Cưỡng Tình Đoạt Ái

Chương 18






Do dự nhìn mẫu hậu đang an tọa ngay bên cạnh để nghe việc triều chính cùng các quyết sách, chỉ nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết, Khải Duệ chỉ có thở dài, cắn răng nói: “Tinh Diệm, tướng quân của Tây Vực không phải là ở trong đại lao hay sao, không bằng ở biên cương trảm lập quyết, giết một để răn đe cả trăm, đánh cho quân lính Tây Vực một đòn trí mạng, đến lúc đó không sợ bọn chúng không đầu hàng. Thắng lợi sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay mà thôi.”

.

“Việc này…” Lại bộ thượng thư tuổi đã hơn năm mươi khó khăn lắm mới có thể mở miệng, nhìn một đám đại thần chung quanh mà không khỏi ở trong lòng tự mặc niệm cho mình.

“Tinh Diệm tướng quân đúng là bị bắt ở trung thổ, cũng bị nhốt trong đại lao, nhưng hiện tại đang ở trong tay của Khải vương gia.”

“Có thật vậy không, hoàng thúc?”

“Khải bẩm Hoàng Thượng, Tinh tướng quân quả thật đang ở chỗ thần. Biện pháp này của hoàng thượng quả là anh minh, chính là thần nghĩ đến có thể giáng cho Tây Vực một đòn trí mạng thế này thì chúng thần đúng là mừng còn không kịp, nhưng nếu không đạt được mục đích, mà ngược lại còn chọc giận binh lính Tây Vục, khiến cho sĩ khí đại chấn vậy thì sẽ là mất nhiều hơn được.”

Một câu nói ngắn ngủi đã xoay chuyển toàn bộ cục diện, khiến cho hoàng hậu tức giận tới nghiến răng ken két, kiềm chế để bản thân không phải bạo phát, nàng bình tĩnh tươi cười mở miệng, ra vẻ kinh ngạc nói: “Tinh tướng quân ở chỗ của Vương gia thật sao? Ai gia cũng không biết. Ai gia nhớ rõ, giam giữ phạm nhân, nhất là tù bình trong chiến tranh, đều phải giao lại bộ Hình quản lý canh chừng . Vương gia làm như vậy ai gia thật không hiểu thế nào.”

“Hoàng hậu tuân thủ hoàng triều lịch pháp như vậy, quan tâm tới an nguy của xã tắc như vậy quả thật khiến chúng thần quá cảm động. Thần làm như vậy, bất quá là bởi vì một chút ân oán cá nhân.”

“Ồ? Vương gia cùng Tinh tướng quân từng có xích mích? Ai gia thật sự rất tò mò, rốt cuộc là có ân oán gì vậy?”

“Đã là ân oán cá nhân, đương nhiên là sẽ không tiện nói ra trên đại điện rồi.” Đôi môi ngoan cường mỏng manh vẽ lên nụ cười, khiến người ta có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng chỉ có mỗi mình hoàng hậu là nhìn ra được, bên trong con ngươi sâu đen kia vẫn còn cảm giác được có sự trào phúng cùng khiêu khích trong đó. “Chỉ là chút việc cỏn con, không dám làm phiền hoàng hậu.”

“Việc nhỏ thì được rồi. Bất quá ai gia vẫn hi vọng các khanh gia có thể để tâm tới chủ ý của hoàng thượng một chút.”

“Thần tuân chỉ.”

……….

Hậu cung

“Khải Nghệ khốn khiếp!” Đừng tưởng rằng nàng không biết hắn đang muốn làm cái gì! Chính là khi ở trên đại điện, nàng chỉ sợ mình không nhịn được mà nói ra bí mật của hắn. Bất quá, nếu nàng đã biết Tinh Diệm có quan hệ với hắn, nhất định sẽ không dễ dàng mà buông tha cho hắn như vậy đâu!

…………

Nơi phòng ngủ của Khải Nghệ

Vì sao…Y vẫn một mực cự tuyệt hắn như vậy?

Lấy tay vuốt ve thân người không chút phòng bị đang yên ổn ngủ ở trước mặt, là của hắn… Tất cả mọi thứ của y đều là của hắn! Ai cũng đừng mong có thể cướp đi!

Vốn đang thiêm thiếp ngủ nhưng vì trên mặt bị quấy rối mà Tinh Diệm liền tỉnh giấc, còn chưa kịp trợn mắt lên nhìn đã bị ôm đến một bộ ngực to lớn rắn chắc, không cần nhìn cũng biết là ai.

“Khải Nghệ… Buông…”

“Im miệng!” Nhanh chóng cắt ngang lời y, hắn lại càng ôm chặt y hơn, giống như là muốn đem thân thể của y hòa vào làm một với thân thể của hắn vậy, “Ngay lúc này, đừng nói nói cả, chỉ cần để cho ta được ôm ngươi mà thôi.”

“A…” Rất chặt, y sắp……. sắp không thở được. Tay y chạm vào cơ thể nóng rực của Khải Nghệ, những cảm giác hỗn loạn ban đầu nay chỉ còn một mảnh mơ mơ hồ hồ, ngay trong những lúc thế này y lại không hề đẩy cánh tay của Khải Nghệ đang ôm lấy mình ra, tuy rằng hắn ôm chặt tới mức khiến y cảm thấy khó chịu, thế nhưng…

“Ngươi quả nhiên không kháng cự lại được ta.” Khẩu khí ngạo mạn của thường ngày lại nhanh chóng vang lên, “Đang nghĩ những gì đó?”

“Ngươi…” Khốn khiếp! Y đang làm cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ y thật sự thấp hèn như vậy, còn chịu chưa đủ châm chọc cùng khiêu khích của hắn hay sao chứ?!

“Thật sự là mẫn cảm ah, nhanh như vậy liền dính chặt…”

“Câm mồm, không được nói !!” Dưới tình thế cấp bách Tinh Diệm không để ý hậu quả mà dùng tay che đi miệng của Khải Nghệ.

“Đây chính là do ngươi tự mình dâng tới tận cửa đó .” Trong chớp mắt đã bắt được cánh tay đang muốn lui về của y, nhào đến hôn lên đôi môi tinh tế của y, liếm ngón tay thon dài kia của y, đôi mắt lợi hại vẫn không ngừng quan sát y, đầu lưỡi ấm áp cứ quanh quẩn nơi đầu ngón tay, khiến cho Tinh Diệm nhịn không được mà run lên.

“Không được làm như vậy!Đồ biến thái!”

“Xem ra còn phải thỏa mãn cả tinh thần của ngươi nữa rồi.” Đúng ý nguyện của hắn, tính ra cũng đã gần nửa tháng hắn không được chạm vào y rồi.

“Tên biến thái chết tiệt!” Dùng sức đẩy hắn ra, một chân đạp Khải Nghệ ngã lăn xuống đệm, thừa dịp hắn không kịp đứng dậy mà chạy nhanh ra khỏi cửa.

“Đáng giận!” Hắn dường như đã quên mất y vốn là đại tướng quân Tây Vực, võ công tự nhiên cũng sẽ không thua kém hắn. Chính là đã xem thường y chỉ là món đồ chơi, xem nhẹ y tựa hổ lạc bình dương nhưng lại quên mất con hổ vẫn còn có móng vuốt.

Chạy ra khỏi cửa, Tinh Diệm mới biết được nhiều hơn về phủ vương gia.

Giống như một mê cung, làm thế nào để trốn ra đây… Mà cũng chưa chắc đã có thể thoát được. Bước chân phía sau càng lúc càng gần khiến y kích động mất hết sự bình tĩnh thường ngày, y giống như đàn chim bị nhốt trong lòng chỉ biết bay toán loạn rồi đâm xầm vào nhau, tìm không thấy lối ra.

“Ngươi chạy đủ rồi đó.” Một đôi tay không tiếng động tóm lấy đằng sau y, kéo ngã về phía sau, thân thể y ngã vào vòng ngực rộng lớn, khí lực cường đại đẩy y ngã xuống đất, bị nam nhân ôm từ đằng sau lăn qua lăn lại vài vòng mới chịu ngừng. May mắn mặt đất có trải ra thảm hoa thật dày, nhưng vẫn khiến y bị đập đến hoa mắt chóng mặt.

“A… Tránh ra! !”

“『 tránh ra 』, 『 buông 』… Ngoại trừ những lời này ra, ngươi không còn lời nào khác để nói sao?” Dùng sức đem hai tay của y vặn ra đằng sau, một tay cởi bỏ thắt lưng của trung y, hắn đã chán ghét sự phản kháng vô vị nàycủa y rồi, “Mỗi lần đều luôn phản kháng, cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn mà nằm dưới thân ta rên rỉ cầu xin hay sao?”

“Câm mồm…”

“Muốn cùng làm với ta sao? Ngươi thật đúng là vội vã.” Cười tà cuối cùng cũng trói buộc được y, Khải Nghệ không khỏi lại vì cảnh sắc mị người trước mắt mà mê muội. Thân thể thon dài vì phải trường kỳ ra chiến trường mà trên người có vô số vết thương mờ nhạt, nhưng cũng không hề có một vết sẹo lớn nào, thân hình nam tính thuần thục kiện mỹ lộ ra sau lớp trung y trắng càng làm nổi bật vẻ phóng đãng mê người. Mỗi lần nhìn thấy y, hắn đều bị thân thể mê người này của y hấp dẫn, không thể rời mắt ra được. Trong nửa tháng khi y bị thương, hắn vì muốn phát tiết tinh lực quá dư thừa mà một lần nữa tới tìm đám thị thiếp đã bị hắn thất sủng mấy tháng ở hậu viện, thế nhưng, mặc kệ thị thiếp xinh đẹp khả ái cuồng nhiệt đến mức nào, thụ sủng nhược kinh đem hết toàn bộ công phu lấy lòng hắn ra thế nào, hắn phát hiện hắn lại không hề cảm thấy được thỏa mãn! Chỉ là điên cuồng dây dưa cả đêm, nhưng lại không thể khiến hắn có một chút hứng thú nào, muốn hắn làm thế nào mà cao trào được đây? Cơ thể thì phát tiết, nhưng trong lòng lại trống rỗng, giống như một cái động sâu không đáy vậy, như thế nào cũng vẫn cảm thấy bất mãn, ngoại trừ một lần kia ra, trong một lần hồi tưởng lại thân thể mê người kia, mới khiến người ta có bộ dạng phát cuồng như vậy…

Sớm biết chính bản thân mình đã mê luyến thân thể y, nhưng còn tâm thì sao? Hắn không cần có tâm của món đồ chơi, cũng không cho phép món đồ chơi của mình được quyền cảm nhận, thế nhưng…

“Nơi này…” Một tay xoa nắn khuôn ngực trần trụi của y, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực y, “Nơi này vì ta đập loạn nhịp có đúng không?” Cuồng vọng thốt ra lời nói mà bản thân suy nghĩ.

“Nằm mơ đi!”

“Thật không có sao? Ngươi nghe xem, nó đang đập rất mạnh.” Đầu lưỡi nóng ấm chụp lấy điểm nhỏ nổi lên, .

“A… Không muốn… Uhm…” Liên tục run rẩy khiên cho Tinh Diệm co lại một góc, không thể đẩy được đầu của Khải Nghệ ra đành phải vô lực mà ôm chầm lấy hắn, trước mắt là một mảnh mơ hồ, thân thể đã hơn nửa tháng chưa có tiếp xúc qua ân ái mà trở nên vô cùng mẫn cảm, so với trước đây chỉ hơn chứ không kém, gần như chỉ cần hôn như vậy thôi cũng đủ để khiến hạ thân y ướt đẫm.

“Nhanh như mà đã ướt rồi sao?” Cùng tiếp xúc da thịt nên Khải Nghệ tự nhiên cũng nhận ra được, một tay mò tới nhu lộng đỉnh phân thân, cười tà trêu tức, “Đúng rồi, do ta dạy dỗ quá tốt mà?”

“Đừng… Ở chỗ này…” Tinh Diệm cố gắng muốn trong lúc bị Khải Nghệ hôn đến hít thở không thông mà tìm ra kẽ hở để nói chuyện, nhưng thân thể đã sớm bị điều giáo tới thành thục lại hướng về kẻ xâm phạm, khát cầu càng muốn được chạm vào nhiều hơn.

“Không sẽ có người tới đâu.” Cho dù có người hắn cũng không quan tâm.

“Không… A a a! !” Thân thể bị đẩy ngã xuống tại chỗ, phần eo bị nâng lên, cúc hoa phía sau mông cũng bị người ta dùng sức mà bàn khai ra,chiếc lưỡi nóng ấm của Khải Nghệ bắt đầu liếm mút nơi đó!

“Không… Đừng… Đừng liếm! ! Không muốn nữa… A a!”

.

.

.

.

Héhééhe, ta cắt đúng lúc không, để khỏi ảnh hưởng đến những tâm hồn “chóng xáng”, “Ngây thơ thẩn”……..*chạy*

.

.