Hôm nay Lâm Diệu Đông ở nhà họ Lý nói đến con rể bây giờ vẫn đang làm rất tốt, cũng đạt được một số thành tựu, mong rằng mối quan hệ giữa hai nhà có thể hòa hoãn một chút.
Thế nhưng cả nhà chú hai lại cho rằng ông là đang muốn trèo cao, làm thân với nhà họ Lý.
Nói không chừng thấy Lý Nhân Triều đã già, muốn trở về để đòi chia tài sản.
Lâm Diệu Đông nghe Lý Tây châm chọc, trong lòng cũng cực kì tức giận, thế nhưng ông thật sự đúng là không quen biết ai, cũng không có cách nào liên hệ với bác sĩ.
Ông chỉ có thể thúc giục Lâm Tử Thanh gọi điện thoại liên lạc với Trương Thiên.
Thế nhưng vừa rồi Lâm Tử Thanh đã gọi cho Trương Thiên, cô cũng đang rất rối, bây giờ cũng không biết phải làm sao.
Tiểu Lục đứng ở chỗ xa chăm chú quan sát tình hình, cậu ta cũng đã liên lạc với Trương Kim Cát, bảo cậu ta đưa một giáo sư trong tổng bộ đến bệnh viện ngay lập tức.
Cậu cả Lý Cường mặc dù cũng không thích Lâm Diệu Đông, nhưng mà đối với người em gái Lý Tú Cầm này, ông ta vẫn có chút thương xót.
Nghe Lý Tây nói mấy lời ác ý với Lâm Diệu Đông, ông ta cũng không chịu nổi.
Lý Cường trầm giọng nói: “Lý Tây, giờ đã là lúc nào rồi? Bây giờ người đang nằm trên giường kia chính là em gái em đấy!”
Mợ cả cũng nhíu mày nói: “Đúng vậy, đều là người nhà cả.
”
“Hừ, nó là em gái anh, không phải em gái tôi!” Lý Tây nhếch miệng nói: “Bố hôm nay cũng đã tuyên bố không có đứa con gái như nó, bây giờ bố còn bị chọc giận tức đến mức ngất xỉu, tôi còn chưa trách tội cô ta thì thôi.
”
“Cút hết đi, tôi phải đi tìm bác sĩ khám bệnh cho bố!”
Lý Nhân Triều chỉ là bị choáng, mà em gái thì đang hôn mê, vậy nhưng lại không quan tâm?
Bây giờ, quyền hạn của Lý Tây ở trong nhà còn cao hơn người anh cả này, ông ta có nhiều đối tác Kyotoanh, cũng quen biết nhiều người trong xã hội, ở Hải Thị này cũng được coi là một nhân vật.
Lý Cường không quản được Lý Tây.
Lý Tây khinh miệt bọn họ, hướng về một bác sĩ đang đi tới hô: “Bác sĩ Ôn, bố tôi ở đây bị chóng mặt, phiền anh qua xem giúp tôi một chút!”
Bác sĩ này tên là Ôn Nghiễm Đạt, là người quen của Lý Tây, họ cũng đã từng ăn cơm chung với nhau.
Ôn Nghiễm Đạt nhìn một chút, lập tức đi tới, khách khí nói: “Tổng giám đốc Lý, là anh sao?”
“Ừm!” Lý Tây giống như một đại nhân vật, gật đầu.
Sau đó, Ôn Nghiễm Đạt nhíu mày nhìn người ngồi trên xe lăn, Lý Nhân Triều hai mắt đang nhắm nghiền, hỏi: “Tổng giám đốc Lý, xảy ra chuyện gì vậy? Để tôi đến xem thử một chút.
”
Sau đó, ông ta lấy ống nghe ra, đặt lên tim của Lý Nhân Triều.
Lâm Diệu Đông cuối cùng cũng nhìn thấy bác sĩ xuất hiện, sốt ruột bước lên phía trước, cuống quýt nói: “Bác sĩ, anh xem cho vợ tôi trước đi, cô ấy đã hôn mê rồi.
”
Lâm Tử Thanh cũng cầu xin, hai mắt đỏ hoe: “Bác sĩ, bệnh của mẹ tôi hình như rất nặng!”
Ngay cả y tá đứng cạnh cũng nói: “Bác sĩ Ôn, nhịp tim của bệnh nhân này bắt đầu yếu rồi.
.
”
Lý Tây hừ lạnh mắng: “Tình hình của cô ta nghiêm trọng? Bố tôi chính là bị cô ta làm cho tức giận đến choáng váng đấy!”
“Mười cái mạng của cô ta cũng không quan trọng bằng bố tôi đâu!”
Vốn là dựa theo mức độ nghiêm trọng, Ôn Nghiễm Đạt phải cấp cứu cho những bệnh nhân có tình trạng nguy cấp hơn, dù sao thì đây cũng là khoa cấp cứu, như Lý Nhân Triều này thì chỉ cần sắp xếp đến phòng khám bệnh xem xét là được rồi.
Nhưng đang đứng trước mặt là chủ tịch tập đoàn Lý thị, mà Lý Tây hình như còn có thù với mấy người này.
Ôn Nghiễm Đạt đương nhiên là muốn nịnh bợ Lý Tây rồi!
Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm hai y tá một chút, nói: “Chủ tịch Lý chẳng lẽ cũng không phải là bệnh nhân sao? Cho dù là cấp cứu thì cũng phải xếp hàng, chờ đi!”
Y tá lập tức cũng không dám lên tiếng nói chuyện nữa.
Lý Cường thấy chướng mắt nói: “Rõ ràng tình trạng của em gái tôi nguy cấp hơn, anh phải xem bệnh cho em ấy trước mới đúng.
”
“Không nghe thấy tôi nói gì sao? Tôi đang xem bệnh cho bệnh nhân, đừng có làm phiền tôi!” Ôn Nghiễm Đạt hừ lạnh nói.
Cái này?
Lâm Tử Thanh nhìn tình hình có vẻ không ổn, hai mắtđỏ hoe hướng Lý Tây nói: “Cậu hai, cầu xin cậu bảo bác sĩ xem bệnh cho mẹ cháu trước có được không? Mẹ cháu sắp không chịu được nữa rồi.
”
Nói xong lời cuối, cảm xúc có chút không áp chế được.
Lý Tây hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Cô đây là đang muốn ra lệnh cho tôi sao!”
“Bố cô không phải nói cô ở Khánh Giang quen biết rất rộng sao? Giờ ngay cả một bác sĩ cũng không gọi được à?”
“Bác sĩ Ôn, mặc kệ bọn họ, mau chóng giúp tôi kiểm tra tình hình của bố tôi.
”
Lâm Tử Thanh đè nén sự tức giận trong lòng xuống, còn gọi một tiếng ‘ông ngoại!’
Không ngờ, Lý Nhân Triều còn quay đầu đi, không thèm để ý đến.
Đột nhiên, một đoàn người vội vàng chạy đến, nói đúng hơn là đội y tế hàng đầu Hải Thị.
Trong đoàn người có viện trưởng bệnh viện Hải Thị, còn có cả chủ nhiệm khoa và các giáo sư, toàn là những nhân vật lớn trong bệnh viện!
Đoàn người này sao lại đột ngột đến khoa cấp cứu vậy?
Chủ nhiệm khoa cấp cứu nhìn thấy, nhanh chóng dừng lại động tác trên tay, vội vàng chạy ra đón tiếp: “Viện trưởng, chủ nhiệm, các anh tại sao lại đến đây?”
Viện trưởng đi đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông ta cũng vừa nhận được điện thoại của hội trưởng Khánh Giang Liễu Cao Viên, nhờ đến bệnh viện cấp cứu cho một bệnh nhân tên là Lý Tú Cầm.
Đây chính là do nhân vật lớn Khánh Giang phân phó, viện trưởng không dám thất lễ.
Ông ta trầm giọng nói: “Có phải một nhân vật lớn của nhà họ Lý vừa vào khoa cấp cứu không?”
“Người nhà họ Lý sao?” Chủ nhiệm khoa cấp cứu suy nghĩ một chút, hình như không có?
Viện trưởng nhíu mày trực tiếp bước vào phòng cấp cứu, chủ nhiệm đi cạnh ông ta trực tiếp lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi bệnh nhân họ Lý bị ngất xỉu, có ở đây không?”
Nhà họ Lý? Ngất xỉu?
Nghe thấy tiếng nói, một đoàn người nhà họ Lý đánh mắt nhìn sang.
Bác sĩ Ôn Nghiễm Đạt nhìn thấy viện trưởng, lại nghe thấy muốn tìm người nhà họ Lý, tập đoàn Lý thị ở Hải thị là tập đoàn lớn nhất, nhất định là vì Lý Nhân Triều nên mới đến đây.
Ông ta lớn tiếng nói: “Viện trưởng, ở đây!”
“Bệnh nhân nhà họ Lý ở chỗ này!”
Lý Tây không quen viện trưởng, còn tưởng là do Ôn Nghiễm Đạt liên lạc.
Ông ta nhếch miệng, nở một nụ cười đắc ý, quay sang phía nhà Lâm Tử Thanh nói: “Đây mới gọi là thực lực, đây mới gọi là có quan hệ rộng!”
“Cô xem, bố tôi ngất xỉu, bao nhiêu nhân vật lớn của bệnh viện đều phải đến xem, người đi đầu kia chính là viện trưởng bệnh viện trung ương Hải Thị, cũng phải đến chuẩn bệnh cho bố tôi.
”
“Chỉ bằng mấy người?”
….