Cuồng Tế Vô Song

Chương 389: Bốn Tông Môn Cùng Lên Đi!






Khuôn mặt lạnh như băng của cung chủ Sơ Âm không hề biến sắc, nhưng khăn che mặt lại hơi cong lên nơi khóe miệng: “Chắc là anh ta đánh bay rồi!”
Chắc là?
Cung chủ lại nói một từ không xác định như vậy.

Nhị trưởng lão lắc đầu: “Cung chủ, có lẽ người nhìn lầm rồi, ta thấy lúc nãy đệ tử của Dương Nam môn đã tiến đến gần như vậy, tuyệt đối không phải bị Tiểu Nhân đánh bay.


Đại trưởng lão khẳng định: “Đúng, ở khoảng cách gần như vậy, cho dù Tiểu Nhân muốn ra tay cũng không kịp.


“Hai vị đều cảm thấy không phải cô ta ra tay?”
“Không phải!”
“Tuyệt đối không phải!”
“Bây giờ ta thậm chí còn lo lắng Thượng Sơ Nhân nếu phải tỉ thí lại, thì có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, dù sao thì những người còn lại đều là cường giả trên thần cấp cảnh giới đấy.


“Đại trưởng lão nói có lý, bán thần cấp cường giả đối với Tiểu Nhân còn quá sức.



Những đệ tử khác của phái Di Âm đều vô cùng hồi hộp.

Cung chủ nhìn chằm chằm vào trong sân của Trương Thiên nói: “Thật là làm cho người khác đoán không ra, tiếp theo anh ta định làm gì?”
Bên phía Càn Võ tông.

Tam trưởng lão đột nhiên nhíu mày: “Sao có thể như vậy?”
Cung Nhu: “Bố, làm sao vậy ạ?”
Đại trưởng lão truy hỏi: “Tam đệ, đệ phát hiện ra cái gì rồi?”
Tam trưởng lão lắc đầu: “Không có gì, đệ chỉ cảm thấy vị đệ tử trong sân kia không giống phụ nữ.


Đại trưởng lão đen mặt: “…”
Cung Nhu đen mặt: “…”
Đạt trưởng lão thúc giục: “Lão Tam, đệ còn ở đây mà nghiên cứu phụ nữ, mau đi hỏi xem Trương Thiên đi đâu rồi.


Cung Nhu bĩu môi: “Bố, bố thật không đứng đắn!”
Tam trưởng lão ho khan nói: “Ừ, đúng!”
Trở lại sân đấu, Trương Thiên hít thở sâu, nhìn lại các tông môn ở bên dưới.

Tổng cộng có năm, ngoại trừ Mộ Ảnh môn đang ở cùng với bốn tông môn ở ngoài thì còn lại Nguyệt Quang tông.

Nguyệt Quang tông này hình như từ đầu đến cuối cũng không giao lưu gì với Mộ Ảnh môn…
Trương Thiên suy nghĩ một chút, thì thầm nói: “Loại mấy người này trước vậy, sau đó quay ra xử lý Mộ Ảnh môn sau.


Trương Thiên nhìn về phía Nguyệt Quang tông: “Ta chọn Nguyệt Quang tông!”
Sau khi Trương Thiên đưa ra lựa chọn, lại mang đến một trận cao trào mới.

“Nguyệt Quang tông là tông môn có tiếng lâu đời, thực lực chắc chắn không kém…”
“Tuy nhiên, trong số các tông môn bên dưới, Nguyệt Quang tông cũng coi như yếu hơn một chút, muội tử của phái Di Âm lựa chọn quả là sáng suốt.


“Chúng ta xem xem lão tông môn đó chiến đấu như nào!”
“Tiếp theo mấy tông môn này sẽ tranh nhau Hào Long Lệnh đến sứt đầu mẻ trán.



Đối với sự lựa chọn của Trương Thiên, phái Di Âm không có gì dị nghị.

Người chủ trì trận đấu vẫy tay: “Mời đệ tử Nguyệt Quang tông lên võ đài thi đấu.


Tông chủ Nguyệt Quang tông vẫn không có mặt, vẫn là đại trưởng lão dẫn đoàn đến.

Không có đệ từ Nguyệt Quang tông nào đứng ra, mà là đại trưởng lão trực tiếp đi lên.

“Hử?” Trương Thiên đánh giá từ trên xuống dưới.

Đại trưởng lão rõ ràng đã quá bốn mươi rồi, không có khả năng xuất chiến.

“Nguyệt Quang tông để cho một lão già xuất chiến sao?”
“Không thể nào, đây là đại trưởng lão Nguyệt Quang tông, thoạt nhìn thực lực rất lợi hại.


“Muội tử phái Di Âm chịu thiệt rồi.


“Đây là trâu già muốn gặm cỏ non à?”
Người chủ trì ra lệnh: “Đệ tử xuất chiến không được vượt qua bốn mươi tuổi, trưởng lão Nguyệt Quang tông chắc cũng biết chứ?”
Đại trưởng lão Nguyệt Quang Tông chắp tay cười: “Tôi biết.


“Nhưng mà tôi lên đài không phải để xuất chiến, mà là thay mặt cho Nguyệt Quang tông, nhận thua.


“Nguyệt Quang tông chúng ta thực lực không đủ, không cùng với mọi người tranh Hào Long Lệnh.


Nói xong đại trưởng lão Nguyệt Quang Tông thu lại tươi cười, ngồi xuống.

Trương Thiên cau mày, lặp lại: “Nhận thua? Nguyệt Quang tông không tranh?”
Anh chăm chú nhìn vào đám người Nguyệt Quang tông, để ý từng nhất cử nhất động của bọn họ.


Trên mặt mấy người không có gì là mất mát cả, mọi người đều rất bình tĩnh, dường như mọi chuyện đều đã chuẩn bị trước.

Tuy rằng lúc hiệu lệnh trận đấu vang lên Trương Thiên đã để ý đến rồi, thái độ của Nguyệt Quang tông vẫn luôn không có ý tranh chấp…
“Ông ta chắc chắn đang sợ hãi gì đó? Đám người Mộ Ảnh môn?”
Trương Thiên chỉ có thể nghĩ đến trường hợp Nguyệt Quang tông hiểu rõ thực lực của Mộ Ảnh Môn, thậm chí còn biết về tổ chức Hừng Đông, nên bị uy hiếp!
Trương Thiên quét mắt về các tông môn còn lại.

Ngoại trừ Trương Thiên ở giữa sân thì mọi người đều sợ ngây người.

“Nguyệt Quang tông trực tiếp nhận thua?”
“Như vậy là sao? Sợ à?”
“Muội tử phái Di Âm không có doạ người đến thế chứ?”
Giải đấu Hào Long Lệnh là để chiêm ngưỡng thực lực của các tông môn, cho dù không tranh Hào Long Lệnh, thì vẫn có thể thể hiện thực lực, thu hút càng nhiều người ưu tú nhập môn.

Một câu không đủ thực lực liền rút lui, chuyện này từ trước đến này rất hiếm có.

“Cuộc tranh đoạt Hào Long Lệnh năm nay thật kỳ quái…”
Bên phái Di Âm có một đệ tử nổi hứng lên: “Sư tỷ Thượng Sơ Nhân lại đánh bại một tông môn rồi!”
“Trực tiếp rút lui chắc chắn là bị khí thế của sư tỷ dọa sợ rồi!”
“Chắc chắn là vậy rồi, phất tay một cái là ném bay một vị bán thần cấp cường giả, quả thật là lợi hại!”
Nhưng mà hai vị trưởng lão phái Di Âm không nghĩ như thế, bọn họ vẫn lo lắng về thực lực của Thượng Sơ Nhân.

Trên võ đài, người chủ trì tuyên bố Nguyệt Quang tông thua cuộc, Trương Thiên lại phải lựa chọn người tiếp theo xuất chiến.

Trương Thiên nhìn xuống bốn tông môn còn lại: Mộ Ảnh môn, Thanh Minh tông, Quỷ Dạ tông, Lão Tứ môn.

Hai tông, hai môn!
Trương Thiên cười lạnh nói: “Bốn cái tông môn, cùng lên đi!”.