Cưỡng Tình Đoạt Ái

Chương 7





Tuyết cuối cùng cũng đã ngừng rơi.

Cẩn Túc dậy thật sớm, ra bên ngoài khởi động thân thể, cảm nhận không khí trong lành thanh khiết chạm vào da thịt, thật sự là thoải mái mà. Tối hôm qua hắn thức khuya, mãi cho đến canh năm mới đi ngủ, nhưng xem như cũng đáng. Ngấm ngầm sắp xếp người trà trộn ở bên cạnh hoàng hậu để bí mật điều tra, có tin báo là có người nhìn thấy có người lạ mặt lẻn vào trong tẩm cung của hoàng hậu tối hôm trước, tuy rằng không rõ người đó là ai, nhưng theo tin tức điều tra trinh thám hắn có được thì đó chính là sứ giả của Tây Vực. Cuối cùng thì vào thời điểm canh ba giữa đêm như vậy, bọn họ đã bàn bạc những chuyện gì thì không ai biết được cả, cùng lắm cũng chỉ là bàn bạc kế sách mưu phản cụ thế nào mà thôi.

“Tiểu Lâm, đem quyển sách trên bàn của ta lại đây.” Cẩn Túc khoác thêm áo khoác mà hạ nhân trong phủ đưa tới, dặn dò tiểu thư đồng.

“Thiếu gia, người lại muốn ra ngoài rồi sao? Lão phu nhân còn chờ người cùng dùng tảo thiện đó.” Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn đem công văn để lên trên tay hắn.

“Ta còn có chuyện quan trọng hơn rất nhiều so với chuyện dùng tảo thiện này.” Cẩn Túc cười quơ quơ công văn bí mật trong tay, tiêu sái xoay người đi ra bên ngoài tiền viện, “Nếu hôm nay cái cô tiểu thư Phủ Ninh kinh khủng đó lại một mình tới đây, liền nói với cô ta là ta phụng mệnh đi đóng quân ở ngoài biên quan, trong một thời gian ngắn không thể trở về được.”

Nhìn thân ảnh cao to kia biến mất chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của Tiểu Lâm nhanh chóng bỗng nhiên trở nên tràn đầy nhiệt huyết . A… Thiếu gia quả thật là…… Tuấn tú quá đi! Ngay cả thiên kim của thừa tướng đại nhân cũng không màng thế nào là danh tiết mà chai lì ngày ngày chạy tới, cư nhiên ngài một chút cũng chẳng để tâm… Quá tuyệt! Nếu để nàng ta biết thiếu gia nhà ta đối với nữ nhân không có chút hứng thú nào, là một người từ đầu đến cuối chỉ thích đoạn tụ, thì không biết giờ phút này có còn cười nổi nữa hay không.

.

………………………..

.

Không khí ngày hôm nay hình như có gì đó không ổn thì phải ~~~

Ngay lúc vừa mới bước chân vào cổng vương phủ Cẩn Túc đã cảm nhận được điều đó. Mà hiện giờ nhìn một đám người đang nơm nớp lo sợ đứng xung quanh thế này lại càng chứng thực được dự cảm bất hảo của hắn là đúng. Nhìn nha hoàn cùng quản gia đùn đẩy nhau đứng ở ngoài cửa mà không ai chịu đưa điểm tâm vào thư phòng, Cẩn Túc không khỏi nghi ngờ hắn đây có thể sẽ là người đầu tiên đi vào mà có thể giảm được áp lực tới mức cực điểm rồi đây, lại phải thay bọn hạ nhân đứng mũi chịu sào bị đại pháo tấn công rồi.

“Nghệ?” Hắn kêu một tiếng thật cẩn thận.

“Là Cẩn sao? Có chuyện gì? ”

A, lại có thể đi thẳng vào vấn đề như vậy, tâm tình của Nghệ ngày hôm nay quả nhiên là không được tốt mà. Hắn phải cẩn thận ứng phó mới được.

“Ngươi muốn nói chuyện ở nơi này sao?”

“Ừm, đi kiếm chỗ khác đi.”

“Được…”



Nói xong một hồi, Khải Nghệ ngẩng đầu lên mới phát hiện Cẩn Túc vẫn còn đứng ở trước mặt hắn.

“Hử? Ngươi còn có chuyện gì sao?”

“A, không có. Lan… Lan thế nào rồi?” Hắn hoảng sợ, lời vừa mới thoát ra khỏi miệng, lập tức phát hiện Khải Nghệ không nói câu nào mà trừng mắt với hắn, trong lòng nhất thời chợt lạnh, a… hắn… Hắn có nói sai chuyện gì hay sao?

“Y ở bên trong.” Sau khi chầm chậm nhả ra một câu cực trầm, Khải Nghệ cúi đầu tiếp tục lật xem công văn.

“Đa tạ.” Thật nguy hiểm quá.

Cẩn Túc nhẹ nhàng đi vào tẩm thất, chỉ nhìn thấy Lan ngồi ở đầu giường, vẻ mặt rất lo lắng.

“Lan.” Hắn gọi một tiếng, đi đến bên cạnh y, “Thế nào rồi, vẫn còn chưa tỉnh hay sao?”

“Uhm.” Lan mỏi mệt mà tựa đầu vào người Cẩn Túc, “Cũng tại ngươi cả, còn nói Nghệ sẽ có chừng mực, hắn lần này thật quá trớn rồi mà.”

Y thừa nhận, y hiểu rõ Nghệ sẽ làm như thế nào , cho nên mới tức giận như vậy.

“Lan, ngươi cũng mệt mỏi rồi, ta cùng ngươi đi nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

“Không muốn.”

“Lan, ngươi ở trong này, Nghệ tiến vào nhìn thấy chắc chắn sẽ không tốt.” Cẩn Túc nhìn ra được, Khải Nghệ luôn luôn mâu thuẫn với vẻ bề ngoài, thực ra hắn cũng rất muốn chạy tới xem tình trạng của người này rồi đó.

“Hắn muốn đến đây? Đừng hòng, hắn lại muốn ra tay hành hạ Tinh Diệm tới ngất xỉu mới chịu dừng lại hay sao?” Điểm này y rõ ràng nhất, bởi vì sau đó Nghệ luôn bắt y tới thu dọn tàn cuộc.

“Ngươi chẳng lẽ muốn bọn họ cả đời sẽ như thế này cho tới chết hay sao? Cho Nghệ thêm một cơ hội nữa đi. Với lại…nếu hắn muốn vào thì chúng ta cũng chẳng thể ngăn cản hay thế nào được.”

“Chuyện này…” Mặc dù là Lan, cũng cảm giác được hành động khác thường của Khải Nghệ, hắn bình thường không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy. Khải Nghệ cuối cùng đang muốn làm gì đây? Kẻ sĩ thà chết quyết không chịu nhục, đường đường là danh tướng của Tây vực, hắn sao lại có thể chà đạp y như vậy được cơ chứ, hắn không biết mình đang làm những chuyện gì hay sao!



Người trên giường thống khổ rên rỉ, mày kiếm nhắm chặt lại, mồ hôi ướt đẫm cả chăn.

Y đau quá… Hạ thân nóng như có lửa đốt thiêu rụi lý trí cuối cùng của y, y đã lâu rồi chưa có trải qua cảm giác sống không bằng chết này rồi, vì sao… vì sao lại không một kiếm giết chết y? So với khổ hình như địa ngục hiện tại, kéo dài được chút hơi tàn mà phải chịu sự bài bố của Khải Nghệ, chết ngược lại là một sự giải thoát, nhưng mà dưới sự giám sát nghiêm ngặt cẩn thận của Khải Nghệ, ngay cả quyền được tự sát y cũng không có…

Vì sao lại không giết y… Khải Nghệ lạnh nhạt thờ ơ lẳng lặng đứng ở một bên, chần chờ đưa tay để lên trên trán của Tinh Diệm. Nóng quá! Lời Lan nói đúng là sự thật, y vẫn luôn sốt cao không giảm. Hiện tại bình tĩnh ngẫm nghĩ lại xem, lúc đó quả thật có chút điên cuồng đến mất khống chế mới gây ra hậu quả này, bất quá đối với chuyện này hắn lại không cảm thấy hối hận một chút nào cả.

Tay lướt dọc từ hai má của Tinh Diệm xuống đến chiếc cằm, nhẹ nhàng nâng lên, Khải Nghệ thấp giọng lầm bầm cái gì đó:

“Vì sao lại luôn quật cường như vậy? Ngươi có biết không, ngươi càng quật cường, ta lại càng muốn tra tấn ngươi, bắt ngươi khuất phục.”

Cái này giống như nghiện thuốc vậy, không biết từ khi nào mà bắt đầu, hắn bắt đầu cuồng nhiệt muốn y phải thuận theo hắn, say đắm bộ dạng bộ dạng rên rỉ khóc lóc nức nở của y khi ở dưới thân hắn, cuối cùng là không thể buông tha cho y. Nhưng vì sao y luôn đối nghịch với hắn? Thuận theo một chút không phải sẽ tốt hơn sao? Hắn chưa từng thấy người nào lại cứng đầu cứng cổ tới như vậy.

“Uhmm…” Tiếng rên rỉ của người trên giường cắt đứt mạch suy nghĩ của Khải Nghệ. Y… có phải đang nóng quá nên cảm thấy khó chịu không? Khải Nghệ xoay người đi tới trước cửa sổ, đem cửa sổ đẩy ra. Nhất thời, không khí trong lành mang theo hơi lạnh của những ngày tuyết tan nhanh chóng xâm nhập vào trong căn phòng ấm áp. Bên ngoài trên những lá trúc xanh tươi vẫn còn vương vãi những đoá hoa tuyết chưa tan hết, dưới ánh mặt trời tạo nên thứ ánh sáng rực rỡ long lanh. Một cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Hơi thở tươi mát hòa tan không khí bên trong phòng tối, cũng làm dịu đi sự buồn bực trong lòng Khải Nghệ. Hắn đi trở về trước giường, không chút suy nghĩ nào cởi áo vứt xuống, nâng cơ thể người đang run rẩy vì nóng lên rồi ôm trọn vào trong ***g ngực mình, vừa lòng khi nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của y dần dần trầm tĩnh lại, bắt đầu có quy luật, rồi sau đó im lặng mà mê man đi.

Có lẽ là do nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn người bình thường, nên khi hắn vừa ôm y như thế liền có công dụng hạ nhiệt. Ngay cả mình cũng chưa phát hiện, hắn chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cái tay giảo hoạt bắt đầu tiến vào bên trong trung y của người đó, theo bản năng mà xoa nắn vùng bụng của y, chạm vào lớp băng gạc phía dưới. Nơi này, đã in lại dấu vết của hắn…

Ngoan ngoãn mà chấp nhận số mệnh đi, tướng quân đại nhân của ta… Ngươi cả đời này cũng không thể nào trốn thoát…

.

.

.