Thực ra chưa H, chỉ là màn tra tấn bằng chuyện foreplay thôi =))))
.
Nơi ở mềm mại, không tiếng ồn ào, rất im lặng, có cảm giác của ánh mặt trời. Tinh Diệm đã bị giam ở trong địa lao ẩm thấp tối tăm này được hơn một tháng rồi, lúc đầu còn tưởng tất cả chỉ là ác mộng mà thôi. Thẳng đến khi, y nhìn thấy hai tay mình bị xiềng xích trói lại, y mới dần dần nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó.
Y… Trốn chạy, trông thấy Khải Nghệ… Lại bị bắt quay về.
Nơi này cuối cùng là đâu? Trên người y quấn đầy băng gạc, hai tay bị khóa ở đầu giường, hoàn toàn không thể động đậy được. Nơi này trắng toát giống như ở trên thiên đình vậy, so với nơi đia ngục dơ bẩn lúc trước lại càng khiến y hoảng sợ hơn.
“Tỉnh?” Ngữ điệu quen thuộc truyền đến, Tinh Diệm chấn động, quay đầu nhìn thấy Khải Nghệ đang nhàn nhã thong dong bước tới. Một thân trường bào bằng nhung màu đen làm dáng người kiện mỹ cao lớn của hắn bạo lộ hoàn toàn ra bên ngoài, chỉ tiếc hiện tại Tinh Diệm hoàn toàn không có tâm tư nghĩ tới những chuyện như thế.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì!” Y khàn khàn mở miệng, Khải Nghệ đứng ở bên cạnh y, bóng ma thật lớn bao phủ lên người y, khiến y cảm thấy mười phần uy hiếp.
“Ngươi hiện tại rất mê người.” Hắn nói một câu chung chung không có ý nghĩa.
“Ngươi nói cái gì… A! !” Tinh Diệm cau mày còn chưa nói xong, Khải Nghệ bắt được chăn đơn nhanh như cắt vứt ngay ra xa, lộ ra toàn bộ thân thể y, Tinh Diệm mới phát hiện, phía dưới chăn đơn là thân thể mình trần như nhộng! Y hổ thẹn cắn chặt răng, trên gương mặt tuấn tú đang trắng bạch xuất hiện mấy vệt sắc hồng.
“Ngươi…”
“A, thật sự rất đẹp, nhất là ở tư thế như thế này.” Hai tay cột vào đầu giường, hoàn toàn khuất phục. Hai mắt thâm sâu của Khải Nghệ tràn ngập dục vọng, bàn tay to lớn xoa lên ngực Diệm Tinh có ý rõ ràng là muốn ***, đem tháo bỏ một lớp băng gạc xuống.
“Dừng tay! Ngươi… Ngươi đang làm gì đó!” Y sợ tới mức nói không nên lời, bối rối mà bắt đầu giãy dụa, nhất là mơ hồ đã biết được ý đồ của Khải Nghệ, Tinh Diệm lại xấu hổ và giận dữ muốn chết. Y mù quáng né tránh công kích của Khải Nghệ, lại không biết như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm hưng phấn, hắn chính là muốn nhìn bộ dạng kích động của y, y càng kích động chống cự, hắn liền càng cao hứng, càng làm tăng thêm ham muốn tra tấn y trong lòng hắn.
“Dừng tay… A!” Đôi tay của Khải Nghệ nhu niếp lên hai điểm nổi lên trước ngực của Tinh Diệm, tàn nhẫn mà chà đạp, đồng thời giải khai dây trói hai tay y.
“Không muốn… nơi đó… Dừng tay!” Tinh Diệm há miệng thở dốc, không ngờ một tay Khải Nghệ lại bóp chặt lấy cổ y, đồng thời còn hôn thân mật lên môi y.
“Đừng…” Y… y sắp hít thở không thông… Thật là khó chịu…
Đôi tay đánh đập loạn xạ mong muốn phản kháng cuối cùng cũng chỉ là không có sức mà nện xuống chăn đệm trắng toát, đôi môi cũng hoàn toàn khuất phục mà mở ra, y bị động mà tiếp nhận nụ hôn bá đạo của Khải Nghệ, trong đầu trống rỗng.
Khải Nghệ buông tay tay đang bóp cổ y, nhưng ngược lại nắm lấy cằm của y, khiến cho miệng của y mở lớn ra, mà lưỡi của hắn lúc này đã tiến vào bên trong, càn quấy quấy phá y không ít. Nướt bọt theo dọc bờ môi rồi theo hai bên má của Tinh Diệm mà chảy xuống dưới, bị Khải Nghệ dùng lưỡi tinh tế liếm khô.
“A! Không muốn… A a a!” Hắn có thể nào… vào ban ngày ban mặt!
Khải Nghệ tà ác nhanh tay cầm lấy phân thân của Tinh Diệm, tùy ý mà nhu lộng, cảm thấy nó ở trong tay của hắn cứng rắn lên, hắn ở bên tai của Tinh Diệm dùng thanh âm mị hoặc vô cùng thấp giọng lẩm bẩm bằng loại ngôn ngữ hạ lưu, “Không nghĩ tới thân thể của ngươi lại mẫn cảm như vậy, ta vừa mới chỉ đụng chạm một chút, ngươi liền… ”
“Câm mồm, không được nói!” Tinh Diệm đỏ mặt kịch liệt lắc đầu.
“Lại muốn phản kháng? Xem ra ngươi còn không học được bài học gì mà, Tinh Diệm.” Khải Nghệ nhìn chăm chú vào đôi mắt ngượng ngùng nhưng phẫn nộ dưới thân kia, dùng tay tàn nhẫn nắm chặt lấy căn nguyên dục vọng của Tinh Diệm.
“A a a a a a! Không… Không…” – Không nên tra tấn y như vậy! – “Buông tay!”
“Ha, ngươi luôn có thói quen ra lệnh đối với người khác với khẩu khí đó rồi hay sao?” Khải Nghệ lắc đầu, cởi dây buộc tóc trên đầu mình xuống dùng sức buộc chặt lên phân thân mình đang cầm trên tay, tiếp theo lấy ngón tay không ngừng chọc chọc chất lỏng đang ngừng chảy ra.
“Cầu xin ta đi, khó chịu liền cầu xin ta a.” Hắn cũng không tin y còn có thể kiên trì được bao lâu.”Ngươi tốt nhất nhớ kỹ, về sau ở trước mặt ta ngươi chỉ có thể dùng ngữ khí cầu xin để nói chuyện!”
Dục vọng bị Khải Nghệ tàn nhẫn trói chặt, không thể nào phát tiết được. Tinh Diệm khó chịu mà vặn vẹo thân hình, trong mắt đã hiện ra hơi nước. Quật cường cùng kiên trì càng kích thích thú tính thích chinh phục của Khải Nghệ, hắn tà cười cúi đầu, một hơi ngậm vào, sau đó thì dùng sức hút lấy.
“Không…” Tiếng khóc nức nở mà Tinh Diệm cố cắn chặt răng để không thốt ra cuối cùng cũng không nhịn được mà phát ra, “Không muốn… Không muốn… A a a… Không muốn… Cầu ngươi…” Nước mắt lập tức không ngừng được mà chảy xuống, mơ hồ che mất tầm mắt của y, tiếng rên rỉ phát ra trong nháy mắt, tự tôn đã bị Khải Nghệ đánh trúng dập nát, toàn thân hướng thẳng kêu gào mong muốn được phóng thích, y run rẩy cầu xin, “Buông… Van cầu ngươi… ”
Khóe môi tà ác lại câu lên, Khải Nghệ cũng không tính toán khinh suất mà có thể buông tha con mồi đang ở trong tay ra như vậy, hắn vẫn còn chưa ngoạn đủ, như thế nào buông tay ra cơ chứ? Tay càng ra sức xoa nắn phần gốc phân thân của Tinh Diệm, vừa lòng khi nghe thấy thanh âm nức nở thống khổ của y: “Chưa từng có người nào từng thấy qua Tinh Diệm như thế này đi? Người Tây Vực không biết thì ra đại tướng quân của bọn họ, thì ra lại nhiệt tình như vậy, hơn nữa… còn rất *** đãng.”
“Nơi đó… Tháo… A a! !”
“Ây, ngươi lại không nghe lời rồi, ta không phải đã nói, vĩnh viễn không được nói với ta bằng cái giọng ra lệnh đó rồi sao.” Khải Nghệ trừng phạt lấy đầu ngón tay mình chọc chọc vào bên trong đỉnh phân thân nhỏ hẹp của Tinh Diệm.
“A… A a a a a…” Dục vọng dưới hạ thể lại một lần nữa kịch liệt đứng lên, lại bị người ta ấn ngược trở lại, thân thể suy yếu như vậy thì làm thế nào mà có thể chống lại kỹ xảo thành thục của Khải Nghệ cho được, Tinh Diệm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn ở dưới thân của Khải Nghệ…
.
.
.
.