Cuồng Tế Vô Song

Chương 264: Tự Vả Mặt!






Lâm Tử Thanh không trả lời, chỉ che miệng cười.

“Hai người…” Vương Miêu Miêu tức thở phì phò.

Vốn đang cảm thấy bản thân mình hơn hẳn người khác, lại bị hai con quỷ nghèo giễu cợt? Vương Miêu Miêu cực kì tức giận.

Chồng cô ta trong lòng cũng vô cùng bất mãn, trừng mắt xem thường Trương Thiên nói: “Chàng trai trẻ, xin chào, khẩu khí lớn đấy, lại giám giễu cợt tôi?”
Vương Miêu Miêu thẳng lưng ưỡn ngực cao ngạo nói: “Đúng đấy, anh dám ở đây giễu cợt chồng tôi? Anh có biết chồng tôi là ai không? Vài phút là có thể nghiền nát một tên nhãi nhép nghèo kiết xác như anh đấy.


Nghiền nát Trương Thiên? Ở thành phố Hải Thị này có nhân vật có bản lĩnh đấy sao? Nực cười!
Trương Thiên lạnh giọng nói: “À, là nhân vật lớn sao? Tôi không quen.


Vương Miêu Miêu chán ghét nói: “Hừ, chồng tôi là ông chủ xí nghiệp Khổng thị ở thành phố Thiên Hải này đấy, tài sản trong nhà chúng tôi là ba, bốn tỷ đấy, loại nhân vật tôm tép như anh thì làm sao quen biết được?”
“Tôi nói cho anh biết, chồng tôi với tập đoàn Thiên Diệu có quan hệ làm ăn đấy, quản lý nhà hàng của bọn họ chúng tôi đều quen hết!”
“Loại nhân viên quèn như anh, đoán chừng đến đây dùng bữa phải dành dụm tích góp nửa năm đấy nhỉ?”
Ông chủ Khổng bây giờ rất đắc ý, nét mặt phơi phới sức xuân, ngẩng đầu đầy cao ngạo.


Trương Thiên cười, tài sản mới có ba, bốn tỷ mà đã kiêu ngạo thế này rồi à?
Còn nữa, nhà hàng này là của tập đoàn Thiên Diệu sao? Bản thân mình cũng không biết đấy.

Nhưng cũng bình thường thôi, chuyện thường ngày đều do Châu Vũ quản lý, bảo sao cậu ta lại nhắc đến nhà hàng này.

“Quen quản lý nhà hàng thì lợi hại lắm sao?” Trương Thiên cười nói: “Hơn nữa, chúng tôi đến đây ăn một bữa cơm mà thôi, số tiền này, đối với tôi mà nói, thì chẳng đáng là bao…”
Lâm Tử Thanh cắt ngang lời Trương Thiên, bảo anh không cần phải tranh luận, không cần phải để ý đến những người không liên quan này làm gì cả.

Trương Thiên cũng cảm thấy có lý, nên cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Vương Miêu Miêu lại cảm thấy hai người bọn họ đang sợ hãi: “Nghèo kiết xác còn giả vờ vung tiền phung phí, tới đây còn chết vì sĩ diện, thực sự là nực cười.


“Cô thích nghĩ như nào thì nghĩ!” Trương Thiên lắc đầu.

Vương Miêu Miêu cảm thấy mình vẫn chưa bộc phát cơn tức, rất uất ức.

Cô ta bảo chồng mình sắp chỗ ngay cạnh bàn ăn của Trương Thiên, cô ta nghĩ đồ ăn Trương Thiên gọi chắc chắn là loại đồ ăn rẻ tiền nhất, cô ta muốn cho bọn họ thấy, mình sống tốt hơn họ bao nhiêu lần.

Chính vì thế mới có câu có so sánh sẽ có tổn thương.

Ông chủ Khổng đương nhiên đồng ý, lập tức chọn một bàn ngay sát bàn của Trương Thiên ngồi xuống.

Thừa dịp đợi đồ ăn được bưng lên, Trương Thiên nhìn Lâm Tử Thanh, hỏi chút chuyện về Tần Trăn là như thế nào?
“Anh ghen sao?” Lâm Tử Thanh che miệng cười, tiếng cười vô cùng quyến rũ.

Trương Thiên ghen chỗ nào chứ? Chẳng qua là hôm nay trùng hợp chọc vào nhà họ Tần, nên cũng có chút tò mò.

Lâm Tử Thanh liền bắt đầu giải thích một hồi.

Hóa ra ngày trước Lâm Tử Thanh học đại học ở Kyoto, bởi vì xinh đẹp, Tần Trăn đã say mê Lâm Tử Thanh một khoảng thời gian, quá trình theo đuổi ở trường học đương nhiên là oanh oanh liệt liệt, dù sao một người cũng là hoa khôi còn người kia cũng là nam thần của trường!
Chỉ là Lâm Tử Thanh luôn cự tuyệt Tần Trăn, mà cái người tên Vương Miêu Miêu trước mặt này là một trong những người theo đuổi Tần Trăn, cho nên với căm thù Lâm Tử Thanh như vậy.

Người đàn ông mình yêu, lại yêu một người phụ nữ khác.

“Bảo sao, cô ta đối với em lại nồng nặc mùi thuốc súng như thế.

” Trương Thiên cười nói.


Lâm Tử Thanh không có ý kiến, nhún vai, không bận tâm.

Vương Miêu Miêu sau khi ngồi xuống, gọi phục vụ order đồ ăn.

Cô ta còn giả vờ lớn tiếng nói: “Cho một phần bò bít tết Burllington truyền thống, tôm hùm Úc thượng hạng, tôm hùm, cua hoàng đế,…Năm món như chắc cũng đủ rồi.

Mở thêm một chai Dry Red, lâu năm một chút, Dry Red 94 của Pháp.


“Được rồi, mấy món như thế đã.


Nam phục vụ gật đầu, ghi lại, cũng không nói gì thêm.

Nhưng Vương Miêu Miêu lại lớn tiếng giương oai nói: “Mới có năm món đặc trưng cao cấp nhất mà thôi, cũng không nhiều lắm.

Cậu cứ order như tôi đã gọi là được, chẳng phải cũng chỉ mấy chục nghìn tệ thôi sao?”
“Cậu phục vụ kinh ngạc cái gì? Mở thêm một bình rượu cũng mới hết hai trăm nghìn tệ, chưa thấy bao giờ sao?”
“Nhanh chóng đặt món rồi bưng lên cho tôi!”
Nam phục vụ kinh ngạc, CMN chứ mình biểu hiện kinh ngạc lúc nào?
Vừa rồi bàn bên cạnh còn gọi nhiều món đắt tiền hơn như cô nhiều…
Mới hơn hai trăm nghìn tệ thì có gì mà lợi hại? Vừa nãy bàn bên cạnh còn gọi một lúc hết bảy, tám trăm nghìn tệ kìa!
Cả quá trình toàn là Vương Miêu Miêu tự biên tự diễn, chính là muốn cho Trương Thiên bàn bên cạnh nghe thấy mà thôi.

Thực sự là nực cười!
Nam phục vụ cũng không thể mắng khách, phải phục vụ khách hàng thật tốt, nên chỉ gật đầu gọi món.

Sau khi nam phục vụ đi, Vương Miêu Miêu vô cùng đắc ý hướng về phía Trương Thiên nói: “Vị tiên sinh này, anh đừng bị tôi dọa sợ nhé, tôi và chồng tôi gần như ngày nào mỗi bữa cũng đều tiêu phí như thế, nhưng mà cảm thấy hai trăm nghìn tệ có chút không đủ no!”
“…”
Mọi người có mặt ở hiện trường im lặng, bao gồm cả Lâm Tiểu Nhã ở bàn bên kia cũng khinh bỉ.

Thấy mọi người không ai nói gì, Vương Miêu Miêu lại đùa: “Hoa khôi Lâm, đợi lúc nữa đồ ăn được mang lên cô cũng đừng để bị dọa nhé, chúng tôi tiêu tiền cũng bình thường thôi.


Lúc nói còn đặc biệt nhấn mạnh, sợ người khác không nghe thấy.

Lâm Tử Thanh không mặn không nhạt nói: “Đúng vậy bình thường thôi.



Cái này, hình như tiên nữ cũng không nhịn nổi bị khiêu khích nữa, muốn tranh cãi rồi?
Trương Thiên hiếm thấy Lâm Tử Thanh vô ɖu͙ƈ vô cầu lại có ý định này.

“Dừng, mạnh miệng!” Vương Miêu Miêu khinh bỉ nói.

Cũng vào đúng lúc này, mười mấy nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, xếp thành một hàng dọc, đi về phía của Trương Thiên.

Hai người phục vụ đi trước sắp xếp lại bàn của Trương Thiên một chút, sai khi kê thêm hai cái bàn nữa thì bắt đầu dọn món.

“Trương tiên sinh, tôm hùm Boston của anh, mời hai vị từ từ thưởng thức!”
“Trương tiên sinh, gan ngỗng sốt mềm, mời hai vị từ từ thưởng thức!”
“Trương tiên sinh, cua hoàng đế, mời hai vị từ từ thưởng thức!”
“Trương tiên sinh, bò bít tết Wellington, mời hai vị từ từ thưởng thức!”
“…”
Một món rồi lại một món, tổng cộng có hơn mười món đã được dọn lên.

Cuối cùng, còn có một người rót rượu vang chuyên nghiệp, lấy ra chai rượu vang đỏ đưa đến trước mặt, nói: “Trương tiên sinh, đây là Lafite năm 1982.

Nguyên trạng bình rượu và nắp chai, mời ngài xác nhận, rượu đã dậy mùi, mời hai vị từ từ thưởng thức.


Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Sau đó một bàn khác, bàn của Lâm Tiểu Nhã cũng được dọn lên hơn mười món ăn tương tự, kèm theo chai rượu vang đỏ.

Ở trong nhà hàng Tây này, có thể gọi những món ăn đắt tiền như này, cũng chỉ có duy nhất mình Trương Thiên mà thôi!
Dù sao thì nhìn mấy món ăn này, cũng cảm thấy ‘cố tình khoe mình giàu có’.

Một bữa này, cũng đốt gần một triệu rồi.

So sánh với người vừa gọi năm món, còn mở một bình rượu năm chín mấy, cũng lợi hại hơn nhiều rồi?
Vương Miêu Miêu và ông chủ Khổng cau mày nhìn sang!.