Cường Sủng Nam Thê

Chương 3: Chương 3





Cường sủng nam thê > Chương 3
--------
☆, 3.

Có được những thứ tôi xứng đáng
--------
Hạ Trường Ninh làm cho tất cả mọi người chấn động đến nửa ngày không phản ứng lại được.
Người già thành tinh quả thật không sai, phản ứng lại đầu tiên trước hết chính là bà Doãn.

Đối với Hạ Trường Ninh hôm nay thái độ khác thường, tất cả mọi thứ từ lời nói cho đến hành động, khiến bà rất giật mình, giống như mơ hồ cảm thấy Hạ Trường Ninh là người có d*c vọng thâm sâu khó lường, che giấu bản thân kỹ càng không lộ sơ hở.

Bà không nghĩ đến, ở ngay dưới mí mắt bà chịu đựng sống mười năm.
Bà vậy mà cũng có một ngày nhìn không thấu người này.

Nhưng mà bất kể hôm nay thế nào, sự việc này Hạ Trường Ninh tình nguyện hay không cũng phải đáp ứng.
Hít thật sâu một hơi, an ổn lại tinh thần,
- Trường Ninh, mặc kệ nói như thế nào thì Doãn gia cũng là nhà của con, mẹ con cũng ở nơi này sinh sống gần mười năm.

Con chẳng lẽ đối với cái nhà này một chút tình cảm cũng không có sao? Lui một bước suy cho cùng cũng là Doãn gia nuôi dưỡng con nhiều năm, lẽ đương nhiên con báo đáp chút ân tình nuôi dưỡng của cha con đi.

Nếu như con cảm thấy thiệt thòi, con có điều kiện gì, có thể thỏa mãn con, bà làm chủ đáp ứng cho con.
Đường hoàng cao giọng mà nói đạo đức như vậy, Hạ Trường Ninh đột nhiên muốn buông tay.


Quên đi, sự kiện này qua đi, cậu cùng Doãn gia sẽ không có bất kỳ quan hệ nào.
- Được, con đồng ý.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, không rõ Hạ Trường Ninh sao lại đột nhiên đáp ứng, nhưng mà bất kể nguyên nhân là gì, chỉ cần cậu đáp ứng mọi chuyện đều tốt.
Nhìn một nhà ở phòng khách khắp nơi đều là những gương mặt thở phào nhẹ nhõm, Hạ Trường Ninh thật cảm thấy thương tâm cho mẹ mình, trong lòng nghĩ đến, mẹ ơi, con trai như ý muốn của người hy vọng người có thể chuyển thế luân hồi, như vậy chí ít người sẽ không còn nhìn thấy nét mặt giả dối tỏ vẻ thanh cao của những người tự xưng người nhà này nữa, sẽ không quá thương tâm, càng sẽ không hối hận quyết định năm đó của bản thân.
- Tôi đáp ứng, nhưng mà tôi có điều kiện.

Thuận theo lời Hạ Trường Ninh nói ra, trong phòng mọi người lại bắt đầu khẩn trương, không ai biết cậu sẽ có điều kiện gì.
- Tôi muốn 10% cổ phần tập đoàn Doãn Thế làm của hồi môn, mặc kệ là đổi ra bao nhiêu tiền, tôi muốn 10%.

Người đầu tiên không đáp ứng chính là Tùng Mẫn, la hét, gào rú lên,
- Cậu điên sao!! Cậu biết đó là bao nhiêu tiền sao?
Hạ Trường Ninh cười ha ha,
- Dì à, làm gì khẩn trương vậy, Doãn Tuấn một lần cược bạc cũng không ít hơn số này đi, dì thật là không cần tỏ ra kinh ngạc như thế.

Tùng Mẫn bị nghẹn họng trân trối nhìn cậu, không phản bác được.

Ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Hạ Trường Ninh.
Doãn Chi Niên còn chưa kịp phản ứng lại công phu sư tử ngoạm của Hạ Trường Ninh, lại nghe thấy Doãn Tuấn dùng số tiền lớn như vậy đánh bạc, kinh ngạc há mồm cằm muốn rớt ra, mắt không thể tin, chấn động nghĩ muốn che giấu đều giấu không được, lời nói ra âm thanh đều có chút run rẩy,
- Doãn Tuấn, Trường Ninh nói, nói là thật sao?.
Doãn Tuấn rụt rụt cổ, cố gắng đem thân mình giấu sau lưng anh trai Doãn Hạo, nghiến răng trừng mắt với Hạ Trường Ninh, tròng mắt trợn to sắp văng ra ngoài, đối mặt với câu hỏi của lão ba cậu ta không nói được lời nào.

Những tưởng sự kiện này đã được lão mẹ cùng với bà nội giải quyết, giấu lão ba không để ông ấy biết, việc này coi như là quá khứ, ai biết được bất thình lình không chút báo trước để Hạ Trường Ninh nói ra như vậy, bị đâm một nhát, nếu như để lão ba biết cậu cờ bạc thua gần 300 ngàn, còn không lột da cậu sao.
Mắt nhìn thấy sự việc rời khỏi quỹ đạo ban đầu, nếu như để Doãn Chi Niên tiếp tục truy hỏi, việc của Hạ Trường Ninh chưa giải quyết được, Doãn Tuấn liền sẽ bị Doãn Chi Niên tức giận đánh chết, Tùng Mẫn đúng lúc xen vào

- Được rồi, chuyện của Doãn Tuấn để sau rồi nói, bây giờ trước tiên nói đến Trường Ninh đi, sự kiện này liên quan đến sự tồn tại của Doãn gia.

Nghe Tùng Mẫn nói thế, Doãn Chi Niên đột nhiên tỉnh táo lại, đúng vậy chuyện của Trường Ninh cần phải giải quyết trước nhất, chuyện kia để sau lại nói,
- Trường Ninh à, con thật muốn làm thế sao?
- Đó là tôi nên có được, có phải không? Dù sao cũng là gả cho một người đàn ông, nếu như mà bị đuổi ra khỏi cửa, nửa đời sau coi như phải dựa vào chút tiền này trang trải sống qua ngày, người nói phải không? "Ba ba"!!
Hạ Trường Ninh không chút che giấu ánh mắt chế nhạo và khinh thường, đến bây giờ chuyện này đã không có gì cần giấu giếm.
Doãn Chi Niên cúi đầu, ông đã không còn dũng khí nhìn vào mắt con trai mình.

Phòng khách không khí đè nén, áp lực nặng nề đến người thở không ra hơi.
- Trường Ninh, bà làm chủ đáp ứng điều kiện của con.

Cuối cùng vẫn là bà Doãn một câu quyết định.
Dẫu cho trong lòng Tùng Mẫn có trăm ngàn lần không muốn đi nữa, bà ta cũng không thể lên tiếng vì hậu quả của Doãn Tuấn chưa giải trừ, bà ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chịu mất mát mà câm lặng, chí ít về sau chuyện của Doãn Tuấn có thể dựa vào việc Hạ Trường Ninh có công phu sư tử ngoạm này, bà liền có thể mượn đầu đề mà phát huy, ngăn chặn miệng Doãn Chi Niên.
Sớm đoán được bọn họ sẽ đáp ứng, Hạ Trường Ninh không có gì ngoài ý muốn kinh hỉ, nhưng tiếp theo lại quăng ra thêm một quả bom, nổ cho người Doãn gia rối loạn,
- Ngày tôi xuất giá, chính là ngày tôi cùng Doãn gia đoạn tuyệt quan hệ!
Trong lòng hung hăng khinh bỉ một chút từ [ xuất giá ] này.
Doãn Chi Niên đột nhiên ngẩng đầu,
- Trường Ninh, con biết con hiện tại đang nói gì sao?
Hạ Trường Ninh bình thản nói,
- Tôi đã hai mươi tuổi rồi, đương nhiên biết mình đang nói cái gì.

- Cha là cha của con.

- Tôi biết, không phải ông vì muốn lấy tiền nên là ông muốn đem tôi có thể bán liền bán sao?
- Trường Ninh!!.
Doãn Chi Niên giọng nói thống khổ, mất mát, ông cảm giác mình cứ vậy mà mất đi đứa con này, mặc dù đứa con này cảm giác tồn tại cũng không nhiều, nhưng mà cũng gọi ông là cha hai mươi năm.
Bà Doãn cũng không có quá giật mình, hôm nay Hạ Trường Ninh đã cho bà quá nhiều [ kinh hỉ ] đã nhiều đến có chút miễn dịch,
- Trường Ninh, con nghĩ kỹ sao?
- Mẹ!!
Doãn Chi Niên giật mình nhìn thấy lão mẹ hỏi lời này, cảm giác chỉ cần Hạ Trường Ninh gật đầu, mẹ ông liền sẽ đáp ứng, cho nên ông muốn ngăn cản.
- Trường Ninh là người lớn, cậu ta có phán đoán của mình.

Ánh mắt lần nữa chuyển hướng Hạ Trường Ninh,
- Trường Ninh, con thật nghĩ kỹ sao?
- Bà nghe đây, đó chính là ý muốn của tôi.

Hơi ngừng một chút,
- Tôi sẽ tìm luật sư chuẩn bị văn kiện chính thức, đến lúc đó quấy rầy cha ký tên là được.
Nói xong đứng lên,
- Không có việc gì khác, tôi về phòng trước.

Kết quả này tránh không được cũng không cần thiết phải giữ lại.

Quay người giữ lấy dì Tần, người dì đã cứng ngắc ngay tại chỗ không thể di chuyển được.

Trở lại trên lầu quay về thế giới riêng của mình.
Phòng khách trong chốc lát trở nên yên tĩnh, Doãn Chi Niên bộc phát, lớn tiếng hỏi
- Mẹ, Sao mẹ có thể đáp ứng Trường Ninh cùng con đoạn tuyệt quan hệ, đó là con của con.


Câu cuối cùng là rống to ra.
Bà Doãn mặt tức giận, con trai luôn luôn ngoan ngoãn hiếu thuận, giờ đang đối với bà lớn tiếng rống lên, bà có thể chịu được mới lạ, bà ta không vừa ý rống lại,
- Chính là con của con không muốn con, liên quan đến mẹ sao? Đừng quên, cậu ta không muốn còn có người bà này.
Doãn Chi Niên ngán ngẩm ngồi phịch xuống sofa, hai bàn tay ôm đầu cào loạn mớ tóc ít ỏi trên đầu, ngực giống như là nhét một cuộn bông lớn, chắn lại làm ông cảm thấy hít thở không thông.
Tùng Mẫn liền nhìn không quen Doãn Chi Niên vẻ mặt túng quẫn bức rứt này
- Là Hạ Trường Ninh muốn cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, cũng không phải chúng ta đuổi cậu ta ra khỏi nhà, dáng vẻ không sống không chết đờ đẫn của ông là làm cho ai xem?
- Sao cô lại nói như vậy? Đây là chồng cô, cô có thái độ đó là sao?
Bà Doãn không thích, con bà thì bà muốn dạy dỗ thế nào đều được, nhưng mà không đến phiên Tùng Mẫn ở trước mặt bà đối với con trai bà chỉ tay múa chân.
Vốn dĩ đối với chuyện bà Doãn đáp ứng cho Hạ Trường Ninh 10% cổ phần làm của hồi môn đã bất mãn, chuyện này lại tính trên người bà, kiêu căng quen thói như Tùng Mẫn không cãi lại không phải là tính cách của bà ta,
- Mẹ, con thế nào, con có làm gì sai sao? Còn nữa mẹ, mẹ vì lý do gì đáp ứng cho cậu ta số tiền kia làm của hồi môn? Mẹ không biết công ty bây giờ đang thiếu hụt sao? Nếu không giải quyết được vấn đề thiếu hụt tiền, tất cả chúng ta đều sẽ phải uống gió tây bắc, khó khăn như thế mẹ muốn nhìn thấy sao?
Bị nàng dâu trước mặt con trai và cháu trai không chút nào nể mặt mũi mình, bà Doãn vốn dĩ chanh chua tận trong xương tủy, nháy mắt câu lên,
- Ha, đồng phạm làm công ty xảy ra vấn đề đều là lỗi của mẹ? Các người không có bản lĩnh kinh doanh tốt liền nhân cơ hội này sớm chút buông tay, mới không cần đổ lỗi lên người bà già này, biết tôi vì sao sẽ đáp ứng cho Hạ Trường Ninh, còn không phải là bởi vì cô nuôi con tốt sao, nếu như không phải Doãn Tuấn đánh bạc bị Hạ Trường Ninh nắm được trong tay, cô tưởng ta nguyện ý đem bó tiền lớn cho một người ngoài sao?
Con mình bị người làm bà chán ghét, Tùng Mẫn lớn giọng không phục, sắc bén lớn tiếng quát
- Mẹ, mẹ dựa vào đâu chán ghét con của con, đừng quên nó cũng là cháu mẹ.
Bà Doãn tức giận lồng ngực chập trùng không ngừng,
- Cháu tôi, chính là bị người như cô dạy hư, cô còn mặt mũi cùng tôi hô to nhỏ gọi.

Chi Niên, con bỏ qua sao? Nàng dâu như thế ở trước mặt mẹ chồng hô hào con không nghe thấy sao?
Doãn Chi Niên chợt đứng lên, đã dùng hết bình sinh, âm lượng lớn nhất rống to,
- Đủ rồi, mấy người còn quậy chưa xong sao, có phải là đem tôi bức chết, thì mấy người mới có thể yên tĩnh sao?
- -------
Hết Chương 3
>>>>>>>
Trans & edit: Chua cay tuyệt nhất
>>>>>>>.