Cuồng Tế Vô Song

Chương 268: Vân Môn Gặp Nguy






Bây giờ trời đã sáng trưng!
Trương Thiên rửa mặt qua loa, thay một bộ quần áo khác liền lập tức xuất phát đi sân bay, chuẩn bị bay đến khu vực Huyền Tây.

Chuyện của Vân Môn không thể mặc kệ được.

Kỳ thật đối với thế giới bên ngoài mà nói, Vân Môn cũng chỉ có một cường giả chí tôn là Vân Thiên mà thôi!
Bởi Thiên Ma coi như đã rút lui, về phía sau núi Cửu Châu ẩn cư, luôn ở trong Vân Môn không hề bước chân ra ngoài, thế giới bên ngoài cũng không biết Vân Môn này chính là đất dung thân của kỳ tài luyện đan Thiên Ma.

Mọi người càng không biết Vân Thiên của Vân Môn này, kỳ thật chính là con trai của Thiên Ma, mà tên thật của Vân Thiên chính là: Thiên Vân!
Trương Thiên dùng cái tên Thiên Vân, kỳ thật chính là mượn tên thật của Vân Thiên!
Nếu như quả thật có cường giả đánh đến, có đám người Thiên Ma trấn thủ, hẳn là cũng không có xảy ra chuyện gì lớn.

Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…
Thêm nữa, nếu cường giả của tổ chức Hừng Đông thật sự ép Thiên Ma phải ra tay, xem như có thể đánh lui được địch thủ, nhưng danh tiếng của Thiên Ma chắc chắn sẽ bị lộ ra ngoài.

Một khi đã lộ ra bên ngoài, đối với Thiên Ma mà nói, chính là một tai họa lớn!
Bởi vì ông ấy mang thân phận thầy luyện đan, nhất định sẽ kϊƈɦ động những người cầu đan, mà một số người trong đám đó, hiền giả thì chỉ cầu đan dược khá tốt, nhưng còn những kẻ muốn đến cướp đan chắc chắn cũng không thiếu, dù sao thì lực hấp dẫn của đan dược vẫn vô cùng lớn.


Trước đây chính là bởi vì lý do này, Thiên Ma mới rút lui ở ẩn!
Không ngờ hôm nay bọn họ vì muốn giúp mình tìm được tâm sen ngàn năm mới gặp chuyện phiền phức!
Trong tình huống bình thường, thật sự sẽ không có chuyện gì, nhưng mà bây giờ, tổ chức Hừng Đông đã khác trước, vậy sẽ rất khó đảm bảo không mang đến phiền toái gì.

Trương Thiên chỉ có thể cầu tổ chức Hừng Đông ở Huyền Tây không có cường giả mạnh, hy vọng Vân Thiên vẫn có thể ứng phó được!
“Tổ chức Hừng Đông, Dương Tiêu!” Trương Thiên nói thầm một câu.

Liên quan đến chuyện Lâm Tử Thanh hiểu lầm, Trương Thiên ngược lại không có thời gian để giải thích với cô, anh bèn gửi cho cô một tin nhắn, nói có chuyện gấp, cần phải đi một, hai ngày!
Ngay cả chuyện Lâm Tử Thanh sau khi thức dậy sẽ có phản ứng như thế nào, Trương Thiên cũng không rõ lắm.

Trương Thiên còn gửi một tin nhắn cho Châu Vũ, nói là mình phải đi Vân Môn một chuyến, bảo cậu ta quản lý công ty cho thật tốt, dù sao tối hôm qua đã đắc tội với cái người tên Tần Mỹ kia, cần phải để ý một chút.


Hơn tám giờ sáng, Lâm Từ Thanh từ trong mộng đẹp tỉnh lại, thoải mái duỗi cái lưng bị mỏi.

Rất nhanh, cô khựng lại, giật mình, nhìn sang chỗ trống bên cạnh, không thấy Trương Thiên đâu, lập tức nhấc chăn lên, cũng không phát hiện màu đỏ trong dự tính kia.

Lâm Tử Thanh còn kiểm tra cơ thể một chút, cũng không phát hiện bất kì sự khác thường nào cả.

Cô nhăn mày, bĩu môi nói nhỏ: “Tối hôm qua mình ngủ thϊế͙p͙ đi như thế nào vậy? Hơn nữa hình như hôm qua anh ấy không hề động tay động chân với mình, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ anh ấy thật sự…”
Sớm như vậy đã đi rồi?
Không phải là bởi vì chuyện tối qua, trong lòng anh ấy cảm thấy có gánh nặng đấy chứ?
Đột nhiên, Lâm Tử Thanh lại nghĩ đến một câu tẩy não của Tô Vân Nguyệt: “Nói đàn ông cái gì cũng được, nhưng nhất quyết không được nói anh ta…”
“Thế nhưng mình một chút cũng không hề có ý oán trách anh ấy mà.


Cho dù tiên nữ Lâm Tử Thanh cũng có chút tính tình nhỏ (những cảm xúc nhỏ nhặt như mất bình tĩnh, tủi thân,… khi gặp chuyện không vừa ý).

Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên muốn gọi cho Trương Thiên, thế nhưng điện thoại anh đã tắt máy, không liên lạc được!
Lúc này, cô mới chú ý đến tin nhắn kia.

“Sẽ không phải là trốn tránh mình đấy chứ?” Lâm Tử Thanh chẹp miệng lẩm bẩm.

Dù sao đủ loại nguyên nhân đều đẩy về phía Trương Thiên là bởi vì thiếu khuyết kinh nghiệm dẫn đến năng lực không được!

Lâm Tử Thanh ở trong nhóm Tô Vân Nguyệt và Ngữ Yên, khó chịu kể ra chuyện này.

Tô Vân Nguyệt không tin lắm, bởi vì lần trước miệng đều chua lắm!
Nhưng nghĩ lại là Lâm Tử Thanh nói, chuyện này hình như cũng khá chắc chắn có căn cứ rõ ràng.

Ba người phụ nữ đồng thời phát ra cảm thán: Chẳng lẽ…
Tô Vân Nguyệt kêu gọi nói: “Xem ra phải nghĩ biện pháp hỗ trợ điều trị mới được!”
Liễu Ngữ Yên một mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Chắc là phải vậy rồi.


Dù sao ba người cũng không còn lời nào để nói, cuối cùng kết luận Trương Thiên là bệnh nhân giai đoạn cuối, cần phải trị liệu với cường độ cao hơn.

Các cô gái ở trong nhóm âm thầm bắt đầu nghĩ biện pháp!
Thật tình không hề hay biết, vị tiên nhân đột nhiên rời đi kia bây giờ đang ngồi máy bay đến Huyền Tây có việc phải làm mà thôi, nếu anh biết Lâm Tử Thanh suy nghĩ cẩn thận như thế, chắc sẽ lột sạch đồ chứng minh sự thật quá!

Khu vực Huyền Tây, lúc máy bay hạ cánh đã là giữa trưa.

Trương Thiên bây giờ cái gì cũng có thể nhét vào trong nạp giới, tiết kiệm được rất nhiều thời gian kiểm tra an ninh và hành lý ký gửi rườm rà phức tạp.

Anh vừa đến sân bay liền gọi điện ngay cho Vân Thiên.

Bởi vì đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, hiện tại cũng sắp xế chiều, chỉ sợ Hừng Đông thật sự đã làm ra chuyện gì rồi.

Thế nhưng điện thoại không ai nhận cả!
Trong lòng Trương Thiên bỗng có một loại dự cảm không tốt, thần sắc bắt đầu trở nên ngưng trọng.

Nếu lần này Vân Môn thật sự xảy ra chuyện gì, thì Trương Thiên này thề nhất định sẽ không tha cho người tổ chức Hừng Đông!
Trương Thiên ra bên ngoài sân bay, tìm một chiếc xe, đi thẳng đến thành phố Hắc Sơn.

Nửa giờ sau đã đến chân núi, Trương Thiên phi thân bay lên!
Hôm nay Vân Môn khẳng định sẽ không còn được yên tĩnh nữa.

Bay qua nghìn bậc thềm đá mà không thấy có ai ngăn cản hay hỏi thăm…
Tiến vào đại điện Vân Môn, đập vào mắt là một vài đệ tử Vân Môn đang thu dọn tàn cuộc, số khác đang ngồi trêи mặt đất trị thương, xung quanh còn rõ các vết tích của cuộc chiến, rất nhiều người đã ngã xuống, bên cạnh còn có không ít hổ sâu vụn đá.


Rõ ràng là người tổ chức Hừng Đông đã đến đây, hơn nữa Vân Môn dường như đã thật sự bị tổn thất nặng nề!
“Hừng Đông!” Trương Thiên nhăn mày, lòng chùng xuống, hơi thở rõ ràng mang theo sự tức giận.

Trương Thiên xuất hiện, rất nhiều đệ tử Vân Môn cũng bắt đầu cảnh tụ hợp lại, coi anh là kẻ địch lớn tiếng hét: “Anh là ai?”
Dù sao gương mặt anh chung quy cũng xa lạ với bọn họ, trừ một số chấp sự (phụ tá) có chút danh tiếng thì mới có thể nhận ra anh.

Lúc này, một chấp sự mặc áo bào đỏ nhận ra Trương Thiên, đi đến trước mặt các đệ tử Vân Môn phê bình, trầm giọng noii: “Không được vô lễ, đây là Trương tiên sinh!”
Sau đó ông ta cau mày quay sang Trương Thiên chào hỏi.

Trương Thiên hỏi ông ta: “Là do người Hừng Đông gây ra?”
Chấp sự mặc áo bào đỏ gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là đám người của Hừng Đông.


Quả nhiên là bọn chúng, tình huống hiện tại với tình huống trong dự liệu của mình giống nhau y đúc.

Tổ chức Hừng Đông bây giờ thực lực đã lớn mạnh như này rồi sao?
Ngay cả Vân Thiên cũng không chống đỡ nổi?
Bên ngoài đại điện tranh đấu khốc liệt như này, chẳng lẽ ông già Thiên Ma cũng xuất thủ rồi?
Bọn họ sẽ không gặp chuyện gì không may đấy chứ?
Trương Thiên nhướng mày không hỏi lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề quan tâm: “Đám Vân Thiên đang ở đâu?”
“Môn chủ…Môn chủ bây giờ vẫn còn ở bên trong đại điện, thế nhưng Thiên Ma tôn thượng…Ông ấy xảy ra chuyện rồi…”
Cái gì?
Ý là ông già Thiên Ma sắp mất mạng rồi sao?
Hai mắt Trương Thiên rực lửa, toàn thân rung lên, phát ra một luồng lệ khí mạnh mẽ, cả người vô cùng đáng sợ, hai tay nắm chặt thành quyền, hai hàm răng cũng cắn chặt.

Vút!
Bóng hình của Trương Thiên ở trước mặt mọi người trong nháy mắt liền biến mất, chỉ để lại một trận cuồng phong, lao thẳng vào bên trong đại điện!
….