Cuồng Tế Vô Song

Chương 102: Kẻ Nào Dám Khiêu Khích Anh Vậy Đại Ca






Toàn bộ hội trường rơi vào một mảng yên tĩnh.



Tô Phong, Tưởng Minh Đức, Bành Hoa ba người bọn họ liếc nhau trao đổi ánh mắt một cái, sau đó liền giơ tay.



Những tâm phúc thân quen ngày thường của bọn họ vậy mà lại không có một ai giơ tay.



Trương Thiên đảo mắt một vòng, bày tỏ sự thất vọng đối với ba người bọn họ.



Một nhà họ Lăng vậy mà lại có thể bóp nghẹt tất cả tâm phúc của bọn họ.

Trương Thiên ngoảnh mặt, nhìn ba người bọn họ đầy khinh thường.



Ba người bọn họ đen mặt, cũng chẳng dễ chịu gì hơn.



Tô Phong thì càng tuyệt vọng!

Ông không muốn đi Khánh Giang đâu, lần này mà ông bị chọn, ông sẽ bán hết của cải gia tài nhà họ Tô sau đó bỏ trốn!

Hai giây sau, có một cánh tay nữa giơ lên.



Là Lâm Nhật Thăng!

Trương Thiên thật ra vẫn luôn quan sát ông ta từ đầu buổi họp, nếu như Lâm Nhật Thăng ra mặt, thì chứng tỏ những lời ông ta nói với mình trước đây không phải là nói dối.



Sau này anh cũng sẽ coi ông ta như người nhà mà đối xử.

Thật may, ông ta lựa chọn rất sáng suốt.



5 giây tiếp theo trôi qua, vẫn không có bất kì một cánh tay nào giơ lên thêm.



Trong số hơn ba người người, chỉ có bốn ông chủ lớn đứng đầu bầu cho Trương Thiên, thêm cả anh nữa tổng là năm phiếu bầu.



Số phiếu ít đến đáng thường.




Chỉ có 5 phiếu?

Lăng Tiêu Vũ đảo mắt quét qua từng người ngồi trong phòng, thấy cảnh tượng này, trong lòng của anh ta cực kì vui vẻ.



Anh ta nghĩ thầm: “Trương Thiên, anh muốn đấu với tôi sao? Nhà họ Lăng chúng tôi vừa xuất hiện, toàn thành phố Nam Châu này chẳng có ai dám đến gần tỏ ra thân cận với anh đâu.



Anh ta không nhịn được cười, “phụt” bật cười thành tiếng.



Không gian yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng cười, nghe rất rõ ràng.



Trương Thiên lúc này đập bàn một cái tức giận đứng lên.



Tất cả mọi người đều bị hành động này của Trương Thiên dọa cho sợ hết hồn.



Các ông chủ ngồi ở trong phòng cau mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trương Thiên, trong lòng thầm nghĩ:

“Đây là muốn làm cái gì vậy?”

“Không chấp nhận chịu thua sao?”

“Thẹn quá hóa giận à?”

Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Bành Hoa cũng khó hiểu nhìn anh.



Lăng Tiêu Vũ ngừng cười, nét mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm về phía Trương Thiên.



Ánh mắt Trương Thiên hung ác, bắt gặp ánh mắt Lăng Tiêu Vũ đang nhìn thẳng vào mình, mắng như tát nước vào mặt Lăng Tiêu Vũ, “Vừa nãy là anh cười? Tôi không phải đã nói với anh, tính tình tôi không được tốt, bảo cậu yên phận một phút rồi hay sao? Anh đây là đang công nhiên khiêu chiến với tôi à?”

Gì?

Cười một chút cũng không được sao?

Chỉ phát ra mỗi một tiếng “phụt” thôi mà?

Đó cũng coi là khiêu khích à?

Nhiều ông chủ ngồi trong phòng không khỏi cảm thấy choáng váng.



Trương Thiên đây là đang làm cái quỷ gì vậy?

Duy chỉ có đám người Tưởng Minh Đức là hiểu rõ, Trương Thiên đây là không hài lòng về số phiếu bầu, muốn mượn cớ gây sự?

Trong lòng Tô Phong đột nhiên muốn cười thầm.



Bành Hoa chỉ biết, anh Thiên uy vũ của bọn họ sắp tái xuất rồi.



Lăng Tiêu Vũ nghiêng đầu, khuôn mặt không phục, cái tội danh này anh ta không nhận đâu.



Anh ta bình thản nói, “Tôi không lên tiếng, càng không có ý muốn khiêu khích anh.



Trương Thiên sải bước đến chỗ ngồi của Lăng Tiêu Vũ, từng bước áp sát, “thế nhưng anh cười, tôi chính xác đã nghe thấy tiếng anh cười, anh chính là đang muốn gây sự với tôi!”

CMN, cười một tiếng cũng không được à?

Người nhà họ Lăng nào đã bao giờ phải chịu ấm ức như này chứ?

Thế nhưng nhớ lời căn dặn của Lăng Uy, Lăng Tiêu Vũ không phản bác lại.



Lăng Tiêu Vũ cắn răng nhịn xuống, vẫn lắc đầu nói, “Tôi không hề!”

“Vậy ý của anh là tôi nghe nhầm rồi? Là lỗi của tôi sao?” Trương Thiên nghiêm giọng chất vấn.



“Không có!” Hai mắt Lăng Tiêu Vũ hiện lên sát khí, đau đớn nói trái tiếng lòng.



Trương Thiên nhếch miệng, “Anh xem, lỗi của bản thân còn không dám nhận, thái độ tồi đến như vậy sao? Đây chẳng phải là muốn ăn đòn thì còn gì nữa?”

Đây là cái logic quỷ quái gì vậy?

Mọi người trong phòng ai cũng nhìn ra được, Lăng đại thiếu gia đã cực kì nhẫn nhịn, hơn nữa còn cực kì nhẫn nại từ từ giải thích.



Trương Thiên vẫn còn muốn kiếm chuyện?

Chỉ vì cười một tiếng?

Một giây sau, Trương Thiên lại một lần nữa tiến gần.



Hai bảo vệ đi theo Lăng Tiêu Vũ đi tới, đứng ở hai bên trái và phải của Lăng Tiêu Vũ, ra tay ra hiệu Trương Thiên không thể đến gần hơn nữa.




Trương Thiên vẫn như cũ, dùng giọng điệu uy hiếp nói, “Lăng Tiêu Vũ, có phải anh thích ăn đòn không?”

Thích ăn đòn sao? Không thể cho đối đầu với Trương Thiên được.



Không thích ăn đòn? Vậy chẳng phải trận này thua Trương Thiên rồi sao.



Lăng Tiêu Vũ thật sự không thể nhịn nổi nữa, trong mắt anh ta, Trương Thiên chỉ là một con kiến hôi mà thôi.



Anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Trương Thiên nói, “Anh thật sự cho rằng bản thân lộng hành vô pháp vô thiên sao? Anh nghĩ rằng nhà họ Lăng chúng tôi sợ anh chắc? Anh nghĩ mình là ai?”

Trương Thiên cười, nhếch mép nói, “Tôi ghét nhất chính là loại người như anh, có lỗi mà không chịu nhận! Tôi đã nói tính tình tôi không tốt rồi, lại vẫn còn cố tình chọc vào tôi? Đáng ăn đòn!”

“Anh.

.

!” Lăng Tiêu Vũ bất mãn lập tức quay sang hai tên bảo vệ hét lên, “Quá kiêu ngạo, hạ gục hắn cho tôi!”

“Lăng Thiên Vũ tôi hôm nay nhất định phải dạy dỗ anh Trương Thiên!”

Tình hình hết sức căng thẳng.



Tất cả mọi người trong phòng đều kinh sợ, Trương Thiên đây là muốn cùng Lăng đại thiếu gia đánh nhau sao?

Đây chính là đắc tội với nhà họ Lăng đấy!

Mọi người đồng loạt đánh mắt về phía Tưởng Minh Đức, hy vọng hội trưởng sẽ lên tiếng ngăn cản.



Tưởng Minh Đức nhún vai, một bộ dáng bày tỏ, các người ai muốn lên ngăn cản thì ngăn, tôi mặc kệ, tôi quản không nổi!

Tô Phong bọn họ đương nhiên sẽ không tiến lên ngăn cản rồi, thời điểm bọn họ giơ tay bỏ phiếu đã chứng tỏ bọn họ đứng về phía Trương Thiên rồi.



Hai tên bảo vệ là cấp cường giả nhập cảnh, cũng có chút thực lực.



Nhưng ở trước mặt Trương Thiên thì chẳng hề có ý nghĩa gì.



Hai tên bảo vệ cùng vung quyền đánh tới, Trương Thiên cũng ngay lập tức xuất cương phong* lao vào.



(cương phong: những người có võ công cao cường khi xuất chưởng sẽ tạo ra một loại gió, gọi là cương phong)

Rầm!

Hai tên bảo vệ bị đẩy lùi về phía sau, cánh tay vừa vung quyền đã bị phế, ánh mắt mới vừa rồi còn hung ác giờ lại ngập tràn kinh ngạc.



Một giây sau, hai người bọn họ liền tung người bay về phía Trương Thiên.



Trương Thiên dùng hai tay chém xuống một lực mạnh, trực tiếp chặt gãy chân của hai tên bảo vệ.



Hai tên bảo vệ đau đớn gào lên một tiếng: “A!”

Đây là xương cốt gãy nát rồi.



Thấy cảnh này, không ít ông chủ đã đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt không thể tin nổi.



Trương Thiên vì không muốn nghe hai tên này kêu la thảm thiết nữa liền trực tiếp vỗ nhẹ một chưởng vào sau gáy bọn họ, khiến bọn họ lập tức hôn mê bất tỉnh.



Toàn hội trường sững sờ không ai dám nói nửa lời.



Lăng Tiêu Vũ nhìn Trương Thiên, ánh mắt ngập tràn hoảng loạn, cũng không còn sự tự tin như vừa nãy nữa.



Cái người này là thứ quỷ quái gì vậy?

Bảo vệ của mình đến bây giờ chưa từng thất bại một cách thảm hại như này đâu!

Trương Thiên đứng lên, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Vũ, lại từng bước đến gần.



Lăng Tiêu Vũ sợ hãi, muốn đấu võ thì anh ta chắc chắn không thể so bì được.

Hơn nữa từ nhỏ anh ta đã làm chuyện xấu, cơ thể rất yếu ớt.

Lăng đại thiếu gia uy phong lúc nãy giờ đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng.



Bây giờ anh ta có chút muốn cầu xin tha thứ!

Tôi thật sự chẳng qua chỉ là “phụt” có một tiếng thôi mà, sao lại biến thành khiêu khích anh rồi đại ca?


Trương Thiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Vũ, đôi mắt tràn ngập hận ý, nhưng rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng vốn có.

Anh ở bên tai Lăng Tiêu Vũ bình thản nói một câu, “Anh không nên xuất hiện ở Nam Châu này.



Bốp!

Một cái bạt tai mạnh mẽ giáng xuống mặt của Lăng Tiêu Vũ, khiến anh ta ngã lăn trên mặt bàn.



Đám người có mặt trong phòng bị dọa đến run lẩy bẩy.



Nhưng Trương Thiên vẫn không dừng lại, một cái rồi lại một cái vả miệng Lăng Tiêu Vũ.



Ở ngay trước mặt các ông chủ lớn của thành phố Nam Châu, liên tiếp vả miệng Lăng Tiêu Vũ.



Bốp! Bốp! Bốp!

Âm thanh giòn giã vang lên! Chỉ thấy khóe miệng Lăng Thiên Vũ không rừng chảy máu.



Quá tàn nhẫn!

Cực kì tuyệt tình!

Người nào người nấy đều sợ ngây người, mắt chữ O mồm chữ A đầy kinh sợ.



Trong lòng không khỏi run bần bật.



Sau gần mười cái tát, mặt Lăng Tiêu Vũ đã sưng vù như một cái đầu heo.



Trương Thiên ra tay như thế vẫn còn là nhẹ đấy, anh đã tận lực khống chế rồi, không để cho anh ta ngất đi, dù sao thì anh ta cũng là giám sát được cử đến thành phố Nam Châu.



Sau đó, Trương Thiên ném Lăng Thiên Vũ lại ghế ngồi, đầu anh ta lệch sang một bên, nhìn mọi người trong phòng.



Anh thản nhiên nói một câu, “Như thế này có vẻ yên tĩnh hơn chút rồi.



Trương Thiên phủi tay, quay người!

Phát hiện tất cả ông chủ trong phòng họp đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình chằm chằm.



Anh nhếch miệng, chỉ vào Lăng Tiêu Vũ, cười giải thích:

“Người này nhiều lời, muốn ăn đòn.

Không sao hết.

Giờ yên tĩnh trở lại rồi.

Tiếp tục bỏ phiếu thôi? Tôi tin vào con mắt tinh tường của mọi người ở đây, bầu cho ai, tôi tin mọi người nhìn ra được rồi!”

CMN!

Lăng đại thiếu gia bị Trương Thiên đánh cho thành ra bộ dạng này?

CMN chỉ vì anh ta cười Trương Thiên một tiếng?

Bảo vì nhiều lời sao?

Tưởng Minh Đức bảo mọi người quay trở lại vị trí, tiếp tục nói, “Mọi người ngồi xuống hết đi.

Chúng ta tiếp tục bỏ phiếu bầu đại biểu tham gia hội thương nhân Khánh Giang.

Tôi nghĩ trong lòng mọi người đều đã rõ bầu ai thì thích hợp rồi chứ?”

CMN chứ ứng cử viên thích hợp!




.