Cuồng Tế Vô Song

Chương 361: Màn Trình Diễn Giết Chóc






Thấy phái Di Âm vẫn còn đang thoái thác.

Tô Mộc Phong thật sự không nhịn được, nói thẳng lý do: “Bọn tôi đâu có cao thượng như mấy người nghĩ thế đâu, chúng tôi sở dĩ không lấy cờ lệnh là vì sợ phiền phức đó!”
“Hiện giờ cách thời gian kết thúc cuộc thi đấu cướp cờ lệnh còn tận một ngày, bây giờ mấy người đưa cờ lệnh cho chúng tôi thì đó chẳng phải thu hút biết bao nhiêu là cường giả của các tông phái đến cướp à?”
“Càn Võ tông chúng tôi cũng đâu muốn chịu tội đâu!”
Cung Như gật đầu cười nói: “Ngày mai chúng tôi tự đi cướp cờ là được, như thế không phải càng ngon lành à?”
Võ Hoàng cũng trả lời: “Mấy vị đây, ý của chúng tôi là thế đó!”
Cũng không phải là không muốn, mà là bây giờ thứ này như củ khoai nóng bỏng tay, chúng tôi không muốn bỏng tay đâu…
Chuyện này…
Mấy người ngoài sân thấy cảnh này xong, sắc mặt toàn bộ đều biến thành đen thui.

“Phụt, tôi muốn nôn ra máu rồi này!”
“Bà cha, ý của mấy cha đệ tử Càn Võ tông là thế đấy hả?”
“Tôi cmn vừa nãy còn khen mấy thằng đứa này khảng khái hào phóng, hóa ra là tham sống sợ chết à?”
“Đây mới là gương mặt thật của đệ nhất tông môn đây lày, tôi *** thật ***!
“Ôi chao, tôi còn thật sự muốn tôn sùng họ thành thần tượng luôn đấy, nhưng bọn họ lại chó thành ra như thế, tôi phải làm sao bây giờ…”
Vừa nãy Đại trưởng lão và Tam trưởng lão còn nở mày nở mặt xong, hiện giờ lại phải liên tiếp hắng giọng mấy cái, ánh mắt liếc tới liếc lui, nói: “Sách lược, sách lược cả!”
Ấn tượng của đám người về Càn Võ tông quay về điểm thấp nhất.


Dừng lại mọi hành vi quá khích, tiếp tục xem kết quả.

Khu vực dưới chân núi U Huyền, mấy đệ tử phái Do Âm lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi, nhưng nói thì lại không biết phải nói gì.

Nhưng chưa đợi đến lúc nhận được câu trả lời, mấy người Càn Võ tông lập tức rời đi.

Nhưng mấy “con chuột bé” còn chưa dọn sạch, bọn họ cứ chờ ở đây để chờ xảy ra chuyện nữa ha sao!
Tô Mộc Phong mang theo hai người kia tiếp tục rảo bước đi mất…

Thời gian dần trôi đi, mấy cuộc chiến ở khu vực núi U Huyền xảy ra ngày càng nhiều!
Hẳn là đa số cờ lệnh đã được tìm thấy, cho nên mới xảy ra mấy trận chiến đó.

Sau đó ống kính dõi theo Càn Võ tông không xảy ra chuyện gì đặc biệt, mọi người lần lượt đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Diệt Linh tông xếp thứ hai lúc này đã tìm được một lá cờ lệnh.

Lúc đầu có hai đội chạm mặt với Diệt Linh tông, nhưng bởi vì thực lực của bọn họ tương đối thấp, vừa nhìn thấy là tông môn đứng thứ hai nên vội vàng chuồn êm.

Trước đó Mộ Ảnh môn xếp thứ ba vừa lúc đụng phải một tông môn, cướp được một lá cờ lệnh.

Tông môn đó có một cường giả Bán bước Thần cấp dẫn đầu, nhưng Mộ Ảnh môn chỉ phái ra một người là một cường giả Thần cấp nên lập tức cướp được cờ lệnh từ đối phương.

Hơn nữa đệ tử Mộ Ảnh môn còn gϊếŧ luôn cường giả cảnh giới Bán bước Thần cấp kia…
Đệ tử Mộ Ảnh môn lập tức bị gán cho cái danh đội mạnh nhất và tàn nhẫn nhất!
Nhất là tên đệ tử đeo cờ lệnh trên lưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng ra tay, hiển nhiên là thực lực của người này còn cao hơn tên cường giả Thần cấp vừa ra tay kia.

Người Mộ Ảnh môn khiến đám khán giả ở quảng trường khu vực núi U Huyền phải hô lên kinh ngạc.

Trương Thiên không thể không để tâm đến Mộ Ảnh môn…
Giờ phút này Vương Lương của Diệt Linh tông vừa lúc mở mồm trêu chọc Mộ Ảnh môn: “Môn chủ Gia Cát, Mộ Ảnh môn các ông đúng là giấu hàng ghê thật.


“Một đệ tử bình thường mà thực lực đã là cường giả Thần cấp, không biết cái cậu đệ tử mạnh nhất kia thực lực là gì nhỉ?”
Người đàn ông được gọi là Môn chủ Gia Cát - Mộ Ảnh môn lạnh giọng đáp lời: “Tông chủ Vương Lương đang e ngại thực lực của chúng tôi sao?”
Tông chủ Diệt Linh tông cười trộm, tự tin cười nói: “Cũng không e ngại gì!”
Trương Thiên nhỏ giọng hỏi Đại trưởng lão: “Vương Lương Diệt Linh tông và Môn chủ Mộ Ảnh môn có quan hệ thân thiết à?”

Đại trưởng lão lắc đầu: “Chắc không đâu, bốn tông môn đứng đầu, không có tông chủ của một tông môn nào hòa hợp với nhau cả.


Tam trưởng lão nói: “Cạnh tranh khắc chế lẫn nhau, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được!”
Trương Thiên cau mày: “Nhìn không giống lắm, hình như bọn họ hiểu rất rõ thực lực của mình ở đâu vậy…”
“Thế thì không ổn rồi!” Đại trưởng lão nghiêm giọng.

Trương Thiên cũng chỉ như có điều suy nghĩ, không tiếp tục hỏi nữa.

Trong nơi diễn ra cuộc thi, Quỷ Dạ tông xếp thứ tư hiện đang tranh giành một lá cờ lệnh.

Hóa ra bốn tông môn đứng đầu, ngoại trừ Càn Võ tông ra thì ba tông môn còn lạ đều đã cướp được cờ.

Còn về những tông môn xếp sau, phái Di Âm giữ một lá, Lão Tử môn cũng cướp được một lá, Nguyệt Quang tông tạm thời vẫn chưa phát hiện ra cờ lệnh nào.

Mà điều khiến người người bất ngờ chính là, Nguyên Dương tông xếp thứ tám lúc này đã bị một tông môn bên ngoài bảng xếp hạng cướp mất cờ lệnh!
Một tông môn đột nhiên trở thành hắc mã, có thể cướp được cờ lệnh từ tay Bát Đại Tông, thực lực chắc chắn không đơn giản.

Mà đệ tử của tông môn này còn tiêu diệt thêm hai đội khác.

Quan trọng nhất là đệ tử dẫn đầu tông môn này lại có ánh sáng xanh, ánh sáng thuộc về người truyền thừa của Diêm Vương.

Điều này chỉ mang đến cho đám người Cửu Châu thấy kinh ngạc, nhưng với Trương Thiên thì chính là rúng động.

Nếu không phải đã tự khắc chế bản thân thì Trương Thiên chỉ sợ đã bật dậy từ ghế ngồi.

Việc Trương Thiên lo lắng xảy ra đã thật sự xảy ra, có người sở hữu Thái Dương Chi Quang xuất hiện vậy thì có nghĩa trận đấu giành Hào Long Lệnh này sẽ có người sở hữu Thự Quang tham gia.

Ánh mắt Trương Thiên trở nên trống rỗng, hai tai khẽ động đậy, cả người xuất hiện khí thế khiếp người, trầm giọng hỏi: “Này lão già, là tông môn nào vậy?”
Đại trưởng lão nhíu mày: “Tôi cho người đi thăm dò!”
Tam trưởng lão thấy Trương Thiên như thế, nghiêm giọng hỏi: “Trương Thiên, tên đó có vấn đề gì sao?”
Trương Thiên không trả lời, chỉ gật đầu thật mạnh.

Ánh mắt đám người Đại trưởng lão cũng thay đổi, vội vàng lệnh cho chấp sự lập tức điều tra.

Ngoại trừ sáu lá cờ lệnh này ra thì còn hai lá cờ lệnh khác, hiện đang nằm trong tay hai môn phái không mấy tiếng tăm khác.


Hai lá cờ lệnh này nằm ở chỗ khá heo hút, trùng hợp bị hai tông môn đó lấy được, tạm thời chưa đụng phải những người khác.

Trước mắt mọi người chỉ chú ý đến những cường giả Thần cấp đã thể hiện thực lực mạnh nhất và còn vài người khác nữa, tạm thời chưa phát hiện ra người nào có cảnh giới mạnh hơn.

Có lẽ chưa thể hiện ra.

Thời gian nửa ngày chậm rãi trôi qua, màn đêm bắt đầu buông xuống.

Trước mắt đã có rất nhiều tông môn bị loại, còn lại chừng một trăm người, khoảng hơn ba mươi tông môn.

Trên đường đi của mấy người Tô Mộc Phong gặp không ít cuộc chiến, nhưng đều không tham chiến, chỉ đi ngang qua thôi…
Đến lúc chập tối, ba người Tô Mộc Phong tìm một nơi trống trải có tầm nhìn tốt.

Anh ta còn bắt một con lợn rừng, gọi Võ Hoàng nhóm lửa, Cung Như tìm cửi đốt, quay heo ngay tại chỗ!
Không cẩn thận một cái là bọn họ lại làm ra chuyện “chấn động lòng người” nữa.

Mấy người ở bên ngoài vốn đã thất vọng về Càn Võ tông, bây giờ thì hay rồi, làm mọi người càng thêm thất vọng!
“Lại thêm một cảnh tưởng đáng được ghi lại nhể?”
“Chỉ sợ trước giờ chưa từng có ai quay tại chỗ một con heo sữa trong cuộc thi đấu giành cờ lệnh đâu ha?”
“Xem không hiểu, thật sự xem không hiểu!”
Chỉ sợ mọi người không biết, đây hoàn toàn là kế hoạch vạch sẵn của đám người Càn Võ tông.


Lúc này vẻ mặt Đại trưởng lão đã trở nên ngưng trọng: “Bây giờ mới là thử thách, hi vọng bọn Mộc Phong bình an vượt qua.


Tam trưởng lão: “Mộc Phong à, cậu không được để Cung Nhu nhà tôi xảy ra chuyện đâu đấy…”
Đại trưởng lão còn quay sang Trương Thiên hỏi: “Tiểu Thiên, cậu thấy thế nào?”
Trương Thiên nháy mắt, ánh mắt nghiêm túc: “Chuyện phải tới thì sẽ tới thôi, gϊếŧ chóc bắt đầu…”.