Cường Thế Sủng Ái

Chương 47




Cách nghĩ của Cố Phán thật ra rất đơn giản lại thô bạo.

Cô nhất định phải biết câu trả lời của hai vấn đề kia, nhưng Thẩm Mộ Ngạn một mực ngậm miệng không nhắc tới, còn bày ra thái độ không muốn buông tha cô.

Nếu không, tối hôm qua anh sẽ không đi một chuyến đến quán bar kia.

Ý thức được điểm này, Cố Phán liền cảm thấy mình có tiền vốn để tính toán.

Cô biết làm như vậy có lẽ không đúng đắn cho lắm, nhưng cô không đợi được nữa. Cô không chịu được mình một mực bị tiêu hao như thế. Gã đàn ông chết tiệt kia đã một mực do dự không biết làm thế nào mở miệng, vậy cô liền làm chút gì đó, khiến anh không thể không nói.

Về phần đối tượng hẹn hò này, cô khẳng định phải giải thích rõ với người bên đó. Cô chỉ là muốn nhờ người tạm thời hỗ trợ, nói là xem mắt, thật ra chỉ là tìm một người đáng tin cậy giúp cô diễn kịch mà thôi.

Cô không phải chưa từng nghĩ tới việc tùy tiện tìm một người bên ngoài, nhưng Thẩm Mộ Ngạn nhất định sẽ phát hiện ra điểm mờ ám. Chỉ có tìm một người tương đương trong giới, ở trên thương trường cũng là người có chút địa vị, mới có khả năng khiến anh tin tưởng.

Suy nghĩ không đáng tin cậy kiểu này cô lại không thể nói cho anh trai cô biết, trước tiên cho dù Cố An Nam có thể để cô tiếp tục dây dưa với Thẩm Mộ Ngạn hay không, chỉ nói riêng chuyện này, anh trai cô chắc chắn sẽ không để cô tùy hứng làm bậy như vậy.

Mà bên cạnh cô, người còn lại có thể giúp cũng chỉ có【S 】trên Wechat kia.

-

Trong phòng bệnh đơn ở bệnh viện Trung Tâm.

Máy giữ ẩm đang chầm chậm phun sương trắng điều tiết độ ẩm không khí trong phòng, cửa sổ kính sáng rực lúc này cũng bị rèm cửa sổ chặt chẽ ngăn trở, một chút nắng sớm lọt vào từ giữa khe hở của rèm cửa, chiếu lên sàn nhà trong phòng bệnh.

Nước thuốc trong túi truyền dịch vẫn đang lặng lẽ chảy xuống, Thẩm Mộ Ngạn nằm yên tĩnh trên giường bệnh, trên mu bàn tay đang cắm kim, giấc ngủ hơi nặng nề.

Trần Tiến trái lại là một đêm không ngủ, vẫn luôn vùi mình trên ghế xô-pha, vừa trông chừng người anh em, vừa chơi trò chơi để nâng cao tinh thần.

Sau một lúc lâu, người đàn ông trên giường bệnh chậm rãi mở hai mắt ra. Con người đen bóng sâu thẳm thoáng hoảng hốt, nhưng chớp mắt đã ý thức được bản thân mình đang ở chỗ nào.

"Mấy giờ rồi?"

Lúc anh nói chuyện giọng có chút khàn đục, trong dạ dày vẫn còn có chút cảm giác đau đớn, nhưng so sánh với tối qua thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Trần Tiến thấy anh tỉnh lại, vội vàng tắt trò chơi đi, đứng thẳng dậy đi đến trước giường bệnh.

"Cậu sao rồi? Dạ dày có còn đau lắm không? Có cần tớ gọi bác sĩ tới xem một chút không?"

Vẻ mặt Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên, lắc đầu, lại khàn giọng hỏi một câu: "Mấy giờ rồi?"

"Mấy giờ rồi thì lại có thể thế nào? Giờ cậu cũng nằm viện rồi, còn muốn về công ty à?" Trần Tiến tùy tiện ngồi xuống bên giường, "Hôm qua Lý Trì qua đây, tớ để cậu ta cầm điện thoại dùng cho công việc của cậu đi rồi, hôm nay có vấn đề gì cậu ta sẽ thay cậu xử lý ổn thỏa. Phía dưới Thẩm thị còn nhiều lãnh đạo các phòng ban như vậy, không có cậu cũng sẽ không sao đâu."

Nói đến đây, Trần Tiến như là nhớ ra cái gì, lại nói: "À, phải rồi, điện thoại cá nhân của cậu sáng sớm có vang lên vài tiếng, hình như là tin báo của Wechat, muốn xem một chút không?"

Người liên lạc duy nhất trên Wechat của Thẩm Mộ Ngạn, chỉ có Cố Phán.

Cho nên, sau khi nghe xong, anh nói ngay: " Giúp tớ cầm tới đây."

Trần Tiến đưa điện thoại di động cho Thẩm Mộ Ngạn xong thì quanh quẩn hào hứng quan sát biểu cảm của người anh em.

Dựa theo hiểu biết của anh ta với người anh em này của mình, bình thường có thể khiến cậu ta sốt ruột trả lời ngoài công việc ra, có lẽ cũng chỉ còn lại có cô tiểu thư nhà họ Cố kia thôi.

Giờ anh ta mới nói điện thoại cá nhân có tin nhắn Wechat tới, cậu ta đã vội vã để mình lấy điện thoại giúp, nhìn như vậy người gửi tin nhắn chính là Cố Phán rồi.

Trần Tiến vốn cho là người anh em nhận được tin nhắn Wechat của cô bé kia xong, nhất định sẽ vui vẻ, cho dù không thể lộ ra ngoài cái gì, trong lòng cũng nhất định đang lặng lẽ vui mừng.

Nhưng nào ngờ, sau khi Thẩm Mộ Ngạn cầm lấy di dộng mở Wechat ra chưa được bao lâu, sắc mặt bỗng nhiên nặng nề.

Chỉ chốc lát, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên màn hình, chậm rãi gõ ra một hàng chữ đáp lại.

-

Lúc Cố Phán nhận được câu trả lời của người trên Wechat, cô đã ngủ thêm được một giấc nữa rồi.

Trước đó, cô gần như là thức suốt đêm, mơ mơ màng màng căn bản không ngủ say, lúc trời vừa sáng đã gửi Wechat cho bên kia, sau đó chờ một lát thấy bên kia không có động tĩnh gì, thì đoán chắc anh vẫn chưa tỉnh.

Về sau, cô cũng không chịu được nữa, vùi mình trong chăn lại chợp mắt một lát.

Khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng choang.

Đổng Thiện Thiện lúc này cũng đã tỉnh, đang nằm bên cạnh cô nghịch điện thoại. Thấy cô có động tĩnh, thì thoáng nhìn về phía bên này ——

"Cậu đây dậy còn muộn hơn tớ, sao dưới mắt vẫn xanh một mảng vậy, giống như thức suốt đêm ấy."

"Cậu cho là thế nào?" Cố Phán ở trước mặt chị em của mình, cũng không hề chú ý đến hình tượng, nên nói cái gì cũng sẽ không giấu diếm, "Tớ đúng là thức suốt cả đêm, muốn chờ xem anh cả cậu có tin tức gì không. Nhưng là, điện thoại im lặng cả đêm."

"..." Đổng Thiện Thiện lựa chọn tắt điện im lặng, dù sao tối qua đã nghe Cố Phán mắng anh cả nhà cô ấy rất lâu, giờ bên tai vẫn còn có thể vang vọng mấy chữ gã đàn ông chó má mà chị em nói, cô ấy thực sự không muốn lỗ tai lại bị tra tấn nữa.

Trong phòng ngủ một lần nữa chìm vào yên tĩnh, Cố Phán thong thả tỉnh lại, vừa vặn lúc này tiếng nhắc nhở của Wechat chợt vang lên, cô vội vàng lấy ra xem.

【 Wechat 】S: Vì sao đột nhiên lại muốn xem mắt?

Cố Phán đáp lại ngay ——

【 Wechat 】 Cố Phán: Cũng không tính là xem mắt đâu, chỉ là muốn để anh giới thiệu cho em một người đáng tin cậy, tốt nhất là người có chút bối cảnh trong giới thương nghiệp ở thành phố S này.

【 Wechat 】 Cố Phán: Gã đàn ông chết tiệt kia một mực treo em! Em quyết định phải trừng trị anh ta! Cho nên cần người khác giúp đỡ, diễn kịch mấy ngày cho anh ta xem.

Lại qua một lúc lâu, người bên kia Wechat mới chậm rãi gửi tới một câu trả lời ——

【 Wechat 】S: 4 giờ chiều, nhà hàng tầng cao nhất của khách sạn Hilton trong trung tâm thành phố.

Cố Phán kinh ngạc lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, Đổng Thiện Thiện ở bên cạnh giật nảy mình, vội hỏi cô bị làm sao.

Cô đáp lại mà không chút để ý, lại đùng đùng hỏi một câu ——

【 Wechat 】 Cố Phán: Nhanh như vậy đã tìm được người thích hợp rồi ạ? Có đáng tin cậy không ạ? Anh đừng có lừa em đấy.

【 Wechat 】 Cố Phán: Cô bé đáng yêu tức giận thế nhưng là rất đáng sợ. jpg

Hồi lâu sau, bên kia lại có lời đáp, ngắn gọn y hệt như trước ——

【 Wechat 】S: Ừ.

-

Thuốc của Thẩm Mộ Ngạn về sau lại thêm hai túi. Sau khi truyền dịch xong cũng đã xấp xỉ hai giờ chiều, y tá đi tới rút kim, lại cố ý dặn dò một vài điều cần chú ý.

"Bệnh dạ dày còn cần phải tĩnh dưỡng, hai ngày này vẫn cần phải nằm viện quan sát một chút, không có việc gì cũng đừng tùy tiện đi lại. Buổi tối tôi sẽ đến cắm kim truyền dịch cho anh, buổi chiều anh có thể ngủ một chút trước."

Lúc y tá nói những lời này, vẫn luôn thẹn thùng thật sự không dám nhìn mặt Thẩm Mộ Ngạn. Đợi sau khi cô ta ra ngoài rồi, Trần Tiến lên tiếng trêu chọc ——

"Cậu thật đúng là được nha, bệnh thành thế này rồi mà vẫn như thường có thể thu hút ong bướm."

Trên mặt Thẩm Mộ Ngạn không có biểu cảm gì, không thèm để ý đến ý tứ của người y tá kia, cũng không để ý đến lời Trần Tiến.

Chỉ chốc lát, anh từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy bộ quần áo sạch sẽ mà buổi sáng Lý Trì đưa tới.

Trần Tiến thấy động tác này của anh thì nhíu mày nói: "Cậu định làm gì đấy? Muốn ra ngoài đấy à? Không nghe thấy vừa rồi y tá nói gì hả? Hai ngày này cậu cần phải nghỉ ngơi!"

Thẩm Mộ Ngạn không để ý đến cậu ta, cởi bỏ quần áo bệnh nhân trên người, lồng ngực với cơ bắp rõ ràng lộ ra trong không khí.

Trần Tiến thấy thái độ khó chơi kiểu này của anh thì có chút gấp gáp, "Cậu rốt cuộc muốn đi đâu hả? Chẳng lẽ có chuyện gì còn quan trọng hơn tính mạng à?"

Người đàn ông thong thả cài nút áo sơmi, đầu ngón tay trắng muốt sạch sẽ đặt ở phía trên, động tác chậm rãi.

Hồi lâu sau, anh nhàn nhạt đáp lại: "Ừ"

- Chẳng lẽ có chuyện gì còn quan trọng hơn tính mạng à?

- Ừ.

—— ——

Bốn giờ chiều, Cố Phán đúng giờ đi đến khách sạn Hilton trong trung tâm thành phố.

Hôm nay cô không quá ăn diện, tùy tiện mặc cái váy dài rồi ra ngoài.

Cũng không biết có phải là vấn đề thời gian quá sớm hay không, nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn vô cùng yên tĩnh, thậm chí sau khi cô đi vào, phát hiện bên trong cũng không hề có khách hàng dư thừa nào khác.

Vừa rồi bên kia gửi cho cô vị trí, cũng đã nói đối phương đang mặc gì, lúc này nhà hàng trên cơ bản không có ai, đánh mắt nhìn qua, vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, cơ thể khẽ dựa vào lưng ghế, không biết có phải ảo giác của Cố Phán không, tấm lưng kia nhìn qua, luôn khiến cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Trong lòng có bất an trào ra, cô đứng tại chỗ một lúc lâu, sau cùng vẫn quyết định cất bước đi tới bên đó.

Tiếng giày lộc cộc giẫm lên mặt đất chậm rãi theo cô truyền đến bên kia, sau khi đến gần, cô dừng lại bên cạnh người đàn ông.

"Chào anh, xin hỏi anh là..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, Cố Phán lập tức im bặt. Một lát sau, ngoài ý muốn mở miệng lần nữa: "Sao lại là anh?"

Thẩm Mộ Ngạn, gã đàn ông chết tiệt này sao lại ở đây chứ!!!

Cố Phán liếc nhìn bốn xung quanh, phát hiện trong nhà hàng này ngoài anh ra cũng không có khách hàng nào khác, nhưng là muốn nói người cô muốn gặp chính là anh, cũng rất không có khả năng đi!

Suy nghĩ giây lát, cô lại nói: "Xin lỗi, xem chừng là em nhầm rồi, em..."

"Là đến xem mắt phải không?"

Cố Phán khẽ giật mình, "Phải."

"Vậy thì không sai." Thẩm Mộ Ngạn nâng mắt yên lặng nhìn cô, "Ngồi xuống trước đi."

Cố Phán hoàn toàn không ngờ tới sự việc sẽ phát triển như thế. Cô máy móc đi đến ngồi xuống bên kia bàn, phản ứng một hồi lâu, mới nói: "Anh là anh ta... giới thiệu đến à?"

"Ừ."

Cố Phán vừa nghe thấy câu trả lời này của anh, trong lòng lại là một trận nén giận.

Một mình cô cũng sắp nghẹn chết rồi, kết quả gã chết tiệt này thế mà còn có tâm tình đến buổi hẹn này trong tình huống chưa từng gặp mặt?

Mặc dù đối tượng hẹn hò của anh là bản thân Cố Phán, nhưng cô vừa nghĩ thì vẫn cảm thấy tức giận!

Cô lại nâng mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Người kia vẫn như cũ là một thân âu phục vừa vặn, khuôn mặt nhìn qua có lẽ tái nhợt hơn ngày thường một chút, nhưng vẫn như cũ tuấn tú, dễ nhìn.

Cố Phán vừa cầm di động gửi Wechat cho người bên kia, vừa nói: "Đến thì cũng đã đến rồi, vậy chuyện nên làm chúng ta vẫn là làm cho xong đi."

Trong lúc nói chuyện, động tác trong tay cô cũng không ngừng, đùng đùng gõ ra một hàng chữ ——

【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó!!! Anh muốn hại chết em đấy à à à à à! Người mà anh giới thiệu cho em đấy, chính là gã đàn ông chết tiệt mà em muốn sửa chữa đó!!!

Gửi xong, cô nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn một lần nữa, ôm thái độ thua người không thua trận, lạnh mặt làm bộ nói: "Hiện tại hẳn là em tự giới thiệu trước nhỉ? Chào anh, em là Cố Phán."

Thẩm Mộ Ngạn ngồi ngay ngắn ở đối diện, quanh người vẫn như cũ là hơi thở lạnh lùng, kiêu ngạo.

Anh liếc nhìn điện thoại vừa mới khẽ rung, ánh mắt nhàn nhạt khẽ đảo qua bên trên, sau đó, bình tĩnh đối điện với ánh mắt của Cố Phán.

"Người nào đó."