Không tính là sáng lắm, nhưng đủ sáng để Soviet nhìn thấy những cảnh trước mắt. Ngẩng đầu nhìn, phát hiện lúc này đã là nửa đêm, hai vầng trăng trên bầu trời tản ra ánh sáng ôn nhu. Soviet dịu dịu hai mắt, đang muốn xác định có phải những gì hắn thấy là ảo giác hay không, sau đó khóe miệng không khỏi vẽ lên một nụ cười thật lớn.
Hắn cuối cùng cũng thoát ra khỏi cảnh bóng tối âm u vây quanh rồi.
Về chuyện hai vầng trăng sáng, tự biết mình đã xuyên việt rồi, như vậy thì chỗ khác có chút không giống với thế giới trước kia cũng có thể hiểu được. Hiện tại, hắn đang rất vui mừng nha.
Đến khi nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước nhảy đồng thanh, từ chỗ hắn nhìn xuống, liền thấy nhiều “người” đang ngẩng đầu lên.
Mà lúc đó, hắn đang bị vị đội mũ kia ôm vào lòng.
“Hou hou?”, nhiều “người” nhìn thấy trong lòng tộc trưởng của mình có một kẻ nào đó đang nằm úp sấp, tập thể đồng loạt hai mắt sáng rỡ như dò hỏi.
“Hou!”. Vị đội mũ hơi gật nhẹ đầu, tay chỉ chỉ Soviet.
“Hou hou!”, nhiều “người” cũng chỉ chỉ ngược lại Soviet, gật đầu lia lịa.
“Hou!”. Vị đội mũ miệng hơi nhếch, trong mắt lộ rõ tia hài lòng.
“Hou!”, nhiều “người” đồng loạt toét miệng ra cười, cùng nhau lộ ra một hàm toàn răng, trong mắt đều biểu lộ ý hài lòng.
Đến đây, vị đội mũ cùng những con dân của mình hiển nhiên đã đạt được sự nhất trí.
Đương nhiên, đoạn hội thoại trên đối với Soviet đơn giản là những tiếng gào, còn với những “người” kia, lại là một màn giao lưu đơn giản.
Nói chung, có thể đơn giản mà phiên dịch như thế này:
Những “người” kia: Thủ lĩnh, sủng vật của người thật ngoan ngoãn.
Tộc trưởng: Đúng vậy, thật là ngoan, cho nên các ngươi phải tôn trọng hắn, bởi hắn là sủng vật của ta.
Những “người” kia: Chúc mùng thủ lĩnh, chúng ta sẽ luôn tôn trọng sủng vật của người, sẽ cùng với người bảo vệ hắn chu toàn.
Tộc trưởng mỉm cười khen ngợi: Rất tốt.
Trở lại vấn đề, mấy tiếng gào thét ngắn gọn lại hàm xúc thật nhiều ý tứ giao lưu.
Khụ khụ, đương nhiên đối với Soviet mà nói, hắn chẳng hiểu gì hết.
Những “người” kia sau khi nói xong, cùng nhau lùi về sau vài bước, sau đó tản ra thành một vòng tròn lớn, vừa vặn bao lấy Soviet cùng vị đội mũ ở bên trong, tiếp theo đó lần lượt nhắm mắt lại. Mấy phút đồng hồ trôi qua, đột nhiên từ miệng những “người” kia phát ra một tia sáng bạch tuyến cực nhỏ, những tia sáng nối tiếp với nhau, hình thành một đằng đồ bảo hộ hình tròn.
Vị đội mũ im lặng an tĩnh, quay đầu nhìn sự sắp xếp xung quanh một lần, hài lòng gật đầu.
Sau đó y nỗ lực cúi đầu, giờ phút này trong mắt ẩn hiện hình ảnh Soviet, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc, tiếp theo trở về kiên định. Y đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Soviet. Cho đến khi Soviet ngẩng đầu lên nhìn y, hắn mới “hou” lên một tiếng.
“…”. Có ý gì? Soviet nhìn thấy vẻ mặt như dương quang rạng rỡ, trong mắt lộ ra biểu tình nghi hoặc.
‘Hou hou!”, vị đội mũ chỉ chỉ những “người” xung quanh rồi chỉ chỉ chính mình, tiếp đó lại chỉ chỉ về hướng nào đó, cuối cùng chỉ chỉ xuống chân Soviet.
Soviet chau mày, lúc vị đội mũ lập lại mấy động tác kia lần nữa, hắn có chút không xác định, mở miệng hỏi, “Ngươi muốn cùng với bọn họ đi vào trong đó, bảo ta không được cử động?”. Nói đến chỗ trong đó, Soviet chỉ chỉ hướng vị đội mũvừa chỉ ban nãy, nói đến chổ “bảo ta không được cử động”, Soviet chỉ chỉ chính mình, chân chà chà, lại chỉ chỉ hai chân đạp trên mặt đất.
Vị đội mũ hai mắt híp lại, trên dưới xem xét Soviet cẩn thận một lần, mới không nhẹ không nặng gật một cái. Lúc y đi về phía trước một bước, như bỗng nghĩ ra cái gì, liền trở lại đối Soviet quát, “Hou hou!”
“Ta sẽ không đi!”. Có đi ta cũng phải biết rõ chỗ này là chỗ nào mới được. Soviet nhủ thầm trong bụng. Nhìn thấy ánh mắt vị đội mũ, Soviet rất kiên nhẫn mà lặp lại lần hai, nếu như có thể dùng ngôn ngữ để giao tiếp mà không cần thông qua hành động bạo lực gì đó, cực khổ bao nhiêu hắn cũng có thể chịu đựng. Bây giờ hắn không có yêu cầu nào cao thượng hơn thế.
“Hou?”. Vị đội mũ không biết vì sao trong ánh mắt chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
“Ta đảm bảo ta tuyệt đối không trốn đi!”. Nói xong, Soviet cứng rắn vỗ ngực một cái, trong mắt tràn đầy thành khẩn.
Nếu như sớm biết là hắn sẽ xuyên qua trúng tình cảnh này, lúc trước hắn sẽ không chúi đầu vào học mấy môn khoa học tự nhiên mà sẽ tập trung họ lớp diễn kịch. Như vậy hiện tại có thể áp dụng vào lúc này ngay. Bây giờ hắn tỏ vẻ thành khẩn như vậy mà vị đội mũ còn không tin tưởng kìa. Soviet trong lòng âm thầm cảm thán, khổ sở không nói nên lời.
Ánh mắt nguy hiểm kia không biết rốt cuộc là nhắm vào chuyện gì, bất quá lý trí noi cho Soviet biết là hiện tại hắn nhất định phải làm cái gì đó để tiêu tán đi ý vị nguy hiểm kia. Thậm chí bỗng dưng giác quan thứ sáu cũng xuất hiện mà mách bảo cho hắn biết, nếu như bây giờ hắn không chịu làm gì hết, thì vị đội mũ nhất định sẽ làm ra loại chuyện còn nguy hiểm hơn trước đây.
“…”. Vị đội mũ vẫn một bộ dáng âm thầm đánh giá không nói lời nào.
“…”. Soviet cũng chân thành nhìn lại mà không nói lời nào.
Môt phút.
Hai phút.
Ba phút.
…
Mười phút trôi qua.
Mọi chuyện vẫn như cũ.
Soviet trừng mắt nhìn vị đội mũ.
Cảm giác sắp xuống địa ngục chậm rãi phát tán.
Lẽ nào cứ mở to mắt mà trừng như vậy thì sẽ không có nguy hiểm gì?
Soviet chậm rãi dời mắt, vị đội mũ cũng dời mắt, cúi đầu nhìn Soviet, ánh mắt y đột nhiên mang theo ý vị sung sướng mà quan sát một chút y phục trên người Soviet.
“Hou!”, hắn nhếch mép cười. Giống như là đã nghĩ ra được biện pháp hay ho nào đó. Bước về phía Soviet hai bước, điềm nhiên ôm lấy Soviet vào trong ***g ngực.
Soviet ngẩng đầu nhìn vị đội mũ.
Lúc này lại ôm hắn vào, là có ý gì? Vậy là hắn không cần phải cuốc bộ nữa, trực tiếp ôm đi là được rồi?
Hoặc là, phân tích sâu một chút, hắn xuyên qua là để trở thành gối ôm hình người cho vị trước mắt đây?
Mặt đầy hắc tuyến.
Vị đội mũ dĩ nhiên không biết Soviet đang nghĩ gì, chỉ là vì muốn hắn không trốn đi mới ôm hắn lại. Y cúi đầu nhìn Soviet mỉm cười, lộ ra một hàm răng nguyên vẹn. Sau đó trước mặt Soviet quơ quơ tay.
Quơ tay? Là có ý gì? Lẽ nào muốn nói cho hắn viết là giác quan thứ sáu của hắn đúng rồi, vị đội mũ đang muốn làm ra chuyện nguy hiểm hơn trước với hắn sao?
Nhưng mà, rõ ràng là vị đội mũ không hề tỏ ra cảm giác nguy hiểm. Soviet bên ngoài bất động, bên trong cấp tốc vận lực suy nghĩ. Càng nghĩ càng loạn.
Mà lúc này.
“Rẹt!”. Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, Soviet cảm thấy chỗ nào đó trên thân thể mát lạnh.
Đây là… cái gì? Soviet đơ người cúi đầu, theo cảm giác vị trí mát lạnh kia nhìn xuống. Cái tiếng “rẹt” ban nãy, hẳn là từ việc trên áo đột nhiên rách một lỗ to mà phát ra, lúc này đã biến thành một tấm vải nhỏ.
Sao lại thành vải? Hắn nhớ hình như mình đâu có xé quần áo ra?
“Rẹt… rẹt… rẹt!”
Rất nhanh, Soviet liền hiểu ra, hắn không có nhớ lầm, quần áo đột nhiên lại biến thành vải là bỡi vị đội mũ đang nỗ lực xé đi.
Vị đội mũ một tay ôm hắn, một tay khác tùy ý ngón tay mà móc vào y phục của Soviet, móng tay sắc nhọn, móc một cái, rách rất chuẩn.
Chẳng mấy chốc, Soviet liềm cảm giác toàn thân chỗ nào cũng lọt gió.
Mặc nhằm vải dỏm thật là một chuyện hết sức khổ sở.
Tác giả lại muốn nói: Trang phục
Tiếp theo là chim nhỏ!
Be be be!
Đầu óc nghĩ quá nhiều đến mức mũi phun máu rồi!