Cưỡng Tình Đoạt Ái

Chương 27






“Ngươi……Ngươi tới cướp người sao?” Tào Nhân Dư kinh hô, đang muốn quay qua bên cạnh nói là hắn không biết sống chết mà muốn đoạt lấy phận nhân sắp mất mạng từ trong tay lão, nhưng còn chưa kịp nói ra lời đã thấy hoa mắt chóng mặt một trận, quay đầu lại thì người đã biến mất từ lúc nào.

“Tên hỗn đản chết tiệt.” Mở miệng quát to, Tào Nhân Dư oán nhân hướng về phía binh sĩ mà thét lên.

“Còn không mau đi bắt hắn lại ngay.”

Nhưng mà hơn phân nửa binh sĩ đều là khiếp sợ quá đồ cùng với tò mò, nên không ai nghe theo mệnh lệnh của lão cả.

Nghe không thấy Tào Nhân Dư hổ hển kêu gào, trong mắt Khải Nghệ lúc này chỉ còn thấy mỗi người quan trọng đang hấp hối nằm trong ngực mình mà thôi. Nguy hiểm thật, chậm một chút nữa là hắn sẽ vĩnh viễn mất đi y rồi. Nghĩ tới đây, tay hắn run rẩy đến mức không thể ôm nổi lấy y. Có trời mới biết khi hắn tới, nhìn thấy y bị năm sáu tên nam nhân đặt dưới thân mà chà đạp thì tim hắn dường như là ngừng đập, nếu không phải có Hình Nhược Phi lôi kéo lý trí đã mất của hắn quay về, nhắc nhở hắn đây là lãnh địa của quân Tây Vực, thì chỉ sợ là hắn đã xông lên trước chém chết mấy tên dám chạm vào người y còn xử lý luôn tên Tào Nhân Dư đáng thiên đao vạn quả kia nữa. Sau khi cơi áo choàng khoác lên trên thân thể đầy những vết thương khiếp đảm của Tinh Diệm, hắn nhẹ nhàng dùng tay vuốt lên mặt y:

“Tỉnh lại, Diệm. Là ta đây….Mở mắt ra xem ta là ai đi.”

Người trong lòng rên rỉ giật mình, suy yếu mở mắt ra, không hề có tiêu cự gì cả.

Bộ dáng của y dường như là không có tỉnh táo. Khải Nghệ kìm nén cảm xúc muốn giết người của mình lại, quay đầu lại kêu Sầm Đan đưa hắn rượu thuốc, sau đó trước mặt bao nhiêu người dùng miệng của mình mớn thuốc cho Tinh Diệm.

Úi, lão thiê gia ơi, hắn đang làm cái gì kia vậy? Hình Nhược Phi không khỏi kêu lên, tên kia còn không sợ ảnh hưởng tới mọi ngườ còn chưa đủ mạnh hay sao? Ngươi không nghe thấy âm thanh than vãn ở xung quanh hay sao? Không thấy bộ dáng hứng trí bừng bừng của quân đội triều đình hay sao? Không thể tưởng tượng được người vẫn luôn nổi danh bình tĩnh tới thờ ơ khi mất bình tĩnh lại có thể điên cuồng đến như vậy.

Thật ấm áp…..Y…..Y đang mơ hay sao đây? Nhưng y lại nhìn thấy….Khải Nghệ? Quả nhiên con người trước khi chết sẽ nhìn thấy ảo giác mà.

“Nhận ra ta không?” Trong thanh âm trầm ấm ôn hòa lộ ra sự lo lắng, đau longd xoa xoa gương mặt tái nhợt của Tinh Diệm, nhẹ nhàng ma xát.Chưa từng thấy hận bản thân mình như vậy, lúc trước khi Vũ Hạo nổi điên tới tim hắn, hắn lại có thể nói ra những lời lãnh khốc như vậy, may mắn là hắn đã đến đây, bằng không thực sự hắn sẽ phải hối hận.

“Ngốc à.” Thật là khờ quá mà, ngay cả bản thân còn khó bao đảm mà lại còn muốn bảo vệ cho hắn. Tưởng rằng ta sẽ cảm tạ ngươi hay sao? Ngươi sai rồi, nếu ngươi có chuyện gì ngoài ý muốn thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu, và ta…cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình được. Cho nên tới tận bây giờ vẫn không muốn nói cho ta biết hay sao? Tình nguyện bị ta hiểu lầm, bị ta oán hận cả đời hay sao?

Là bị hắn oán hận mà quay đầu mà không thèm để ý tới khổ tâm của y, còn nhớ rõ lúc đó hắn đánh y một bạt tai rất mạnh rồi phất áo bỏ đi….Nếu lúc ấy hắn không có bỏ đi, cũng không nhất thời xúc động như vậy, thì y đâu đến nỗi phải chịu khổ như bây giờ?

“Diệm, ngươi an toàn rồi, không còn chuyện gì nữa đâu.” Nhịn không được cúi đầu nhìn thần sắc kinh ngạc của y, loại uy cho y hai viên dược, dùng lưỡi liếm lên đôi môi bị thương nứt nẻ của y.

“Khải…Nghệ?” Là hắn thật sao? Thật sự là hắn sao?Thanh âm thế nào lại ôn nhu thế kia, nụ hôn của Khải Nghệ lại tràn đầy thương tiếc, y ở trong lòng hắn, được một đôi tay hữu lực ôm lấy…..Y không thể tin được.Trong trí nhớ của y, hắn vẫn luôn ngạo mạn, nhìn hắn quen cuồng bạo tà ác rồi, cứ luôn cường ngạnh mà vô tình, hắn…Làm sao lại có thể có biểu tình lo lắng cùng đau lòng như thế này được, đây có thật là hắn không đây?

“Là ta, thật sự là ta.” Nhìn ra tâm tư của y, Khải Nghệ nắm tay y đặt lên mặt mình,”Ngươi sờ thử xem, là ta đây.” Nắm thật chặt tay y, ánh mắt giao nhau, không bao giờ…muốn buông ra nữa.

Da thịt thật ấm áp, mà y lại nằm ở trong ngực hắn, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của hắn, hắn… Là thật rồi, thật sự là hắn đang ở bên cạnh mình.

Không có khả năng đâu, với tính tình cao ngạo của nam nhân này mà nói, làm sao sau khi hắn đã nói ra những lời đó,lại có thể quay trở lại cơ chứ? Hắn không phải là đã đi không bao giờ trở lại rồi hay sao? Sao mà có thể ở bên cạnh y như thế này được cơ chứ? ! Hắn… Vì y mà trở lại sao?

Ông trời ơi, không cần phải tra tấn y thêm nữa, y đã sớm chấp nhận số mệnh rồi, không bao giờ … khẩn cầu thứ gì nữa đâu, không cần lại cho y hi vọng rồi lại nhẫn tâm cướp mất hi vọng đó của y đi đâu, y biết, tất cả những chuyện này chỉ là ảo tưởng mà thôi, không phải là thật sự, không phải là thật sự…

Nhưng lòng của y vẫn đang run rẩy, nhịn không được mà trợn to mắt, vẫn đang không cam lòng mà chứng minh những gì mà mình suy nghĩ là sai lầm, bởi vì cảm giác này rất chân thật, so với những lần tiếp xúc trong quá khứ còn thật hơn…

“Khải Nghệ… Khải… Nghệ…” Thanh âm khàn khàn một lần nữa thốt ra như để xác định, y cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi lệ, làm ướt đôi tay của Khải Nghệ, nóng ấm như muốn thêu đốt trái tim của hắn.

Đúng là ta đây, Diệm, không còn chuyện gì nữa đâu.” Bảo bối của hắn vì hắn mà nhận hết khổ đau, bị thương thương tích đầy mình. Mà hắn chỉ có mỗi việc ôm lấy y đã không thể cử động được đã thấy khó khăn vô cùng, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà ôm chặt lấy thân thể đang ở trong ngực hắn. Không bao giờ … sẽ không bao giờ để ngươi phải chịu khổ nữa, không bao giờ … sẽ không phải như thế này nữa đâu!

“Khải… Nghệ…” Y cuối cùng đã có thể khóc lên, hai tay ôm chặt lấy cổ của Khải Nghệ, gắt gao ôm chặt lấy như sợ là đột nhiên hắn sẽ biến mất vậy, cảm thụ được sự ôn nhu chưa từng có của hắn, tim của hắn, hoàn toàn thả lỏng ở trong lòng của hắn, có hắn rồi cái gì cũng không cần phải lo nữa , cứ để mọi chuyện tự do đi.

Là thật rồi, ông trời ơi, van cầu ngươi, lần này ta van cầu ngươi, đừng cướp người này đi, chỉ có người này, cầu ngươi, ngàn vạn lần đừng để hắn biến mất, cầu ngươi… Không được cướp hắn đi…

Tâm tình chợt thả lỏng, thân thể cùng tâm tình đều đã quá mệt mỏi, hơn nữa lại thêm thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, khiến cho Tinh Diệm chống chọi không nổi mà hôn mê trong lòng của Khải Nghệ .

“Nhìn đi, đây chính là chứng cớ!” Tào Nhân Dư không muốn đi thời cơ mà kêu lên, “Các ngươi muốn chứng cứ xác thực!” Hiện tại các ngươi còn hoài nghi y cùng Khải Nghệ có quan hệ nữa không?”Còn không mau bắt lấy hai tên đó lại cho ta…”

Đang cuồng vọng kêu gào mà bị Khải Nghệ nghe thấy quay đầu lại trừng mắt một cái mà đột nhiên lại im bặt, sau đó hắn mới lãnh khốc nói ra, phun ra những câu nói khiến người ta lạnh run người:

“Ta vừa vặn cũng có bằng chứng muốn đưa cho ngươi đây.” Từ trong ngực lấy ra một quyển sổ, ném đến trước mặt Tào Nhân Dư, “Mạng của ngươi, ta lưu lại sau này sẽ tới lấy sau.” Điều khiển ngựa quay đầu cùng không thèm nhìn lại,

“Nếu, khi đó ngươi vẫn còn sống.”

Cẩn Túc đánh cắp được mật thư cấu kết giữa lão và hoàng hậu do chính tay hai người đó viết, hắn không tin lão có thể thoát khỏi được tử tội từ hoàng đế trong triều, bất quá, chắc không cần chờ tới lúc đó đâu, binh sĩ trước mắt đã phận nỗ tới mức muốn rút gân uống máu của lão rồi.

Mà hắn, hiện tại thì chỉ đang mải nghĩ tới an nguy của ái nhân trong lòng mình, mọi chuyện khác đều cho ra rìa.

.

.

.