Cuồng Tế Vô Song

Chương 185: Một Người Còn Lại Là Ai






Hai người cầm dược liệu đi về phía lò luyện đan, cực kì căng thẳng!
Bắt đầu tập trung hết sức!
Luyện đan cũng là một việc rất tiêu hao thể lực, hoàn toàn không thua kém việc đánh trận là mấy.

Thần sắc ông lão Thiên Ma trở nên nghiêm túc, tiện tay phất nhẹ một cái, ngọn lửa đỏ trong lò luyện đan càng cháy mãnh liệt hơn.

Chờ nhiệt độ trong lò luyện đan lên cao, phẩy tay, nắp lò luyện đan tự động mở ra, đem dược liệu đổ vào trong nước thuốc.

Một làn gió nhẹ thổi qua, nắp lò luyện đan cũng chậm rãi được đậy lại.

Trong suốt quá trình này, Thiên Ma hoàn toàn không có chạm vào bất kì thứ gì.

Cái gì?
Châu Vũ và Châu Nhu Nhu nhìn Ngàn Ma điều khiển dược liệu và nắp lò từ xa, bọn họ mở to hai mắt, cực kì kinh ngạc, miệng há hốc không khép lại được.

Thiên Ma vừa mới bắt đầu đã quá khủng bố rồi!
“Đây chính là cách không thủ vật (tay không điều khiển mọi vật từ xa) sao?” Châu Vũ ngạc nhiên hỏi: “Đây là cao thủ phương nào vậy? Chẳng lẽ Thiên Ma trưởng lão là tiên nhân sao?”.

Đọc thêm nhiều truyện ở { TrumT ruyen.

NE T }
Nhị trưởng lão nở nụ cười nói: “Ha ha ha, tiên nhân cái gì chứ?”

“Chẳng qua là tu luyện võ công đến một cảnh giới nhất định, có thể phóng ra chân khí, dùng chân khí để điều khiển đồ vật, nếu thực lực đủ mạnh, cách không thủ vật cũng không phải việc gì khó!”
Châu Nhu Nhu chu môi cảm thán nói: “Võ công còn có cảnh giới như này sao? Cháu trước nay chưa từng nhìn thấy.


“Thiên Ma trưởng lão có được xem là võ giả mạnh nhất trên đời này không?”
Chua Vũ cũng hiếu kì hỏi: “Cảnh giới như của Thiên Ma chân nhân có phải có rất ít người đạt được không?”
“Khụ.

.

khụ.

.

” Nhị trưởng lão cười nói: “Ông già Thiên Ma không phải là người mạnh nhất, đây cũng chỉ là một cảnh giới, vẫn còn có cảnh giới cao hơn.


“Người đạt được cảnh giới này quả thật rất ít, nhưng trong căn phòng này cũng có ba người có thể đạt được.


Quả thật rất ít, nhưng trong phòng này thì có đến tận ba người?
Châu Vũ nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở mấy vị trưởng lão, hỏi: “Chẳng lẽ nhị trưởng lão, tam trưởng lão cũng đều có thể làm được sao?”
Bàn tay nhỏ bé của Châu Nhu Nhu che miệng, đôi mắt to tròn long lanh mở to chờ mong đáp án.

Nhị trưởng lão lắc đầu, nhẹ giọng cười nói: “Ông già Thiên Ma là một.


Sau đó, ông ta nhìn sang Vân Thiên ngồi cạnh Châu Nhu Nhu, nhíu mày nói: “Vân Thiên cũng được tính là một trong số đó.


Vân Thiên?
Hai mắt Châu Nhu Nhu khẽ động, nhẹ đỡ trán nhìn thẳng vào Vân Thiên, lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, lúc này quả thật trông cô rất giống một fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Châu Vũ ‘oa’ lên một tiếng, không kiềm chế được phát ra tiếng cảm thán, như vừa được khai thông: “Hóa ra anh rể lại lợi hại như vậy.


Vân Thiên vốn vân đạm phong khinh, thế nhưng nghe thấy một câu này của Châu Vũ, vừa mới nhấp một ngụm trà, suýt chút nữa liền bị sắc, ho nhẹ một cái, nhìn về phía Châu Nhu Nhu, hơi lễ phép gật đầu một cái: “Ừm!”
Châu Nhu Nhu nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Vân Thiên, lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, vội cúi đầu xuống.

Châu Vũ cũng không để ý đến bọn họ, kích động tò mò hỏi: “Nhị trưởng lão, vậy còn một người nữa là ai?”
“Còn một người nữa.

.

” Nhị trưởng lão giơ tay, chỉ về phía một lò luyện đan khác, nói: “Chính là cậu ta.


.


“Trương Thiên?”
“Sao cơ? Anh Thiên ư?” Châu Vũ càng thêm kinh ngạc nhìn về phía Trương Thiên nói.

Châu Vũ và Châu Nhu Nhu mặc dù chưa tiếp xúc với anh Thiên nhiều, nhưng cũng không được coi là ít, nhưng từ trước đến nay chưa hề nhìn thấy Trương Thiên thực hiện cách không thủ vật!
Ai ngờ lại biến thái như thế?
Anh còn biết cả loại tuyệt chiêu này?
Châu Nhu Nhu cũng nhìn theo hướng tay Nhị trưởng lão chỉ, ánh mắt chăm chú đổ dồn lên người Trương Thiên!
Lúc này, Trương Thiên một tay cầm nắp lò, tay kia cầm dược liệu, còn đang liên tục đưa đầu vào trong lò đan ngửi ngửi hương vị.

Quả thực giống bộ dạng của một bác gái đang nấu canh!
Hai người Châu Vũ và Châu Nhu Nhu ngơ ngác há to miệng, á không không nói được lời nào.

.

“Nhị trưởng lão, ông xác định cái bác gái…à không anh Thiên có thể cách không thủ vật sao?” Châu Vũ quay đầu mặt đầy vạch đen hỏi: “Sao tôi thấy anh ấy luyện đan trông như một kẻ ngốc vậy.


Cậu ta không cản nổi miệng mình mà buông lời trêu chọc!
Châu Nhu Nhu nghe thấy thế, cũng nhớ tới chuyện lần trước ăn viên đan dược của Trương Thiên, liền xảy ra chuyện khó có thể nói ra lời, cũng cười khổ.

Nhị trưởng lão thấy bộ dạng của Trương Thiên lúc này, cũng cảm thấy có chút đang tự vả mặt, nở một nụ cười gượng gạo nói: “Cậu ta thật sự có thể đấy!”
“Anh ta chẳng những có thể, mà thực lực của anh ta còn cao hơn chúng tôi nữa!” Vân Thiên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng nói một câu.

Một lần nữa lại đem ánh mắt dời lên người Trương Thiên!
Nhưng người đàn ông ấy vẫn như cũ, không có gì bất thường, vẫn đang luyện đan, là bộ dạng của một bác gái nấu canh…
Nhị trưởng lão cười một tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng túng, nói: “Võ công rất lợi hại, nhưng kĩ thuật luyện đan của Trương Thien lại hơi kém chút, cho nên nhìn mới vụng về như thế…”
Cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi!
Mọi người bất đắc dĩ gật đầu.

Sau khi nhận xét như vậy, kết hợp với những độc dược mà Trương Thiên đã luyện chế trước đó, Châu Vũ đưa ra kết luận ra của bản thân là Thiên Ma trưởng lão nhất định sẽ thắng.

Kỳ thực hiện tại, Trương Thiên vẫn chưa chính thức bắt đầu luyện đan!
Luyện đan, không phải là thế mạnh của anh!
Nhưng ở tiên giới, chút đan dược cơ bản, mọi người vẫn sẽ luyện.

Trước đó ở chỗ ông già Thiên Ma này luyện đan đều chưa bao giờ thành công, không phải do kỹ thuật của anh không tốt, mà là do khi ấy không có linh lực, không ngưng kết được thành đan, bây giờ thì không giống hồi ấy nữa rồi.

Tuyệt đối không thể để lãng chỗ phí dược liệu thượng hạng này được, nhất định làm nghiêm túc làm ra thành phẩm hoàn hảo!
Sau khi bỏ hết ba mươi mấy vị dược liệu vào trong nước thuốc.


Trương Thiên bắt đầu giang rộng hai tay đến gần lò luyện đan, bắt đầu dùng thủ pháp luyện đan ở tiên giới.

Nhưng trong mắt mấy người quần chúng ăn dưa như Châu Vũ, thì động tác nguy hiểm này của anh khiến bọn họ choáng váng!
Làm gì có ai luyện đan lại ôm lò bao giờ?
Một bên là Thiên Ma mười phần đạo phong, cách một khoảng xa, vẫn vững vàng khống chế nhiệt lửa luyện đan.

Một bên khác là Trương Thiên đại ngốc, muốn ôm lấy lò luyện đan.

Kỹ thuật luyện đan của hai người bọn họ, dùng mắt thường để đánh giá, đương nhiên là kỹ thuật của Thiên Ma cao hơn một bậc rồi.

Thiên Ma cũng liếc mắt nhìn Trương Thiên, cười thầm: “Rõ ràng kĩ thuật luyện đan vẫn như lúc trước, tiến bộ ở chỗ nào chứ?”
Trước đó, Trương Thiên và Thiên Ma đã trao đổi một thủ pháp luyện đan lợi hại, ông ta xác định có thể luyện chế ra được viên đan dược tốt hơn.

Còn Trương Thiên, lần nào luyện đan cũng đều không thành công, lần nào cũng thành một đống hồ nước.

Nói rồi mà, thủ pháp bây giờ của Trương Thiên chỉ là đang diễn mà thôi!
Lại định lặp lại sai lầm?
Thiên Ma bắt đầu thương xót cho một đống dược liệu quý hiếm của mình bị Trương Thiên phá hỏng.

Kỳ thật cho đến bây giờ, không phải là thủ pháp có vấn đề, mà vấn đề ở đây, chính là thực lực!
Trước đó không có linh lực, chỉ dựa vào nội lực hoàn toàn không thể ngưng kết được thành đan, cho nên lần nào cũng đều thất bại.

Nhưng bây giờ đã không còn giống lúc trước nữa, Trương Thiên đã bước vào cảnh giới trúc cơ kỳ, hoàn toàn có thể ngưng tụ nước thuốc thông qua linh lực, chỉ cần khống chế nhiệt hỏa tốt, thành đan chắc chắn không phải vấn đề.

Hơn nữa, lần này cần luyện chế là kim đan hóa thể?
Trương Thiên đặc biệt nghiêm túc.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đối với đám người Châu Vũ chẳng khác gì giày vò.

Kể từ lúc Trương Thiên giang tay ôm lò luyện đan, vẫn duy trì tư thế này, hai người bọn họ không hề thay đổi, vẫn chuyên chú luyện đan!
Còn bọn họ, hạt dưa cũng sắp cắn hết rồi.

Lại hai, ba tiếng nữa trôi qua, cuối cùng cũng đã có động tĩnh, trong phòng bắt đầu có một trận gió nhẹ nổi lên, rồi sau đó không ngừng xoáy tròn.

Cơn lốc càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh!
Rầm!.