Cuồng Tế Vô Song

Chương 89: Ánh Sáng Mặt Trời






Một bán bộ tôn sư vẫn là không uy hiếp được Tiểu Lục.



Trương Thiên trầm giọng: “Xử lý cho ổn thỏa! Hồi âm cho tôi!”

“Dạ!” Tiểu Lục nhận lệnh.



Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Lục liền mở tai nghe Bluetooth lên, nhắc nhở một câu: “Chị dâu, bọn họ tới rồi.

Đợi lát nữa nếu không nghe tiếng em trả lời, vẫn hy vọng chị.

.

.

không thể mở cửa!”

Là không thể, không phải không muốn.



Giọng của Tiểu Lục rất kiên quyết.



Trong lòng Lâm Tử Tinh thoáng khựng lại.

Cô nhíu mày, trầm giọng đáp: “Được!”

Cũng may Lâm Tử Tinh trước giờ vẫn luôn là một giám đốc lãnh đạm.

Không chỉ ở tính tình tẻ nhạt, mà còn ở thái độ rất trầm ổn.

.

.

ít nhất đến bây giờ cô vẫn không hoảng loạn.



Tiểu lục đứng trước cửa, hai tay chắp sau lưng, trong tay trái không biết từ lúc nào đã lấy ra một thanh dao găm tinh luyện, đang tản ra hàn quang.



Thanh dao găm này so với dao găm bình thường thì dài hơn hai thước.

Hình dạng tay cầm cũng rất kỳ quái, xung quanh cán có rất nhiều thứ tua tủa như gai nhọn răng nanh vậy, nhưng mà Tiểu Lục khi cầm trong tay thì lại rất vừa vặn, không nhiều quá một tấc, cũng không chạm phải gai.

Giữa người và dao giống như tuy hai mà một đến nỗi nếu như tách ra, người khác khẳng định sẽ dùng không được con dao này.



Hàn quang trên lưỡi dao mãnh liệt chói mắt, trên thân dao còn có khắc một chữ nhỏ mờ nhạt!

Tiểu Lục “tiếp khách” chính là bình tĩnh như vậy, trong đôi đồng tử trong suốt nhiều thêm một chút hàn khí, tư thế nghiêm túc, rất đẹp trai, cũng cực kỳ phù hợp với khí chất của cậu ta.




Bốn sát thủ phân công rõ ràng, có ba thang máy trong cao ốc thì mỗi tên sẽ vào một thang máy, còn lại Sát hoàng thì xuyên qua hành lang mà đến.

Tính toàn sao cho bốn người gần như đến cùng một lúc.



Keng!

Bốn sát thủ đi ra, toàn bộ ánh mắt đặt ở trên người Tiểu Lục, nhưng trong lòng lại cảm thấy sững sờ.

.

.

Bọn chúng không ngờ được sẽ có người đứng đợi mình.



Bốn sát thủ liền lấy cái Sát hoàng nọ làm trung tâm, tụ lại.



Tiểu Lục nhìn chằm chằm bốn người.

Cậu ta nhướn đôi mày kiếm, ánh mắt hiện lên vẻ kinh dị, trầm giọng hỏi: “Tôi chỉ hỏi một câu, cho các người thời gian ba mươi giây suy nghĩ! Nếu trả lời thì có cơ hội khỏi phải chết!”

Bốn sát thủ kia dĩ nhiên cũng cảm nhận được lệ khí trên người Tiểu Lục, nhìn liền có thể đoán được là một kẻ thực lực không tệ.

Hơn nữa giọng nói và ánh mắt của cậu ta rất bức người, ngoại trừ Sát hoàng, trong lòng ba người còn lại vậy mà đã xuất hiện một tia hoảng loạn.



Sát hoàng nọ không lên tiếng trả lời Tiểu Lục.

Ánh mắt gã gắt gao híp lại, nhìn người trước mặt.



Một người đến cảnh giới bán bộ tông sư, tự nhiên sẽ có một loại tự tin của cường giả.



Thấy bốn người không trả lời, Tiểu Lục lại lần nữa lên tiếng: “Có thể nói ra kim chủ là ai thì tôi giữ lại cho một mạng, bằng không thì phải chết”

“Ba mươi giây đếm ngược bắt đầu!”

Lâm Tử Tinh ở trong phòng nghe ngoài cửa có động tĩnh thì trong lòng vẫn cảm thấy khẩn trương, dù cho Trương Thiên đã từng nói cô không cần lo lắng, nhưng cô làm không được.



Trong năm giây, đám sát thủ kia không có chờ liền động thủ!

Sát hoàng dẫn đầu hừ cười, nói: “Cậu cũng quá ngông cuồng! Cậu cho rằng một mình cậu là có thể ngăn cản được chúng tôi? Bớt tỏ vẻ đi!”

Gã ta dẫn theo ba người ép tới gần Tiểu Lục.



Cường giả cương khí quá lớn, ai nấy đều lũ lượt móc ra vũ khí sắc lạnh bên người.



Bên trong lối đi, khí phong bức người!

Tiểu Lục nhếch miệng, nhàn nhạt nói: “Các người lựa chọn cái chết!”

Cậu ta dứt lời liền thay đổi tư thế, giống như một huyết lang mạnh mẽ xông ra, dao găm lạnh buốt trong tay cũng mang theo ánh sáng màu lam loang loáng.



Keng.

.

.



Âm thanh của vũ khí lạnh va chạm vào nhau, trong trận chiến có người lớn tiếng xin hàng, nhưng nhiều hơn là tiếng sát thủ kêu gào sợ hãi.



Nội tâm bọn chúng thoáng cái hỗn loạn, hình như bọn chúng đã nhìn ra bản thân tự lựa chọn sai rồi, hoàn toàn sai rồi!

Nếu không phải gặp được người cực kì mạnh, một sát thủ máu lạnh há lại có cảm giác này được sao?

“Ánh sáng mặt trời?”

“Ahhh”

“Đại nạn của ta đã tới!”

Lam quang hiện lên, bọn chúng không có cơ hội nói câu tiếp theo nữa!

Cương khí của ba kẻ đã bị phá.

Tim, động mạch cổ hoặc sau ót đã bị vết đao xẹt qua.

Toàn bộ đều ngã nhào xuống đất, mất mạng.



Chỉ duy nhất bán độ tông sư là tránh được một đòn, nhưng đó lại là cứng rắn dùng một cánh tay đổi lại

Bọn chúng thật không ngờ Tiểu Lục có giấu vũ khí, thứ càng không ngờ nhất chính là, kẻ này vậy mà lại đến từ “Ánh sáng mặt trời”!

Cái tổ chức truyền kỳ đó!

Giang hồ có lời: Nơi ánh sáng đến, cỏ không mọc được!

Ý chính là chỉ một bang phái nam nhân thân mang ánh sáng.



Một trong những chuyện mà thế lực hắc ám sợ nhất chính là đụng phải nam nhân thân mang ánh sáng này, nếu như là vị hồng quang liệu nguyên* kia, vậy tình hình sẽ càng kinh khủng hơn nữa!

*Liệu nguyên: lửa cháy lan ra đồng cỏ.



Tiểu Lục xoay người hướng về phía Sát hoàng, hỏi: “Có nói tin tức của kim chủ hay không?”

Tên Sát hoàng đấy biết, dựa vào một mình mình thì không có cơ hội lại giao chiến lần nữa với Tiểu Lục, nhưng gã ta thật sự không có tin tức của kim chủ, mà cho dù có, gã cũng có nguyên tắc của một sát thủ.




Có điều nếu là cường giả, cũng nhất định sẽ không chịu thua lúc này.



Sắc mặt gã trầm xuống, một tay rút đao, muốn lần nữa dùng kỹ năng sát thủ mà liều mạng.



Nếu không có tự tin sẽ không đạt tới được cảnh giới tông sư, cho dù chỉ là bán bộ tông sư cũng vậy.



Một đòn liều chết.

Gã mạnh mẽ trượt trên mặt đất rồi xông tới, một trận gió mạnh vờn quanh, mũi đao nhọn trực tiếp đâm về phía Tiểu Lục.



Nhưng Tiểu Lục không có kiểu thu liễm như Trương Thiên, lúc này, lưỡi đao như sói lại được cậu ta xuất ra, miệng hổ áp chế chuôi dao, lộ ra ánh sáng màu lam.



Vút.

.

.



Lưỡi dao phá khí mà qua, nó xẹt qua cánh tay Sát hoàng, lại chặt lìa một tay của gã.



Dưới tình huống như vậy, Tiểu Lục liền thừa thắng xông lên, một đao xẹt qua trái tim, muốn lấy luôn tính mệnh đối thủ.



Trải qua nhân sinh khiến Tiểu Lục tự nói với mình, làm việc chỉ có thể xuống tay tàn nhẫn chứ đừng nhiều lời.



Giết xong bốn người, Tiểu Lục lại nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp, đóng gói toàn bộ máu tanh và thi thể dời di.

Sau đó một tiếng thì cậu ta cầm theo nước hoa trở lại, khử mùi, khiến lối đi lại thơm tho sạch sẽ như cũ.



Thật ngại quá, Tiểu Lục tôi chính là có phong cách phẩm vị như vậy!!!

Về điểm này thì quả là Trương Thiên kém hơn thật!

Cốc cốc cốc.



Tiểu Lục xong việc liền gõ cửa phòng Lâm Tử Tinh, lại tiện tay mở Bluetooth, nói: “Chị dâu, là em, hết nguy hiểm rồi!”

Lâm Tử Tinh nghe vậy thì vội vàng ra mở cửa.

Lúc cô lại nhìn thấy Tiểu Lục, cậu ta vẫn là bình tĩnh đẹp trai như cũ.



Lâm Tử Tinh nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhàn nhạt hỏi: “Người bị cậu giết rồi?”

Tiểu Lục đảo mắt, đứng im trầm mặc.

Nhưng rất nhanh sau đó lại mở miệng, nói: “Đó là vì sự an toàn của chị! Bây giờ chị có thể yên tâm nghỉ ngơi!”

Lâm Tử Tinh chớp mắt như có điều suy nghĩ.

Cô thở dài một hơi, hỏi: “Cậu có muốn vào ngồi một chút không?”

Cô không biết bản thân nên nói điều gì, cũng không biết sứ mệnh của Tiểu Lục, chỉ cảm thấy là cậu ta đã cứu mình một mạng.



Tiểu Lục nghe vậy thì từ chối, nhàn nhạt mỉm cười, đáp: “Chị dâu, em trở về là vì đem rác đi vứt giúp chị!”

Cái này? Là sứ mệnh sao?

Nhưng thật ra cậu ta là vì xác nhận Lâm Tử Tinh cuối cùng đã an toàn!

Lâm Tử Tinh có hơi lúng túng, hồi nãy cô chỉ là nhắc một chút, không ngờ Tiểu Lục lại nhớ kỹ như vậy.



Chỉ là những thứ này, Lâm Tử Tinh đương nhiên sẽ không làm phiền đến Tiểu Lục, bèn nhàn nhạt nói: “Ngày mai để tôi tự làm cũng được!”

“Được rồi! Chị dâu ngủ ngon!” Tiểu Lục cũng không nói nhiều nữa.

Lúc chuẩn bị rời đi, cậu ta còn tiện tay giúp Lâm Tử Tinh cài cửa.



Lâm Tử Tinh trở lại phòng, đêm nay đã định trước sẽ là một đêm rất khó ngủ.



Về phần Tiểu Lục, sau khi ra ngoài liền gọi điện thoại xác nhận với Trương Thiên: “Lão đại, chị dâu đã an toàn”.



“Ừ! Vậy sát thủ có chiều hướng tiết lộ gì hay không?” Trương Thiên vẫn là không lo lắng Tiểu Lục sẽ thất bại.

Anh chỉ đang chờ liệu có khả năng biết được kim chủ rốt cuộc là kẻ nào hay không.



“Không có!” Tiểu Lục đáp lời.



“Ừ!” Tất cả những thứ này phảng phất cũng ở trong dự liệu của Trương Thiên, anh trầm giọng: “Cúp máy đi! Mai tôi trở về!”

Tiểu Lục đáp: “Dạ!”

.

.

.




Ngày thứ hai, bọn họ về tới thành phố Nam Châu.



Giờ Tô Phong đối với Trương Thiên là cực kỳ yêu thích rồi, không phải chỉ nói là ân nhân là có thể giải thích được, mà anh quả thựcnhư là cha mẹ sinh ra ông ta lần hai vậy.

Tô Phong liền nói tối muốn mở tiệc chiêu đãi Trương Thiên.



Mà ánh mắt Tô Vân Nguyệt nghe vậy thì càng kỳ quái hơn.



Trước đây sắc tâm của cô ta đối với mình cũng sẽ giấu đi sự khiêu khích, nhưng mà bây giờ sao Tô Vân Nguyệt nhìn mình cứ như sói đói rình mồi vậy?

Trương Thiên thấy vậy vẫn là cảm ơn rồi từ chối dạ tiệc của Tô Phong, tránh cho cô Tô Vân Nguyệt này lại gây ra họa.



Sau khi tách ra, Trương Thiên liền gọi một cú điện thoại, nhưng không phải là gọi cho Lâm Tử Tinh, mà là gọi cho Lâm Nhật Thăng.



Chuyến đi nhà họ Lăng ơ Khánh Giang lần này không phát hiện nhà họ Lăng có có liên quan gì tới cái chết của ông nội, vậy tất cả phải đột phá từ khoản tiền ba tỷ chuyển khoản của Lâm Nhật Thăng.



Điện thoại nối máy xong, Trương Thiên liền nói thẳng: “Tôi là Trương Thiên, ngày mai cho một thời gian gặp mặt đi!”

“Tao với mày thôi à?” Lâm Nhật Thăng nghi ngờ hỏi.



Quan hệ của hai người sớm đã tan tành, ông ta cảm thấy không có chuyện gì để nói.



Trương Thiên trầm giọng nói: “Tôi muốn nói chuyện nhà họ Lăng.

Nếu không đồng ý tôi sẽ đến nhà họ Lâm tìm ông!”

Anh là xem xét thẳng thắn vài chuyện của ông nội trước mặt Lâm Nhật Thăng, vậy mới không đến mức phải ép hỏi.



Nghe đến nhà họ Lăng, Lâm Nhật Thăng có hơi khiếp sợ.

Bên cạnh đó, ông ta cũng không muốn Trương Thiên làm loạn ở nhà họ Lâm.

.

.

ông ta trầm mặc một hồi, mới đáp lại: “Đợi xác nhận được thơi gian địa điểm tôi sẽ báo cho cậu!”

“Được!” Trương Thiên cúp điện thoại.



Reeng.

.

.

reeng.

.

.

reeng.

.

.



Một cuộc điện thoại khác lại gọi tới.

.

.

ối, là bố vợ Lâm Diệu Đông à?!

Sau lần ở Túy Tiên cư thì tình cảm của Trương Thiên và bố vợ cũng êm êm đi một chút, nhưng bố chủ động gọi điện thoại cho mình lại là lần đầu tiên.



Có chuyện gì vậy chứ?

Trương Thiên nhận điện thoại, Lâm Diệu Đông ở đầu dây kia lập tức nói rằng: “Con rể ngoan ơi, con có tiền không?”

“Có thể đem cho bố một triệu được không?!”




.