Cuồng Tế Vô Song

Chương 282: Giải Cứu






Tần Quảng Nghĩa nghe thấy bây giờ Tần Trăn đi tìm Trương Thiên, ông ta thở gấp đột ngột đứng lên, kinh ngạc kêu lên: “Cái gì? Ông nói nó đi tìm Trương Thiên?”
Đắc tội với Trương Thiên, bây giờ còn muốn đi tìm cậu ta, đây không phải là tìm đường chết sao?
Đây là chuyện Tần Quảng Nghĩa cũng không dám làm!
Tất cả mọi người ở đây đều bị dọa đến giật mình.

Quản gia đã lâu không thấy Tần Quảng Nghĩa tức giận như vậy, ông ta run rẩy gật đầu nói: “Đúng thế, thưa ông!”
“Hôm nay tôi nhìn thấy A Mạc đi ra cùng cậu chủ, hơn nữa hình như cô chủ cũng ở bên kia, hình như cô chủ cũng đắc tội với Trương Thiên!”
“Cài gì? Tần Mỹ cũng đi cùng? Tôi…” Tần Quảng Nghĩa tức giận đến nổi gân xanh, nóng giận quát: “Nghịch tử, ngàn vạn lần không nên đi chọc vào Trương Thiên làm gì? Muốn chết à?”
“Đây là muốn nhà họ Tần không có người nối dõi đây mà!”
Tần Quảng Nghĩa tức giận nói, thậm chí còn có chút giống như đang rêи lên.

Cả nhà từ trêи xuống dưới đều bị giọng nói của ông ta làm cho chấn động, tất cả đều lo lắng chờ đợi.

Nếu không phải gia đình gặp phải chuyện tan nát thì còn có chuyện gì có thể khiến cho Tần Quảng Nghĩa phản ứng mãnh liệt như vậy?
Mọi người trong nhà đều tụ họp lại.

Con trai trưởng nhà họ Tần, bố của Tần Trăn và Tần Mỹ đi ra, nhíu mày hỏi: “Bố, có chuyện gì vậy?”
“Bố không nên tức giận quá, thân thể quan trọng hơn!”
Tần Quảng Nghĩa là trụ cột của nhà họ Tần, nếu ông gào ầm lên như thế thì chắc là ảnh hưởng gì lớn lắm đến nhà họ Tần.

Tần Quảng Nghĩa nhìn thấy con trai, càng nói to hơn: “Không tức giận? Tần Lương, con có biết con trai, con gái của con đang muốn chết, con nghe rõ chưa?”
“Cái gì? Tần Trăn và Tần Mỹ đã xảy ra chuyện?” Tần Lương kinh ngạc hỏi ngược lại: “Bố, bố đừng làm con sợ nha!”

Tần Quảng Nghĩa khinh thường liếc qua, tàn nhẫn nói: “Con xem dáng vẻ này của ta là đang đùa sao?”
"Tranh thủ thời gian gọi điện thoại gấp đi, còn chậm như rùa!
“Vâng, vâng!” Vẻ mặt Tần Lương bối rối, vội vàng nói.

Tần Lương không biết phát sinh chuyện gì lớn, nhưng lời của Tần Quảng Nghĩa ông ta không dám không nghe theo, ông ta liền lấy điện thoại của mình gọi điện cho Tần Trăn.

Lúc này, Tần Trăn và Tần Mỹ đang mở chai Champagne và cạn ly ở thành phố Thiên Hải vì hôm nay phong sát tiêu diệt Trương Thiên và Lâm Tử Thanh nên hai người họ chúc mừng sớm.

Ngay lúc này thì Tần Lương gọi điện tới.

Tần Trăn còn cười vui vẻ nhận điện thoại và nói: “Bố!”
Ở đầu dây bên kia, Tần Lương nổi giận quát to: “Cái đồ phá nhà, phá cửa! Bây giờ con ở đâu, hôm nay con đã đắc tội với ai rồi hả?”
Đột nhiên bị quát to, Tần Trăn đặt ly rượu xuống, hàng lông mày bắt đầu nhíu chặt lại, hoàn toàn vứt bỏ cảm giác vui vẻ ban nãy!
“Bố, bây giờ con đang ở thành phố Thiên Hải, làm sao vậy?”
“Còn làm sao hả? Con gây ra tai họa lớn, ông nội của con tìm con nói chuyện!” Tần Lương tức giận quát lên một lần nữa rồi chuyển máy cho Tần Quảng Nghĩa.

Tần Trăn nghe thấy mình gây tai họa, còn liên lụy đến ông nội nữa? Việc này làm anh ta không thể bình tĩnh nổi.

Từ nhỏ đến lớn mặc dù ông nội đều dễ dàng tha thứ cho anh ta, nhưng từ trêи xuống dưới nhà họ Tần cũng biết rằng một khi Tần Quảng Nghĩa nổi giận thì ai cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Hôm nay không phải chỉ có một việc trừng trị Trương Thiên thôi sao? Mọi người phải khẩn trương như vậy sao?
À? Là Lâm Tử Thanh!
Ông nội nhất định biết rõ là mình định ra tay với Lâm Tử Thanh, vì thế nên mới tức giận như vậy…
“Ông nội!” Tần Trăn ở đầu dây bên kia nhẹ giọng nói.

Khi Tần Quảng Nghĩa nhận điện thoại thì việc đầu tiên chính là quát to: “Tần Trăn, cháu là cảm thấy mình sống đủ rồi hả?”
“Bất kể cháu ở chỗ nào, lập tức cút về nhà họ Tần cho ta.


Tần Trăn nghẹn giọng nói: “Ông nội, cháu không về đâu!”
“Ông cho cháu thêm một cơ hội nữa, về sau cháu đồng ý với ông sẽ không gây phiền cho Lâm Tử Thanh nữa, nhưng hôm nay cháu đến để trừng trị chồng của cô ấy- Trương Thiên!”
“Cháu có thể đảm bảo rằng chắc sẽ không đụng vào Lâm Tử Thanh chút nào hết, xử lý mọi chuyện xong cháu sẽ trở về.


Tần Trăn vẫn cho rằng Tần Quảng Nghĩa giống như trước, ông ta muốn bảo vệ Lâm Tử Thanh.

Chỉ tiếc rằng hiện tại Tần Quảng Nghĩa không nghĩ như vậy, điều ông ta lo lắng là Tần Trăn sẽ đi tìm Trương Thiên…
Tần Quảng Nghĩa tức giận đến không thở được: “Cháu nghĩ là ta không muốn bảo vệ mạng của cháu, ta không cho cháu cơ hội? Ta bảo cháu quay về chính là muốn bảo vệ mạng của cháu!”
“Bây giờ cháu đang tìm đường chết, có biết không?”
“Lá gan của cháu to thật, Tần Trăn à, đường đường chính chính đi gây sự với Trương Thiên? Lần trước cháu còn chưa sợ ta đánh chết cháu hay sao? Ta đã sớm bảo cháu không được đắc tội với cậu ta, vì sao cháu còn phải đi đắc tội với cậu ta?”
Ông ta càng nói càng lớn, rồi gào lên nói tiếp: “Ta cho cháu biết, nếu hôm nay cháu đi gặp Trương Thiên thì cháu sẽ chết, Tần Quảng Nghĩa ta không bảo vệ được cháu, biết không?”
“Nếu không phải cháu là cháu đích tôn của nhà họ Tần thì con mẹ nó ta sẽ coi như để cháu chết rồi.



“Bất kể bây giờ cháu ở đấy làm gì, lập tức vứt bỏ hết, tranh thủ thời gian về nhà cho ta.


“Và mang cả đứa em ngốc của cháu nữa.


Tần Trăn nghe xong lời nói trong điện thoại, tâm trạng đủ năm loại mùi vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn.

Lông mày anh ta nhíu chặt, trêи mặt tràn đầy những thắc mắc!
“Trương Thiên?” Anh ta nói với vẻ vô cùng chán nản.

Tần Mỹ thấy Tần Trăn nghe xong điện thoại thì cả người như mất hồn, cô ta không kiềm chế được mà hỏi: “Anh, sao vậy?”
Lông mày Tần Trăn hơi nhíu, uất ức trong lòng liền nặng nề nói: “Ông nội bảo chúng ta quay về!”
“Á? Anh, không được!” Tần Mỹ vạn điều không muốn nói: “Chúng ta còn phải tìm tên Trương Thiên kia báo thù, em không quay về, em nhất định phải xả tức một hơi rồi mới quay về.


“Nhưng mà ông nội nói, không quay về là đi tìm đường chết, ông nói tên Trương Thiên kia là người mà chúng ta không thể chọc vào.

” Tần Trăn suy nghĩ nói.

“Anh ta?” Tần Mỹ khinh thường nói: “Chuyện buồn cười, kẻ phế vật như thế mà nhà họ Tần chúng ta không dám chọc vào.


“Lúc trước không phải chúng ta đã điều tra kĩ Trương Thiên rồi sao? Một người ở thành phố Nam Châu nhỏ bé, không danh không phận, cả sách đều chưa được học qua, nhà họ Tần chúng ta sao phải sợ loại người này?”
“Anh, em đoán là ông nội vì muốn bảo vệ Lâm Tử Thanh kia, cho nên mới lừa anh…”
Lời nói của Tần Mỹ giống như thần thánh, Tần Trăn như đã lập tức ngộ ra.

“Đúng vậy!”
Trương Thiên đâu phải là đa năng? Không phải chỉ là phế vật thôi sao? Nhà họ Tần chúng ta việc gì phải sợ anh? Ông nội muốn mình trở về chắc chắn là vì lo lắng cho Lâm Tử Thanh.

“Ông nội coi trọng cô ấy như vậy?”
“Anh, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong!” Tần Mỹ gật đầu nói: “Ông nội đã vội vàng như vậy thì chúng ta phải giết Lâm Tử Thanh ngay ngày hôm nay, chỉ cần làm xong chuyện này, dù ông nội trách mắng chúng ta nhưng cũng không thể trách mắng được rồi, chẳng lẽ vì cô ta mà ông nội sẽ giết chúng ta sao?”
Mặc dù Tần Trăn không nói gì nhưng anh ta đã cong khóe miệng, rõ ràng là đồng ý với giả thiết của Tần Mỹ.

“Cạn ly!” Tần Trăn lại nâng ly rượu lên và cười.

“Chúc anh thành công!” Tần Mỹ cười ra tiếng.

Sắc mặt Tần Trăn lộ ra vẻ nham hiểm.

“Ha ha, chờ xem! Chỉ cần đem người tới Thiên Hải, đến lúc đó giết bọn họ, tùy ý gán cho bọn họ một tội danh thì cả hai đều phải chết.


“Chỉ cần Lâm Tử Thanh chết rồi, ông nội cũng không cần quá lo lắng!”


Mặt khác lúc này.

Lâm Tử Thanh bị người của nhà họ Tần trực tiếp bắt giữ từ Khánh Giang tới thành phố Thiên Hải.

Bởi vì có người ra mặt nên trêи đường đi đến nơi vô cùng thuận lợi.

Thành phố Thiên Hải cách khu vực Khánh Giang cũng không xa, thời gian lái xe cũng bình thường giống như chờ một chuyến bay.

Tổng cộng có ba chiếc xe!
Một xe Khánh Giang mở đường.

Ở giữa là một chiếc xe chuyên dụng được trang bị đồ đặc thù, bên ngoài là những thanh sắt và áo giáp chống đạn rất tốt, giống như một số chiếc xe đặc biệt, Lâm Tử Thanh cũng bị giam trong chiếc xe này, hiện tại cô đang rất yếu, đầu đầy mồ hôi.

thâm thúy, đôi mắt cô mờ đi, xung quanh cô có bốn người đang canh giữ cô.

Đằng sau là một chiếc xe buôn bán, ngoại trừ có nhiều chiến sĩ đặc chủng, bên trong còn có hai cao thủ của nhà họ Tần, đây là được Tần Trăn đặc biệt sắp xếp.

Ở tốc độ cao, ba chiếc ô tô lao đi với tốc độ cực nhanh.

Đột nhiên, trêи bầu trời có một tiếng gầm rú của máy bay tầm thấp và âm thanh đặc biệt chói tai vì khoảng cách tương đối gần.

Trong máy bay chiến đấu, hai nhân viên đã trực tiếp nhảy khỏi máy bay.

Bay trong bộ trang phục cánh máy bay, dùng tốc độ cực hạn mà bay xuống.

Trong tai liễn tục vang lên âm thanh truyền ra: “Đội trưởng Trương, Đại Sa, đã tra được định vị, chị dâu đúng là ở bên trong chiếc xe!”
“Đã nhận!”
Cánh máy bay hạ với tốc độ cực thấp!
Phân tích tai nghe vang lên: “Tốc độ đoàn xe trước mắt là 150km/h, cánh trang bị trơn trượt tốc độ 450km/h!”
“10 giây cuối sẽ va chạm vào nhau!”
“Sau đó 3 giây cuối cùng, mọi người có thể giảm tốc độ và đáp xuống mặt đất va chạm tốc độ khoảng 80km/h.


“Đếm ngược: 5 giây! 4 giây!”
Mau chóng giảm tốc độ!.