Cuồng Tế Vô Song

Chương 492: Thua






Sau khi doanh trại Huyết Lang đã ngồi vào vị trí thì xe của những đoàn khác cũng đã đến nơi.

Hồng Thất doanh và Hỏa Diễm Đoàn…
Bọn họ là đi theo người của doanh trại Huyết Lang đến đây, rốt cuộc doanh trại Huyết Lang và Tư Đồ Kiếm là những người xuất sắc nhất nên bọn họ cũng có ý muốn dựa vào.

Nếu thật sự đánh nhau và phải chọn đấu với doanh trại Thần Long hay là doanh trại Huyết Lang thì bọn họ sẽ không tham gia vào.

Họ vừa đến thì đã chào hỏi ông tổng Viên.

Sau đó thì họ đều rất kinh ngạc khi thấy Trương Thiên trong truyền thuyết đã trở về.

Ông Viên giới thiệu Trương Thiên với từng người.

Phó tướng của Hồng Thất doanh là Hồng Bưu, phó tướng của Hỏa Diễm Đoàn là Lý Trường Vinh.

Những người này cũng không quá khác biệt nhau cũng đều đại khái bằng tuổi của Trương Thiên tuy nhiên họ vẫn tôn xưng anh ta là chiến thần Trương…
Trong lòng họ thì Trương Thiên vẫn có chút hy vọng.

Sau khi chào hỏi thì mọi người cũng đi vào chỗ ngồi.


Đám người Hỏa Diễm Đoàn và Hồng Thất doanh có thành tích không cao nhưng dẫn đầu bọn họ lại là phó tướng rất có sức ảnh hưởng đến bọn họ.

Nếu muốn thuyết phục mọi người tin vào kết quả trận đấu thì không phải một mình ông Viên là có thể định đoạt được mà vẫn còn cần những người này tận mắt thấy mới xem như tin tưởng.

Ông Viên đã gọi tất cả mọi người đến, nhưng Trương Thiên vừa rồi đã biểu hiện thực rõ ràng là không muốn tham gia, cái này làm ông vô cùng thất vọng.

Song cho dù Trương Thiên không ra trận thì những người khác của doanh trại Thần Long cũng có thể lại một nửa đưa doanh trại Thần Long quay lại đỉnh cao, cũng có thể đánh bại doanh trại Huyết Lang và Tư Đồ Kiếm, tất cả chỉ có thể trông cậy vào đám người Viên Quỳ.

Ông Viên lại liếc nhìn Trương Thiên một lần nữa hỏi: “Thật sự không tham gia sao?”
Trương Thiên đầy tự tin lắc đầu nói: “Tôi thật sự muốn xem doanh trại Thần Long làm sao lại thua và Viên Quỳ sao lại có thể không đánh bại được bọn họ…”
Nếu Trương Thiên đã không muốn làm thì ông Viên cũng chỉ có thể trông cậy vào đám người Viên Quỳ: “Viên Quỳ, Lạc Hồng, Lưu Qua, các người mau dẫn người đi chuẩn bị một chút đi…”
“Lúc này đây thể diện của doanh trại Thần Long đều dựa vào các người!”
“Được, ông tổng!” Đám người Viên Quỳ nhận lệnh nói.

Ngay sau đó ba người họ dẫn những người khác đi chuẩn bị.

Ông Viên trừng mắt nhìn Trương Thiên, ông vẫn như cũ có chút oán trách Trương Thiên không chịu tham gia…
Có điều Trương Thiên lại không thèm để ý, bây giờ anh ta chỉ để ý đến việc doanh trại Thần Long vì cái gì mà thua người khác.

Sau khi tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ, ngồi ở chính giữa là ông Viên, đám người Trương Thiên, Tư Đồ Kiếm, Hồng Bưu và Lý Trường Vinh ngồi theo cấp bậc của mình!
Trận đấu huấn luyện quân sự dã chiến lần này gồm có ba hạng mục, một cái là bắn pháo tầm xa trên mặt đất, một cái là phi cơ trên không trung và còn một cái là để các thành viên dùng thực lực để so đấu với nhau.

“Trương Thiên anh có ý kiến gì khác đối với những hạng mục này không?” Ông Viên hỏi.

Tư Đồ Kiếm lại nói: “Nếu chiến thần Trương có hạng mục khác thì chúng tôi cũng có thể sửa đổi cho thích hợp, rốt cuộc anh cũng là người trải qua hoàn cảnh vào sinh ra tử nhiều nhất cho nên có quyền nói!”
Trương Thiên hơi mỉm cười, lắc đầu đáp: “Không có gì cần bổ sung, đây đều là dựa vào những kỹ năng chiến đấu trên mặt đất và không trung mà chọn cho nên rất thích hợp!”
Những người khác cũng không có bổ sung gì, mọi người đều gật đầu tán thành.

Ông Viên gọi người ra lệnh: “Bắt đầu cuộc thi đi!”
Những người phía dưới sôi nổi bắt đầu chuẩn bị, cho nên lúc này muốn ra mệnh lệnh đều thông qua tai nghe, tất cả mọi người đều phải mang tai nghe.

Đám người Trương Thiên cũng như thế.

Hạng mục thi đấu đầu tiên là pháo, đầu tiên là đấu theo đội ba người, sau đó là đấu một người.

Đội ba người, đương nhiên sẽ chia thành người ngắm bắn, người lên đạn và người còn lại thì nã pháo.

Như vậy tính xem người của doanh trại nào thực hiện xong trong thời gian nhanh nhất thì thắng.


Tư Đồ Kiếm khiêu khích nói: “Hồng Bưu, Lý Trường Vinh, các anh cảm thấy các anh có bao nhiêu phần thắng?”
Hồng Bưu trả lời: “Người Hồng Thất doanh chúng tôi muốn giành giải nhất thì có chút khó khăn nhưng mà nếu so với người Hỏa Diễm Đoàn của Lý Trường Vinh thì chắc sẽ có nhiều phần thắng hơn…”
Lý Trường Vinh tức giận, đúng vậy anh ta luôn phải về chót: “Tôi nói anh Hồng Bưu có cần thiết phải nói ai là hạng cuối hay không? Vậy anh nói xem ai sẽ được hạng nhất!”
Hồng Bưu ho khan một tiếng nói: “Tôi chắc chắn là xem trọng doanh trại Thần Long và doanh trại Huyết Lang của Tư Đồ Kiếm rồi, bọn họ đều là đội mạnh nhất…”
Tư Đồ Kiếm cười trộm nói: “Trương Thiên anh cảm thấy thế nào?”
Ông Viên cũng nhìn Trương Thiên hỏi: “Thấy thế nào?”
Trương Thiên nhìn mọi người rồi hơi mỉm cười nói: “Khẳng định là đặt cược một trăm phần trăm vào doanh trại Thần Long rồi, chẳng lẽ có ai muốn đánh cược với tôi sao?”
Tư Đồ Kiếm nghe vậy chỉ nói lại: “Trương Thiên, anh tự tin đến vậy sao? Nhưng doanh trại Huyết Lang của tôi cũng không thua kém đâu!”
Trương Thiên hừ cười: “Cứ xem đi, tôi muốn xem doanh trại Thần Long làm sao thua!”
Ánh mắt mọi người lại nhìn về những người đang ở trong sân.

Từ trong tai nghe truyền đến âm thanh: “Mọi người vào chỗ, chuẩn bị!”
Cuộc đấu lập tức sẽ bắt đầu…
“Vòng đầu tiên tiến hành bắn hạ mục tiêu cách hai km, bắt đầu.


Vèo vèo!
Mọi người bắt đầu thực hiện các bước điều chỉnh pháo tầm xa, ngắm bắn và lên đạn, chỉ sau vài giây đã có người tiến hành xạ kích.

Ầm! Ầm!
Hai tiếng vang lên, một trước một sau đã có hai đội hoàn thành.

Qua một giây, hai giây thì tiếng vang từ đội khác cũng truyền đến.

Mọi người bắt đầu nghe người thống kê đưa ra kết quả.

Những người phía dưới nã pháo vô cùng khẩn trương mà người ngồi trên lễ đài lại đã đại khái biết rõ kết quả.

Từ tai nghe truyền ra âm thanh: “Hạng nhất, doanh trại Huyết Lang, ba phẩy hai mươi hai giây!”
“Hạng nhì, doanh trại Thần Long, ba phẩy chín mươi tám giây!”
“Hạng ba, đoàn Hỏa Diễm, bốn phẩy bảy giây!”
“Hạng bốn, doanh trại Hồng Thất, năm phẩy năm giây!”
“…”
Kết quả của vòng thi đấu đầu tiên ra tới, quả nhiên là doanh trại Huyết Lang giành hạng nhất.

Tư Đồ Kiếm trong lòng vui vẻ cười trộm.

Ông Viên có chút sửng sốt nghĩ thầm: “doanh trại Thần Long vẫn thua sao?”

Trương Thiên lại không khẩn trương chút nào, ngược lại nhìn tình huống trên sân thi đấu thì khóe miệng của anh hơi cong lên cười…
Quyết đấu trên mặt đất, vòng thi đấu thứ hai cũng rất nhanh lại bắt đầu.

“Tiến hành bắn hạ mục tiêu cách năm kilomet, bắt đầu.


Ầm ầm!
Lại một vòng đấu kết thúc.

Nhưng xếp hạng của bốn đội vẫn không hề thay đổi.

“Doanh trại Huyết Lang ba phẩy năm mươi hai giây, doanh trại Thần Long ba phẩy chín mươi tám giây,…”
“Vòng thứ ba tiến hành bắn hạ mục tiêu cách tám km, bắt đầu!”
“Doanh trại Huyết Lang như cũ là hạng nhất với ba phẩy tám giây, doanh trại Thần Long ba phẩy chín mươi tám giây…”
Người dưới sân tính bình quân thành tích, bắt đầu công bố kết quả:
“Hạng nhất, doanh trại Huyết Lang!”
“Hạng nhì, doanh trại Thần Long!”
“Hạng ba, đoàn Hỏa Diễm!”
“Hạng bốn, doanh trại Hồng Thất…”
Cuộc quyết đấu trên mặt đất kết thúc!
Tư Đồ Kiếm không kìm nén được nổi kích động trong lòng mình mà quay sang nói với Trương Thiên: “Trương Thiên, lần này thì anh sai rồi nhé! Doanh trại Thần Long của anh hình như cũng kém hơn doanh trại Huyết Lang chúng tôi không ít đâu!”
“Doanh trại Thần Long gặp chúng tôi thì chỉ có thể xếp hạng hai thôi…”
“Ông tổng Viên, tôi nói không sai chứ, đứa con của tôi đã tiến bộ rất lớn đó!”
Ông Viên cũng không lên tiếng gì với kết quả này.

Trương Thiên lại có biểu tình rất ung dung, anh thờ ơ: “Doanh trại Huyết Lang các người làm sao có thể so với doanh trại Thần Long của tôi được?”
“Doanh trại Huyết Lang các người đã thua, hơn nữa còn là hoàn toàn thua!”
Hả?
….

.