Cuồng Tế Vô Song

Chương 161: Đánh Úp Bất Ngờ






Sau khi nghe Liễu Cao Viên giới thiệu Trương Thiên là đội trưởng, hiện trường lập tức xôn xao!
Cái gì?
Để một tên không biết tự lượng sức mình làm đội trưởng? Hơn nữa thực lực mới chỉ là cấp hóa cảnh?
Đây chẳng phải là một trò đùa sao?
Trình Lương và Từ Phi nhíu mày nhìn Trương Thiên.
Ngay cả Phó Thanh cũng không nổi tại sao ông chủ lại đưa ra một quyết định như vậy.
Đối với một đội mà nói, người đội trưởng đại biểu cho trình độ của toàn đội.

Để một cái tên yếu ớt, thực lực kém nhất toàn đội làm đội trưởng sao?
Đây chẳng phải là muốn nói cho người khác biết, thực lực võ sĩ Khánh Giang chúng ta kém cỏi bao nhiêu sao?
Các ông chủ ở trong hiện trường cũng bàn tán xôn xao, nói không thích hợp.

Ba người Tưởng Minh Đức ngồi ở một bàn khác.

Bọn họ lần này cũng đến, chủ yếu là muốn kiếm lời từ mấy vụ cá cược, không phải sao?
Ai làm đội trưởng, đối với bọn họ đều không quan trọng!
Quan trọng là… bọn họ nghe được Trương Thiên tự giới thiệu, thực lực của anh mới chỉ là cấp hóa cảnh cường giả thôi sao?
Câu này khiến cho đám bọn họ mặt mũi tràn đầy u sầu, thực lực thật sự của anh so với tưởng tượng của bọn họ chênh lệch nhiều lắm.
Tô Phong phản ứng lại, nhíu mày nói: “Hóa ra thực lực của anh Thiên còn chưa đạt cấp bán bộ tông sư sao?”
Tưởng Minh Đức rầu rĩ nói: “Anh Thiên không phải gặp nguy rồi sao?”
“Hội trưởng Liễu cũng nói, thực lực không đạt cấp bán bộ tông sư, vào sân vài phút thì bị người ta khiêng xuống ngay.”
Bành Hoa lấy tay che mặt, nói: “Tôi cũng không nghĩ người mạnh mẽ như anh Thiên, thực lực mới chỉ…”
Vốn dĩ còn muốn đầu tư thêm vào đây để kiếm thêm tí tiền, tình hình như bây giờ thì kiếm cái cóc khô gì chứ?
Tâm trạng đang vui vẻ, lập tức rơi xuống đáy vực.
Thậm chí bọn họ còn lo lắng, trở về phải báo với chị dâu tin tử trận như thế nào bây giờ…
Không khí trong hiện trường bỗng chốc nóng lên, tiếng ồn ào, bàn tán ầm ĩ.
Trương Thiên phá vỡ sự lúng túng, anh tiếp lời Liễu Cao Viên, tiếp tục giới thiệu về bản thân: “Tôi tên Thiên Vân.

Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Để che giấu thân phận, đương nhiên không thể sử dụng tên thật được rồi.
Nhưng mọi người làm gì còn ai nghe lời Trương Thiên nói nữa?
Trình Lương không kiềm chế được tính tình nóng nảy của mình, chỉ thẳng vào mặt Trương Thiên nói: “Liễu hội trưởng, tôi không phục.”
“Trong đội không phải có hai người là bán bộ tông sư sao, vì sao lại để một tên đến từ Huyền Tây này làm đội trưởng? Nhất quyết không được, tôi cũng có thể làm được.”
“Thực sự không dám giấu, thực lực của tôi đã là đỉnh phong hóa cảnh, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là bước vào cảnh giới tông sư rồi.”
Liễu Cao Viên nhíu mày nhìn Trình Lương, giải thích nói: “Mọi người đều biết quy tắc của cuộc tranh tài, là rút thăm tỉ thí 1:1, kỳ thực ai làm đội trưởng cũng không quan trọng.”

“Tất cả mọi người đều là đại diện cho hội thương nhân Khánh Giang, không hề có sự phân biệt.”
“Đội trưởng thật ra cũng chỉ là một cái chức danh mà thôi.”
Từ Phi trầm tính không nói nhiều, nhưng lúc này cũng đột nhiên lên tiếng: “Đội trưởng chính là người đại diện cho cả đội, thể hiện thực lực lợi hại của Khánh Giang, nếu không ngại có thể để bán bộ tông sư đảm nhiệm chức vụ này.”
Mấy ông chủ nghe thấy vậy, cũng đồng tình ủng hộ.
Thực lực của Khánh Giang ở bên ngoài đã chẳng ra làm sao, bây giờ có bán bộ tông sư rồi, còn không mau thể hiện một chút?
Tất cả mọi người người đều cho rằng, để Từ Phi làm đội trưởng là thích hợp nhất.
Trương Thiên cũng khinh thường cái chức danh hội trưởng này, chẳng qua cũng chỉ là một cái danh xưng tạm thời Liễu Cao Viên thêm vào mà thôi.
Những người khác phản đối, có lẽ do đều là cảm thấy thực lực của Trương Thiên không đủ.
Võ sĩ đương nhiên lấy thực lực vi tôn rồi!
Để Trương Thiên làm đội trưởng, là không nể trọng bọn họ.
Trương Thiên bất đắc dĩ cười khổ!
Nhưng anh cũng không để Liễu Cao Viên phải khó xử.
Anh lạnh giọng giải thích, nói: “Kỳ thật tôi và hội trưởng Liễu đã bàn bạc với nhau rồi, cũng là bởi vì thực lực của tôi thấp, cho nên mới để tôi làm đội trưởng.”
“Ý của hội trưởng Liễu là, chúng ta muốn thắng cuộc tranh tài này, đừng quan tâm đến ánh mắt của thương hội khác làm gì cả.

Để tôi làm đội trưởng, là muốn đối phương khinh địch, chúng ta có thể đánh úp bất ngờ.”
Liễu Cao Viên gật đầu trầm giọng nói: “Đúng vậy, ý của tôi chính là như vậy.”
Sau khi nghe Trương Thiên giải thích xong, mọi người cũng bắt đầu hiểu ra.
Lúc này, các ông chủ mới gật đầu, nói: “Thì ra là mưu lược của hội trưởng Liễu.”
“Đây cũng là một lựa chọn tốt, làm như thế này đúng là có thể đánh úp bất ngờ.”
“Vậy cứ quyết định như thế đi.”
Dù sao mọi người cũng không đem hi vọng thắng lợi phó thác lên trên người của Trương Thiên.

Phó Thanh gật đầu, đồng ý với sách lược này.
Từ Phi tuy để ý, nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện của Khánh Giang, anh ta ở đây cũng chỉ vì muốn trả ơn của tập đoàn Hứa thị mà thôi, nên không thèm so đo!
Trình Lương đi đến trước mặt của Trương Thiên, cười nhạo nói: “Thật khiến Khánh Giang phải xấu hổ, đến lúc đó đừng chết quá khó coi!”
Trương Thiên nhún nhún vai, tỏ ý hoàn toàn không thèm quan tâm.
Anh còn đang bận quan tâm đến chuyện của tổ chức Hừng Đông, không hơi đâu rảnh mà để ý đến mấy chuyện như này.
Sau màn tự giới thiệu, hơn mười ông chủ đến đây ngày hôm nay cũng biết được đại khái thực lực của hội thương nhân của mình.
Tuy không lợi hại cường giả năm ngoái nhà họ Lăng đưa tới, nhưng lần này cũng có hai bán bộ tông sư, cảm giác trình độ cũng không đến nỗi tệ.
Ánh mắt của bọn họ chủ yếu đổ dồn vào Phó Thanh của tập đoàn Liễu thị và Từ Phi của tập đoàn Hứa thị.
Thậm chí ngay cả Trình Lương, bởi vì vóc dáng cao lớn, nên cũng được chú ý.
Còn nói về Trương Thiên, thì tất cả mọi người đều không một ai ôm hy vọng.

Anh ta đừng có cản trở cuộc thi, cũng đừng thua quá thảm là được rồi.
Ngay cả đám người Tưởng Minh Đức bọn họ cũng có chút khó xử!
Anh Thiên dũng mãnh trong lòng bọn họ, bây giờ lại chỉ là một tấm bình phong có tác dụng để đối phương nhìn vào mà khinh địch!
Sau khi thấy được thực lực của những người tham gia cuộc thi, Liễu Cao Viên bảo mọi người đi ăn cơm, sau đó thu dọn đồ đạc, buổi chiều sẽ tập trung để đến nơi tổ chức đại hội võ thuật.
Mọi người đồng thanh nói “Rõ.”
Dù sao tiền cũng đã đóng rồi, để xem hội thương nhân của chúng ta lần này có thể giành được chiến thắng trong cuộc tranh tài, có lấy được giải thưởng trị giá hàng trăm tỷ này không.
Hai giờ chiều, bọn họ đúng giờ đến nơi tổ chức cuộc tranh tài võ thuật.