“Xô Việt, ngươi mất trí rồi?”
Tô Đông Thi ngẩn người ra một chốc, sau đó nở một nụ cười, thấp giọng hỏi.
“A!”
Soviet hoàn hồn trở lại, não xoắn lên, không biết nên giải thích như thế nào cho tốt.
“Gia sao?”
Tô Đông Thi cười đến rạng rỡ, ngữ khí vẫn ôn nhu như trước.
“Nào có… ahhaha!”
Soviet cứng nhắc cười gượng, lui về sau hai bước. Hắn bởi vì ngữ khí bề ngoài ôn nhu như bên trong đã bắn hàn khí ra xa vạn dặm của Tô Đông Thi làm cho run sợ, nhịn không được thật muốn rơi lệ.
Hắn biết, hắn không quay đầu được nữa.
Hắn biết, nếu có quay đầu lại nhất định sẽ rất thảm
“Xô Việt… gia a!”
Tô Đông Thi tựa hồ như hài lòng với biểu hiện của Soviet lúc này, còn cố tình lặp lại một lần nữa, so với lần trước, thanh giọng có chút trầm hơn.
Kỳ thực Tô Đông Thi cũng không hiểu rõ lắm câu nói kia của Soviet là có ý gì, nhưng mà y không ngốc đến nổi không nhận ra biểu hiện của Soviet khi nói ra câu đó, nhất là lúc hắn lặp lại câu kia lần nữa, thần sắc giống như là làm chuyện xấu bị phát hiện. Nếu như hắn không đột nhiên lộ ra biểu hiện này, thì dù hắn có lặp lại mấy lần y cũng không quản. Nhưng mà tiếc thay hắn đã trót gây chuyện như vậy, thì y cũng mặc kệ lão đạo sĩ kia còn hiện diện ngay đó, liền đi trêu ghẹo sủng vật nhà y, đem lời hắn nói lặp lại, xem biểu hiện chật vật của hắn, sau đó liền cảm thấy hài lòng trong dạ, đau đớn gì cũng không nhớ đến. Một lần cũng không thấy đủ, nhìn biểu hiện của sủng vật lúc bị trêu ghẹo đáng yêu như vậy, y vẫn là muốn thấy thêm nữa.
Aiz! Nếu như có thể dùng tay mà sờ sờ tiểu điểu dưới thân sủng vật như lần trước, thì mọi chuyện càng hoàn mỹ hơn rồi. Tô Đông Thi vừa nghĩ vừa gật gù, đau đớn gì cũng quăng sang một bên. Đang định nói ra những điều nghĩ trong lòng, nhưng mà y vẫn là không có cơ hội, không phải là do Soviet làm ra hành động cự tuyệt gì, mà là bởi người nào đó nãy giờ đang bị lãng quên – Lâm Cô – nhịn không được tình cảnh mình bị phớt lờ mà lên tiếng. Lâm Cô vì sự xuất hiện của Soviet mà cảm thấy mình bị yếu thế hơn một chút, nhưng mà nghĩ lại thì trước mặt chỉ là một người một yêu, đã là gì cơ chứ!
“Ngươi là người, tại sao lại đi giúp Mị Thi yêu tộc? Nếu như ngươi nghe theo lời ta khuyên nhủ, Sùng mao phái ta nhất định sẽ thu ngươi làm đồ đệ!”
Lâm Cô nói ra mấy lời này đã có chút suy lực. Nguyên nhân là, đám khói bụi mù mịt mà Soviet căng mắt ra vẫn không nhìn thấy tình hình xung quanh kia, nguyên lai là vòng kết giới mà Lâm Cô bày trí để đối phó với Mị Thi, ở trong kết giới này, công lực chiến đấu của hắn tăng lên ba phần, mới có thể làm cho một kẻ đường đường là tộc trưởng như Tô Đông Thi hết sức chật vật. Soviet đột nhiên xuất hiện, khiến cho kết giới bị phá vỡ, bản thân Lâm Cô liền bị thương.
Ban nãy, lần đầu tiên Soviet nghe được một tiếng “bịch”, chính là lúc hắn mơ mơ hồ hồ mà phá hoại kết giới của Lâm Tư, khiến cho Lâm Tư đang trong tư thế thu phục Tô Đông Thi liền bị phản phệ trong nháy mắt. Nhưng cái nháy mắt này đủ để Tô Đông Thi xoay chuyển tình thế, tung ra một cưới, thành công trốn chạy khỏi một chưởng phát tới của Lâm Tư, đồng thời khiến Lâm Tư không thể truy kích mình nữa. Nhưng đổi lại, Tô Đông Thi là dùng hết sức lực của mình, một lần thư sướng chống trả, sau khi xuất chiêu liền vô lực ngã ra đất.
Chính là ngã xuống thành cái tư thế mà Soviet nhìn thấy bây giờ.
Nói trắng ra, Soviet chính là đã cứu lấy một mạng của Tô Đông Thi. Nhưng mà Tô Đông thi nhất định sẽ không nói ra. Còn Lâm Tư, trong tình thế mất mặt như vậy, dĩ nhiên cũng không thể nào nói rõ tình huống cho Soviet hiểu. Thành thử ra Soviet vốn dĩ là anh hùng, nhưng bản thân mình cái gì cũng không biết.
Lâm Tư lúc này đang là mặc kệ tình huống trước mắt, có hơi tự tin mà ngồi xuống điều chỉnh lại nội tức.
Mấy năm gần đây thanh thế của Sùng mao phái giảm đi chút ít, cho nên đệ tử cũng thu vào không nhiều người. Thế như Sùng mao phái vừa đánh tiếng muốn thu đệ tử, từ năm quốc gia lận cận, bất kể là ai, chỉ cần là con người, liền ngày đêm tìm đến gõ cửa muốn bái sư học đạo.
Vì Soviet cũng là người, cho nên Lâm Tư tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ động tâm trước lời đề nghị thu làm đệ tử của mình. Thế là lúc mở miệng bảo chính mình sẽ thu hắn làm đệ tử, ánh mắt rất mực hiền lành nhân từ, rất ra dáng bậc trưởng giả, rất có phong thái của một vị sư phụ điển hình.
Nhưng mà, lời đã nói rồi, thời gian cũng trôi đi không ít, Soviet vẫn cứ bất thanh bất động. Lâm Tư liền cảm giác có chút gì đó không đúng rồi.
Là chỗ nào không đúng thì y vẫn là nghĩ không ra.
Đương nhiên là nghĩ không ra rồi, bởi vì đối với Soviet, những lời của Lâm Tư hắn nghe không lọt tai được.
Thật ra không phải là Soviet không nghe thấy, chỉ là với hắn mà nói, ngoại trừ cảm giác thanh thế của môn phái này có chút gì đó bạo lực rồi thôi, cái đáng nói là, sau khi nghe tên đạo sĩ kia nói mấy lời nọ, Tô Đông Thi rốt cuộc không chú ý đến hắn nữa, hắn có thể bình tĩnh mà suy nghĩ lựa lời giải thích đàng hoàng với y.
Đạo sĩ thối nhà ngươi! ORZ, yên yên ôn ổn đã sống ở nơi phồn hoa đô thị không no đủ sao, lại nghĩ không ra còn có thể ở cái chốn chỉ toàn là Mị Thi cùng Mị Thi này đi tìm đệ tử. Ngươi căn bản đến mơ cũng đừng hòng.
Soviet không để ý đến, không có nghĩ là Tô Đông Thi không để ý.
Bởi vì trời sinh tương khắc nhau, cho nên bên kia coi như trò vui mà đùa giỡn đến quên trời quên đất, y nghe vào tai lại là chuyện khó chịu đến muốn đen mặt, tuy rằng mặt xám cũng gần giống như mặt đen đi, nhưng mà người khác nhìn cũng không ra đâu nhỉ.
Y nổi nóng rồi. Tên đạo sĩ kia ăn no rửng mỡ không có gì làm liền đến truy bắt tộc nhận bọn họ. Bọn họ làm gì sai sao? Tập trung tu luyện chưa đủ, còn phải ngày phòng đêm phòng bọn đạo sĩ xuất quỷ nhập thần này. Hiện tại cơ duyên xảo ngộ lắm mới gặp được sủng vật, cư nhiên tên đạo sĩ này lại nói sủng vật của y là con người.
Con người con người. Cả nhà ngươi mới đều là con người.
Đầu sủng vật nhà y có mọc sừng à? Trán bóng nhẵn nhụi, da thịt mềm ấm, còn có tiểu điểu khả ái, so với đám đạo sĩ các người đáng yêu hơn nhiều. Dù cho hắn có hơi yếu đuối một chút, nhưng đã có ta bảo vệ, thì lo cái gì?
Bất quá, Tô Đông Thi chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, sau đó nhắm mắt ngưng thần, nhưng bên trong, hai mắt là không ngừng chuyển động, rất muốn nói, nhưng lại không nói, sau đó lại đẩy đẩy Soviet một cái. Khi hắn nghi hoặc nhìn y, Tô Đông Thi mới ôn tồn nói một câu:
“Đạo sĩ kia hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời?”
Trả lời? Trả lời cái gì? Soviet nhìn Tô Đông Thi, cố gắng nhớ lại ban nãy tên đạo sĩ kia nói cái gì nha? À! Là muốn hắn trở thành đạo sĩ sao? Không không không, tuyệt đối không thể có loại chuyện này. Soviet giật giật khóe miệng một cái, sau đó cúi gằm mặt xuống.
Tô Đông Thi nhà ngươi kêu ta trả lời, nhưng mà ta dám đáp ứng tên đạo sĩ kia sao? Ngươi có cần phải trưng ra cái mặt đầy vẻ uy hiếp kia không hả?
“Xô Việt?”
Tô Đông Thi nhíu mày gằn giọng hỏi, lẽ nào sủng vật của y đã động tâm rồi sao?
“Vị đạo sĩ kia a, ta cảm thấy ta cùng với Mị Thi tộc sống rất tốt, vô cùng tốt, cực kì tốt. Hơn nữa bọn họ còn rất chiếu cố ta đó!”
Này có sao? Tại sao hắn cảm giác mấy lời mình nói thật ngây thơ, như con nít trong nhà trẻ đang nói chuyện vậy. Nhưng mà hắn không có nịnh nọt nha. Mà mỗi lần hắn nói một ý, liền cảm giác khí thế áp bức từ Tô Đông Thi giảm đi không ít, thậm chí sau cùng còn cảm giác được một tia ôn nhu chăm chăm nhìn vào mình.
Lại nói, nguyên lai Mị Thi tộc là thích được nịnh nọt sao? Cuối cùng cũng phát hiện ra.
Soviet còn đang suy nghĩ xem nên dùng từ nào để chỉ cảm giác an toàn trong khi sinh hoạt cùng Mị Thi tộc, thì Lâm Tư chịu không nổi nữa rồi.
Mặt y chuyển từ trắng sang đỏ, lại biến trở về thành trắng, cứ đổi qua đổi lại mấy hồi, nhịn không được nữa liền đánh gãy lời Soviet một cái:
“Được! Nếu như ngươi không muốn bước vào cửa ta mở, ta không miễn cưỡng. Nhưng ngươi phải biết nếu như hôm nay ngươi nhẹ dạ cả tin, sẽ hại lấy vô số mạng người. Mị Thi yêu tộc là loại yêu quái ăn thịt người sống mà sinh tồn, loại yêu quái này ngươi sóng chung nếu như có mệnh hệ gì, thì tự bản thân gánh lấy đi”
Từng câu từng chữ như muốn trực tiếp giết chết tâm tư người khác. Lâm Tư nếu như không phải đang muốn phục hồi sức lực, như thế nào lại đi lãng phí nước bọt mà khuyên giải kẻ khác thế kia.
Hắn cùng Tô Đông Thi giờ phút này đang ở trên một chiến tuyến mà hai bên đều căng thẳng, ai cũng không còn sức lực chiến đấu, chỉ có thể từng giờ từng phút mong mỏi được phục hồi khí lực.
Soviet xuất hiện là chuyện bất ngờ không lường được. Giờ phút này, bất kể là ai, dù tay không tấc sắt cũng có thể ra tay giết chết bọn họ.
Nếu như Soviet nghe theo lời y khuyên bảo, quay lại đường chính đạo giúp hắn thu phục Tô Đông thi, hoặc cùng lắm là dìu y ra khỏi trận địa này, đợi đến khi pháp lực hồi phục, có muốn đánh một trận nữa cũng không muộn. Bất quá thật sự cảm thấy rất đáng tiếc, trận địa hôm nay dày công cực khổ mà tạo dựng, lần sau muốn đẩy tên Mị Thi trước mặt rơi vào bẫy, sẽ khó khăn hơn nhiều.
Cái gì cũng không nói, nhưng trong đầu Lâm Tư chính là tồn tại vô số suy nghĩ như vậy.
Mà Tô Đông Thi thì không giống như Lâm Tư trái lo phải nghĩ. Lâm Tư hết lần này đến lần khác xoay tâm chuyển ý tác động đến sủng vật nhà y, khiến y thập phần khó chịu, khó chịu đến cực hạn, nhưng bản thân bây giờ một chút sức lực cũng không còn, muốn giết chết tên đạo sĩ kia là chuyện bất lực. Dựa vào Soviet? Không không được. Sủng vật nhà y đừng mong làm được mấy chuyện này.
Bất quá nếu như hắn đã đến ơi này rồi, nếu không thể giết được đạo sĩ kia, ở lại đây chỉ làm cho trong lòng y ngày càng thấy khó chịu. Cho nên y liền ra quyết định, tạm thời bỏ qua, trước tiên phải trở về sào huyệt cái đã.
Mọi chuyện vẫn là chưa muộn.
Y còn muốn đùa giỡn sủng vật nhà y nữa nha.
“Xô Việt, ngươi đỡ ta trở về!”
“Ân!”
Soviet cực kì ngoan ngoãn đáp lời, sau đó nhanh tay đỡ lấy người Tô Đông Thi, dìu y bước tới.
Lâm Tư bảo Mị Thi tộc ăn thịt người mà sống, đùa à, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, hắn chưa từng thấy đám người này ăn bất cứ thứ gì. Một chút cũng không có.
Mà Lâm Tư nói mấy lời này hắn mới nhớ, Lâm Tư là đạo sĩ, cùng Tô Đông Thi bọn họ là cương thi không thể tồn tại, nếu như ở gần nhau một chút nữa có khi sẽ xảy ra sự cố. Vậy thì càng phải nhanh chóng rời khỏi đây.
“Ngươi….”
Mắt thấy Soviet đỡ lấy Tô Đông Thi rời đi, Lâm Tư tức đến thổ huyết nhưng không làm gì được. Y không biết còn có thể nói cái gì với Soviet được nữa. Nói hết lời với y, vẫn là công cốc như thế.
Chỉ là một con người nhỏ bé, cư nhiên lại đi giúp đỡ Mị Thi yêu tộc.
Buồn cười.
Hết sức buồn cười.