Cô nhắm mắt lại, ngửa đầu nuốt viên thuốc vào.
Sau đó khẽ mỉm cười với anh: "Cố tiên sinh, nghe nói loại thuốc này không tốt cho cơ thể phụ nữ, sẽ làm rối loạn nội tiết, sau này mời ngài mặc áo mưa giùm cho"
Lần này anh phá tấm màng mỏng của cô, lần sau để anh đeo tấm màng khác.
Dù thế nào đi nữa giữa bọn họ cũng không thể có sự gắn bó khăng khít được.
Bàn tay nắm vô lăng của Cố Dĩ Mặc nổi lên mấy đường gân xanh.
Im lặng hồi lâu, sau đó anh trả lời "Được"
Đàn ông phải biết thông cảm với phụ nữ, đây là lời giáo huấn của mẹ anh từ nhỏ.
Xe lái vào đường lớn, sau đó rẽ vào một con đường mòn, cuối cùng vào một căn biệt thự phong cách Châu Âu.
Trước nhà có đường rộng cho xe chạy, hai bên là sân cỏ bằng phẳng, xa xa cây cối cao lớn. Tường trắng ngói đỏ, giống như một tòa thành trong cổ tích.
Hào hoa hơn so với biệt thự của Lạc Thị.
Lãnh Như Tuyết nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Dĩ Mặc, đáy lòng khẽ thở dài.
Câu nói năm xưa của cô, rốt cuộc đã làm tổn thương anh đến mức nào.
Anh bây giờ như một đứa bé khó chịu, cho cô xem tất cả những thứ tốt nhất, nói cho cô biết, anh có tiền.
Ngăn người làm đang tiến đến, Cố Dĩ Mặc tự mình mở cửa xe, đỡ cô xuống.
Cô cúi đầu, nước mắt đầy trong khóe.
Tiền, con mẹ nó.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô tuyệt đối sẽ không dùng những lời vụng về như vậy làm lý do chia tay.
Cố Dĩ Mặc giới thiệu với cô từng người, đầu bếp, người làm vườn, tài xế, nhân viên bảo vệ, quản gia, cuối cùng là một cô gái có nụ cười rực rỡ nhưng bình thường rất thùy mị, là hộ sĩ đặc biệt.
"Phu nhân, sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm với sức khỏe của cô. Tôi thông thạo cả hộ lý và thuật dưỡng sinh, đã tốt nghiệp học vị có liên quan... À, tôi tên là Diệp Tử, Diệp chỉ cây lá, Tử chỉ màu tím."
Cô là một cô gái sáng sủa hoạt bát, xem ra cùng lắm là hai mươi tuổi.
Những người khác cúi đầu, hết sức câu nệ, chỉ có cô giống như một con chim hoạt bát, dám nói chuyện với Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Tuyết nhìn Cố Dĩ Mặc "Tại sao phải tìm hộ sĩ cho em?"
"Cơ thể em không tốt" Anh không tha sự cự tuyệt của cô "Ngày mai Diệp Tử sẽ dẫn em đi kiểm tra sức khỏe"
Sắc mặt cô trắng bệch, nhiệt độ thấp, chân tay vô lực, thậm chí tóc cũng không đen bóng như trước kia.
Cô tựa như một con chim bị nhốt trong lồng, có thể nào cô chưa tới ba mươi tuổi đã mất hết sinh lực.
Lãnh Như Tuyết than thở, chưa bao giờ biết là anh cũng bá đạo như thế.
Cô đang nghĩ vậy, Cố Dĩ Mặc đã kéo cô vào trong nhà.
Trong phòng khách được thiết kế hào phóng, nhiều ánh sáng, Lãnh Như Tuyết đi quanh một vòng, cảm thấy rất hài lòng.
"Sau này đây chính là hoàng cung của em sao?" Cô cười hỏi anh.
"Không" Anh lắc đầu "Nơi này chỉ là một cung điện nho nhỏ"
"Hả?" Cô vô cùng tò mò "Chẳng lẽ còn có cung điện hào hoa hơn?"
Cố Dĩ Mặc không nói gì. Suy nghĩ về khu nhà cao cấp trên đảo lớn ở Mỹ, quả thật rộng rãi gấp mười mấy lần nơi này.
Người giúp việc chuẩn bị bữa đêm cho họ.
Lãnh Như Tuyết chưa ăn được miếng nào, chợt nhớ ra điện thoại di động của cô đã tắt rất lâu, cô bật lên, thấy 101 cuộc gọi nhỡ.
Ha, thật là phá vỡ kỷ lục.
Trong đó phàn lớn là Lãnh Như Phong và Tề Tuấn gọi.
Cô suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, sau đó len lén gọi vào số máy riêng của Tề Tuấn.
Lúc này cô thật sự không dám gọi điện cho anh trai, sợ bị anh mắng cho xối xả.
"hello, cục cưng bé nhỏ, vẫn còn nhớ anh?" Đầu dây bên kia truyền đến tiêng trêu trọc bất cần đời của Tề Tuấn.
"A Tuấn, tình hình lúc này thế nào?" Lãnh Như Tuyết có vẻ muốn hỏi thăm tin tức lá cải.
"Em muốn nghe cái gì? Có biết em chiếm bao nhiêu trang nhất báo chí hôm nay không? A Tiểu Dương, lấy giúp tôi mấy tờ báo hôm nay đến đây. Anh đọc cho em nghe "Nhà giàu có kinh biến", "Trời sinh báu vật, khiến anh hùng khom lưng"... Bài báo này không hay, chụp anh ảnh hơi xấu còn chồng trước của em rất đẹp trai, thật tức chết. Chỉ có điều, ngược lại không ngờ chủ tịch mới của tập đoàn Beau đẳng cấp nổi danh Đoạn Thiên Lỗi đã từng là Cố Dĩ Mặc người yêu cũ của em, chậc chậc, lần này thay hình đổi dạng quay về, không biết là phúc hay là họa." Bên ngoài Tề Tuấn luôn luôn là người kiệm lời, trước mặt Lãnh Như Tuyết lạnh thành kẻ lắm mồm.
Lòng Lãnh Như Tuyết trở nên nặng nề.
Trước kia Cố Dĩ Mặc từng nói, anh lấy họ của mẹ, vậy chắc Đoạn Thiên Lỗi là tên mới do cha anh đặt.
Lãnh Như Tuyết hít một hơi, muốn bản thân trấn tĩnh lại, sau đó cười ha ha không ngừng vào điện thoại "Lòng tham hư vinh của em thật chưa từng được thỏa mãn. Lạc thiếu gia nhà chúng ta muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, kể cả em "hồng hạnh vượt tường" cũng có thể câu được một đại suất ca (vô cùng đẹp trai) như A Tuấn anh, giặc đến cướp vợ người khác, vừa đẹp trai chết người lại vừa là trẻ tuổi giàu có, A Tuấn, anh nói em có phải là người phụ nữ xa xỉ nhất, hạnh phúc nhất trên đời này không?"
Ánh mắt Cố Dĩ Mặc từ màn hình máy tính chuyển sang người cô, khẽ cau mày.
Đầu bên kia điện thoại Tề Tuấn dường như cũng cảm nhận được không khí không bình thường, giọng nhiệt tình giảm bớt, còn mang theo một chút ưu tư "Như Tuyết, em đáng giá với người đàn ông tốt nhất, hưởng hạnh phúc tốt nhất"
Lãnh Như Tuyết cố ý cười đến phô Trương "Em biết ngay, A Tuấn là hiểu em nhất. Làm phiền anh chuyển lời đến ông chồng cũ độc ác bán em, bây giờ em rất tốt, tương lai ngập tràn ánh sáng"
"Như Tuyết" Giọng Tề Tuấn nặng nề hơn "Nếu như... Nếu như hắn bắt nạt em, có phải đánh đổi mọi thứ, anh cũng sẽ dạy dỗ hắn một trận."
"Nói càn gì thế, Dĩ Mặc nhà ta là một đàn ông tuyệt tốt" Lãnh Như Tuyết len lén liếc Cố Dĩ Mặc một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh khiến khuôn mặt ửng đỏ, chuyển ánh mắt đi "Người ta đã chờ suốt năm năm vẫn muốn em, anh nói xem, anh có thể làm được thế không?"
Tề Tuấn rốt cuộc nở nục cười "Đúng vậy, bất kể làm lại là mục đích gì, chỉ cần hắn không quen em đáng giá là được rồi. Trước khi lửa giận của hắn tiêu tán, em hãy làm một cô gái ngoan ngoãn đi"
"Em không ngoan sao?"
"Em thì ngoan lúc nào chứ?" Cố ý hẹn hò với Tề Thiên Vương anh, để cho đám chó chết chụp được, còn chạy ra cửa tìm người ta yêu cầu trả phí sử dụng chân dung, thậm chí len lén nói với đối thủ là chồng bị hỏng thận, làm ơn, đàn ông bị bất lực là chuyện tày trời, tin tức truyền đến tai khiến Lạc Tử An nổi trận lôi đình, chỉ hận không thể biểu diễn, cuồng hoan mười ngày mười đêm chứng minh anh là người siêu cấp "mạnh"
Cô gái này đắc tội nhiều không kể xiết, chuyên gây sự tác quái.
Lãnh Như Tuyết cười ha ha không ngừng, Cố Dĩ Mặc khẽ ho một tiếng, muốn cô bớt phóng túng.
"Thôi nhé, cường đạo tiên sinh khó chịu, A Tuấn, lần sau buôn tiếp"
"Giữ gìn sức khỏe nhé" Câu cuối cùng này, Tề Tuấn nói rất thật lòng.
Cố Dĩ Mặc nhíu chặt mày, muốn nói gì lại thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Như Tuyết cọ cọ vào tay anh, một tay vuốt ve chân mày đang nhíu chặt của anh "Yên tâm đi, em và A Tuấn thực sự chỉ là bạn bè, sau này em sẽ bớt liên lạc với anh ấy, không để anh thấy em náo loạn nữa"
Cố Dĩ Mặc gật đầu một cái.
"Hơn nữa, sau này em cũng sẽ không giải thích nữa" Lãnh Như Tuyết giảo hoạt cười, mổ một cái rất nhanh lên môi anh "Bởi vì em nghe nói giải thích chứng tỏ che giấu, che giấu chứng tỏ là sự thật, sự thật thắng hùng biện, cho nên không có cơ hội giải thích mới chứng minh mình trong sạch"
Cố Dĩ Mặc khẽ nhếch khóe miệng, cúi đầu hung hăng cắn cô.
Tên tiểu yêu tinh này, bất kể lúc nào cũng có thể chuyển bại thành thắng.
Bởi vì hôm sau Cố Dĩ Mặc phải đi làm, cho nên hai người nói xong tối nay nghỉ ngơi cho tốt, đơn thuần chỉ ngủ thôi.
Nhưng không biết từ lúc nào, chữ ngủ này đã biến thành ý tứ khác của người nào đấy.
Khi kích tình kêt thúc, cô mệt mỏi vô cngf, mơ màng ngủ, Cố Dĩ Mặc ôm chặt cô vào lòng, không biết bao nhiêu lần nhìn cô mang theo nước mắt, thở dài thườn thượt.
Anh thật muốn báo thù.
Nhưng xin thượng đế vạn năng nói cho anh biết, rốt cuộc anh đang trả thù ai?
Trả thù cô? Hay trả thù chính mình?
Anh lại không nhịn được cắn lên môi mềm của cô "Tiểu Phiến Tử (kẻ lừa gạt), anh thật là ghét em"