Cuồng Tế Vô Song

Chương 197: Đen Mặt!






Lông mày Lâm Tử Thanh hơi nhíu lại, dịu dàng mở miệng nói: “Châu Vũ phải không?”
Châu Vũ kích động gật đầu, trong nháy mắt, bộ dạng Châu đại thiếu gia trong thang máy vừa rồi lập tức biến mất, chuyển sang cung kính, ăn nói khép nép.

Cậu ta lớn tiếng đáp: “Đúng vậy, chị dâu.

Em là Châu Vũ!”
Sau đó cậu ta dẫn Tôn Tư Miêu đến giới thiệu: “Chị dâu, người này là do anh Thiên đặc biệt nhờ đến đây chữa trị cho bác gái, Tôn thần y.”
Tôn Tư Miêu nhìn thấy Lâm Tử Thanh, cũng nhanh chóng bỏ xuống tư thái, nói: “Thần y cái tên này, Tôn Tư Miêu tôi không dám nhận.

Đây chính là Trương phu nhân sao? Cô gọi tôi là tiểu Tôn là được rồi!”
Trước mặt thánh y lợi hại Trương Thiên, Tôn Tư Miêu tuyệt đối không dám tự nhận mình là thần y đâu!

Y thuật của mình ở trước mặt Trương Thiên, căn bản vốn không đáng nhắc đến, nếu như có thể, ông ta thật sự muốn bái Trương Thiên làm thầy.
Châu Vũ không ngờ Tôn Tư Miêu lại hạ thấp phong thái như này, nhưng mà cúi đầu trước anh Thiên mạnh mẽ, có cái gì mà không thể kia chứ?
Cậu ta một mặt cười khổ nói: “Đúng vậy, trước mặt là chị dâu, đương nhiên phải kính trọng giống như gặp anh Thiên, chị cứ gọi ông ta là tiểu Tôn là được, còn em, sau này chị dâu cứ kêu tiểu Vũ!”
Lâm Tử Thanh có chút ngơ ngác, không biết Trương Thiên đã làm cái gì mà khiến đám người này phải kính trọng đến vậy?
Nhưng người hiền lành như cô, chắc chắn cũng sẽ không thất lễ, huông chi Tôn Tư Miêu vẫn là bậc trưởng bối: “Tuyệt đối đừng, Tôn thần y ông khiêm tốn rồi.

Ông là bậc tôn trưởng, tôi không thể thất lễ được, cứ gọi tôi là Tử Thanh được rồi.”
“Châu Vũ, cậu cũng không cần phải khách khí.”
Nháy mắt, hảo cảm của Châu Vũ dành cho Lâm Tử Thanh tăng lên rất nhiều, người đâu vừa đẹp lại còn biết lễ nghĩa, đối xử với người khác khiêm nhường kính trọng, anh Thiên quả là có diễm phúc.
Nhưng rất nhanh cậu ta đã quay lại chuyện chính sự, gấp gáp hỏi: “Chị dâu, tình hình của bác gái bây giờ như nào rồi? Chúng ta mau dẫn Tôn thần y qua đó xem thử.”
“Ừ, chúng ta nói về bệnh tình của bác gái trước đã.” Tôn Tư Miêu nói.
Lâm Tử Thanh bắt đầu vừa đi vừa nói.
Người nhà họ Lý đứng phía sau, nhìn thấy Châu Vũ và Tôn Tư Miêu chào hỏi Lâm Tử Thanh, còn rất tôn kính ăn nói khép nép, không khỏi cảm thấy choáng váng.
Nói như vậy, Tôn thần y đến đây là vì xem bệnh cho Lý Tú Cầm?
Không phải nói đại lão phía Nam muốn xem bệnh còn phải đích thân đến tận cửa cầu y hay sao? Làm thế nào mà Lâm Tử Thanh lại có thể mời được ông ta đến đây?
Cô ta có tài đức gì chứ?
Lâm Tử Thanh rốt cuộc có địa vị như thế nào vậy?
Lý Nhân Triều nghĩ không ra, nhà Lý Tây cũng nghĩ mãi mà không có hiểu…
Nhưng, rất nhanh, Lý Nhân Triều đã thông suốt, trên mặt còn nở một nụ cười.
Ai thèm quan tâm Lâm Tử Thanh có địa vị gì chứ, cô ta không phải là cháu ngoại của mình hay sao?
Nếu như Tôn thần y kia là vì Lý Tú Cầm mà đến, mình là bố của Lý Tú Cầm, há chẳng phải mình còn quan trọng hơn con gái của mình hay sao?
Tôn thần y kia còn không phải sẽ giúp mình chữa trị hay sao?
“Lý Tây đi theo!” Lý Nhân Triều quay đầu nói với mấy người nhà họ Lý đang đứng ngây ra.

Lý Tây bừng tỉnh, tiếp tục đẩy xe lăn.
Bác sĩ Mã nhíu mày nhắc nhở: “Chủ tịch Lý, vừa rồi hình như mấy người đã khiêu khích đụng vào giới hạn cuối cùng của Tôn thần y, cũng đã bị ông ấy cự tuyệt rồi, bây giờ đuổi theo, có chút không thích hợp?”
Lý Nhân Triều cười nói: “Ông có biết người phụ nữ mà Tôn thần y phải nhún nhường ăn nói khép nép vừa nãy là ai không? Là cháu ngoại của tôi đấy!”
“Bệnh nhân quan trọng mà Tôn thần y nhắc đến chính là con gái của tôi, ông nói xem, tôi có thể lại có chuyện gì được chứ?”
“Ông ta tôn trọng con gái của lão tử, có thể dám không tôn trọng tôi sao? Ha ha.”
Bác sĩ Mã hai mắt trừng lớn nói: “Oa, hóa ra là có quan hệ như thế.”
“Đôi chân này của chủ tịch Lý có thể trị khỏi được rồi.”
Lý Nhân Triều cao ngạo cười lạnh nói: “Đi, đi lên trước.”
Người nhà Lý Tây cũng vui vẻ mừng rỡ.
Tôn thần y cái gì? Dám phách lối như thế?
Chẳng phải ở trước mặt cháu gái mình cũng một mặt sợ hãi sao? Vậy nhà họ Lý chúng ta còn phải sợ ông hay sao?
Tôi phải khiến ông ăn nói khép nép chữa bệnh cho bố tôi.
Lâm Tử Thanh dẫn Tôn Tư Miêu và Châu Vũ đi đến phòng phẫu thuật.

Trên đường đi, Lâm Tử Thanh nói qua về chuyện mẹ mình bị kích thích dẫn đến xuất huyết não, cảm xúc có chút trùng xuống, than thở nói: “Đã làm phẫu thuật được ba tiếng rồi, bây giờ mẹ tôi vẫn còn ở trong đó.”
Tôn Tư Miêu đại khái cũng nắm được tình hình, gật đầu nói: “Không cần lo lắng, tôi có quen Tằng Giang, y thuật của ông ấy cũng không tồi.”
“Nếu như đã để ông ấy thực hiện phẫu thuật mở hộp sợ, vậy nhất định phải chờ ông ấy làm xong ca phẫu thuật này đã.”
Như thế nào cũng phải đợi khâu xong thì mới có thể tiến hành kiểm tra tình trạng và chữa trị được.
Lâm Tử Thanh cũng gật đầu một cái.
Dứt lời, ba người đã đi đến trước phòng phẫu thuật.
Lâm Diệu Đông và người nhà Lý Cường đều đứng lên.
Trương Kim Cát đứng ở một bên nhìn thấy Tôn Tư Miêu, sắc mặt anh ta khẽ biến đổi, kinh ngạc nói: “Là thần y Tôn Tư Miêu!”

Mọi người sững sờ một chút, lại một lần nữa phóng ánh mắt dò xét về phía Tôn Tư Miêu.
Tôn Tư Miêu bộ dạng gần gũi bình dị, nhíu mày nói: “Đúng vậy, cậu biết lão phu sao?”
Trương Kim Cát đi cùng đại lão Khánh Giang đã từng gặp Tôn Tư Miêu!
Nhưng mà khi đó, người đến cầu Tôn thần y xem bệnh đông như trẩy hội, không thể đếm xuể, ngay cả đại lão Khánh Giang cũng phải xếp hàng chờ, hôm nay tại sao ông ấy lại xuất hiện ở đây?
Trương Kim Cát giải thích nói: “Tôn thần y được mệnh danh là ngôi sao sáng của trung y, là truyền nhân kỳ tài của nền y học nước nhà, tôi đương nhiên biết rồi, nhưng Tôn thần y có lẽ không biết tôi.”
Mặc dù nhìn có chút quen mắt, nhưng Tôn Tư Miêu thật sự không nhận ra được, chỉ có thể khiêm tốn nói: “Coi trọng rồi, cũng chỉ là hư danh mà thôi.”
Lâm Diệu Đông và người nhà Lý Cường, nghe nói là thần y, còn là độc nhất vô nhị nền y học nước nhà?
Trong đôi mắt họ ánh lên tia sáng hy vọng.
Lâm Tử Thanh giới thiệu với bọn họ: “Bố, cậu cả! Vị này là Tôn thần y, là người mà Trương Thiên nhờ đến đây giúp mẹ xem bệnh!”
Trương Kim Cát gật đầu, hóa ra là do anh Thiên mời tới, bảo sao!
Lý Cường kích động cầu khẩn: “Tốt quá rồi, hy vọng Tôn thần y có thể cứu em gái của tôi.”
Lâm Diệu Đông nước mắt chảy ròng ròng, gấp gáp đến mức hai chân muốn quỳ xuống, nói: “Trông cậy vào Tôn thần y!”
Châu Vũ nhanh chóng vươn tay đỡ lấy Lâm Diệu Đông.
Tôn Tư Miêu cũng đỡ, nói: “Tôn mỗ không nhận nổi đâu, ông mau đứng dậy đi, Trương tiên sinh đối với tôi mà nói vừa là thầy vừa là bạn, Tôn mỗ tôi nhất định sẽ dốc toàn lực cứu chữa.”
“Vậy cảm tạ Tôn thần y trước!” Lâm Diệu Đông và những người khác cùng nói.
Đột nhiên một giọng nói không hài hòa truyền đến.
“Tôn thần y được mời đến để chữa bệnh cho người nhà họ Lý chúng tôi, vậy trước tiên xem giúp lão phu một chút đi!”
Ngữ khí mang theo sự khinh thường miệt thị lại rất tùy tiện, thậm chí còn có chút cao ngạo..