Lúc Lãnh Như Tuyết tỉnh lại, đã gần đến hoàng hôn.
Bên cạnh không có ai, chỉ còn chiếc chăn lạnh.
Cô đột nhiên kinh hoàng, hốt hoảng nhảy xuống giường, không để ý hai chân như nhũn ra, vòng eo đau đớn, toàn thân không mặc gì vội vã chạy vào phòng tắm nhìn.
Không ai.
Sau đó cô vọt ra ban công, cũng không có ai.
"Cố Dĩ Mặc. Cố Dĩ Mặc" Cô trở lại phòng ngủ, tìm được một chiếc áo choàng tắm đặt bên gối, buộc tạm dây vào rồi mở cửa phòng muốn ra ngoài tìm người.
Cô vừa mở cửa ra, lại chạm trán một người, chính là Cố Dĩ Mặc.
Cô đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm chặt eo anh, cả người run rẩy.
Lần này, cô sợ mình thành người bị bỏ rơi.
Cố Dĩ Mặc nhíu nhíu mày, nửa ôm nửa kéo cô vào phòng.
Sau lưng người phụ vụ mang đến bữa tối nhẹ nhàng mà mỹ vị.
Phụ vụ cầm tiền boa của Cố Dĩ Mặc xong cúi người đi ra.
Cố Dĩ Mặc nhét mấy túi giấy vào tay Lãnh Như Tuyết "Mặc quần áo vào, sau đó ăn chút gì đó"
Trong túi có một chiếc váy liền màu vàng nhạt, áo choàng lông cáo màu trắng, một dải gấm màu vàng nhạt, trong mấy túi nhỏ là đồ lót mới, trong một túi lớn khác là đôi bốt trắng cao đến gối.
Lãnh Như Tuyết lấy hết quần áo ra rồi mặc từng thứ một.
Khi cô định chải đầu, Cố Dĩ Mặc cầm lấy lược, lặng lẽ chải cho cô, sau đó dùng dải gấm buộc thành đuôi ngựa sau gáy cô.
Không chút phấn son, thanh thuần xinh đẹp, trông cô trẻ trung đến khó tin.
Cố Dĩ Mặc nhìn cô chăm chú, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó kéo cô vào bàn ăn cơm.
"Bây giờ anh thật sự là chủ tịch tập đoàn Beau?" Lãnh Như Tuyết không kìm được hỏi.
Anh ừ một tiếng.
Cô cắn đũa suy tư một lát, không hỏi nhiều chuyện này nữa.
Ăn được một nửa, cô lại không nhịn được mở miệng "Vậy anh sẽ ở Đài Loan bao lâu?"
Cô biết trụ sở tập đoàn Beau ở Mỹ, mấy năm gần đây mới khai thác thị trường Châu Á.
"Khoảng một tháng"
"Vậy... sẽ ở bên cạnh em bao lâu?"
Lúc này Cố Dĩ Mặc im lặng không nói gì.
Lãnh Như Tuyết nhún nhún vai, dường như cũng không đặc biệt chờ đợi câu trả lời của anh.
Nửa sau bữa cơm có vẻ mất ngon, nhưng cô vẫn kiên trì ăn xong. Cô tiêu hao bao nhiêu năng lượng như vậy, không ăn nhiều một chút sao bồi bổ lại được.
Lại nói, chỉ cần có cơ hội, cô vẫn muốn tiếp tục trên giường nghiền ép tên dã thú này, cho nên phải tranh thủ mọi cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khi cô bỏ đũa xuống thì rốt cuộc nghe giọng nói trầm thấp của anh.
"Yên tâm, anh sẽ không để em đói chết"
Cặp mắt cô sáng lên "Cố Dĩ Mặc, ý anh là vẫn làm phiếu cơm của em sao?"
"Lúc này" anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng "Anh có tiền"
Nụ cười trên mặt Lãnh Như Tuyết dần dần biến mất.
"Nếu em muốn, anh có thể mua cho em cả một hoàng cung"
Năm năm trước, họ chia tay.
Lúc ấy anh tức giận, lo lắng chất vấn cô "Tại sao? Tại sao phải lấy Lạc Tử An?"
"Bởi vì hắn có tiền, có thể cho em một cuộc sống như hoàng hậu" Lúc ấy cô thản nhiên trả lời như vậy.
A, nhìn xem, bây giờ thời thế thay đổi, đã đến nước này.
Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, Lãnh Như Tuyết chợt nở nụ cười.
Cuộc sống thật đẹp.
Rất đẹp.
"Cố Dĩ Mặc..." Cô chủ động lao vào lòng anh "Cố Dĩ Mặc, anh có khinh bỉ em không?"
Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt có chút khó hiểu.
Anh vĩnh viễn không theo kịp suy nghĩ của cô, cái đầu nhỏ của cô cứ như ngựa thần lướt gió, khiến anh xoay quanh rồi lại hất tay bỏ qua.
"Anh xem đấy, bây giờ là thế kỷ 21, nam nữ bình đẳng, phụ nữ đều có mảnh trời riêng của mình, nhưng còn em, trừ vẻ bề ngoài được một chút, hoàn toàn là kẻ vô dụng, nếu không phải gia cảnh tốt, ngay cả sách cũng không biết đọc ý"
"Rồi sao?"
"Rồi thì, nếu em mà là một cô gái có tài có đức, khi sản nghiệp gia đình đứng trước nguy cơ em phải đứng ra ngăn cơn sóng dữ, nhưng em nhất định phải có khí phách, không thể dựa vào cách bán mình hè hạ, em nên trở thành một cô gái mạnh mẽ, tung hoành oai phong trên thương trường, dùng mọi mưu kế, đánh cho Lạc Khải Toàn hoa rơi nước chảy. Hơn nữa còn nói với anh, Cố Dĩ Mặc, bất kể anh có tiền hay không em đều yêu anh, bất kể anh xấu hay đẹp em đều muốn anh."
Cố Dĩ Mặc nhìn cô chăm chú, thở dài, khoác lại áo choàng cho cô "Tiểu Phong Tử (cơn gió nhẹ), không hiểu trong đầu em còn những thứ quái quỷ gì"
Anh thèm vào mà tin cô sẽ thực sự tỉnh lại, thật sự làm một cô gái mạnh mẽ, trên thương trường sống chết với Lạc Thị.
Lãnh Như Tuyết mỉm cười "Em không biết anh định đặt cho em bao nhiêu cái tên, tiểu yêu tinh, tiểu yêu quái, vật nhỏ, Tiểu Phong Tử, còn gì nữa?"
"Tiểu Hỏa Nhi"
Lãnh Như Tuyết cảm thấy trong lòng ấm áp, vui vẻ khoác cánh tay anh.
Hai người ra khỏi phòng, Cố Dĩ Mặc tiện tay vứt mấy túi cô vừa dùng xong ném vào thùng rác.
Trong túi là bộ lễ phục và đồ lót cô dùng tối qua, cùng với đống trang sức.
Thôi, ông chủ mới có tiền, anh vui vẻ, sẽ mua đồ mới cho cô.
Mặc dù trong lòng cô thấy tiếc, đây là đồ mà siêu sao đẹp trai nổi tiếng khắp Châu Á Tề Tuấn tặng cho cô. Nếu bán đấu giá trên mạng được ối tiền đấy.
Aiz, chẳng có cách nào, việc đời là vậy, cuộc sống có tốt đẹp đến mấy thế nào cũng có vài điều tiếc nuối.
Xe dừng lại bên đường.
Cố Dĩ Mặc bảo Lãnh Như Tuyết ngồi lại trong xe, khi anh quay lại, trong tay cầm theo hai viên thuốc và một chai nước suối.
Đó là thuốc tránh thai khẩn cấp.
Ngừa thai trong vòng 24h sau quan hệ.
Lãnh Như Tuyết nhận lấy thuốc, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trong lòng tức giận cuồng phong nhưng cô ngồi ngay thẳng, mặt rất lâu không hề thay đổi.
Đây chẳng phải là cần thiết hay sao?
Cô còn hi vọng gì nữa?
Mang thai cho anh một đứa nhóc, sau đó mong đợi anh hồi tâm chuyển ý, hai người lại ngọt ngào như xưa? Hay là cô tự trốn khỏi trái đất, len lén sinh cho anh một tiểu thiên tài, nhiều năm sau trở lại bên cạnh anh, để cho cha con họ gương vỡ lại lành?
Ha ha ha! Cô thật là đã xem TV, đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi.