< Cường Sủng Nam Thê > Chương 1
--------
☆, 1.
Cứ như thế bị bán?
--------
Trong phòng khách rộng lớn của Doãn gia người đứng kẻ ngồi khắp nơi, trông như một bãi chiến trường.
Dì Tần siết chặt nắm tay, hai bàn tay mũm mĩm trắng bệch, thân thể đều có chút run, không tự chủ bước tới gần người thanh niên đang ngồi trên ghế sofa phía trước mặt mình, tim căng thẳng sắp nhảy đến tận cổ rồi.
Cảm nhận được người ở phía sau mình khẩn trương, Hạ Trường Ninh quay đầu cho dì Tần một nụ cười trấn an, rồi mới tự nhiên quay đầu lại nhìn một đám người trên sofa phía đối diện, mắt vẫn đang mỉm cười, nhưng mà đã không có độ ấm...
Ngay mới vừa rồi cha ruột cậu mới thông báo cho cả nhà biết, tương lai không lâu nữa cậu sắp gả cho cậu cả Thương gia làm vợ.
Đúng vậy, cậu chính là phải gả ra ngoài làm vợ một đàn ông khác.
Hạ Trường Ninh cảm thấy ông trời nhất định là đang cùng cậu đùa giỡn, cậu là một người đàn ông 100% lại phải gả cho một người cũng 100% đàn ông khác làm vợ, đây là chuyện cười hay sao?
Một chút cũng không buồn cười, mà cho cậu ngạc nhiên to lớn như vậy chính là cha của cậu, một người cậu gọi "ba ba" hơn hai mươi năm qua.
Nói thật đến bây giờ cậu cũng không thể tin được chuyện bản thân vừa nghe là sự thật.
Nhưng mà nhìn về những người ở phía đối diện kia.
Dáng vẻ của bọn họ nếu không phải là vui thích khi người gặp họa, thì là xem thường, hoặc là ánh mắt hờ hững lạnh lùng.
Tất cả đều chứng minh một điều rằng cậu không hề nghe nhầm, cho nên cậu không thể lại một lần nữa xác nhận:
- Cha, lời cha vừa mới nói là có ý gì?
Doãn Chi Niên hắng giọng, nói thật cùng với con trai mình để cậu gả cho một người đàn ông khác làm vợ.
Việc này, vốn ông cũng không quá tình nguyện.
Nhưng mà tập đoàn Doãn Thế hiện đang gặp khủng hoảng nghiêm trọng chỉ có thể dựa vào nguồn tài nguyên lớn khác rót vốn vào mới có thể vượt qua được.
Lại cộng thêm người vợ là Tùng Mẫn không ngừng mê hoặc, ở bên tai Doãn Chi Niên thúc đẩy nên ông không chịu nổi cám dỗ, đưa ra
quyết định này.
Nhưng khi chính thức nói với con trai, sắc mặt ông cũng không dễ chịu gì,
- Khụ khụ, Trường Ninh à, cha cũng là không còn cách nào khác, con biết nhà chúng ta có thể duy trì đến hiện tại toàn bộ đều nhờ vào cây đại thụ tập đoàn Doãn Thế này mà.
Nhưng hiện giờ tiền đầu tư xuất hiện vấn đề, chỉ có thể gửi hi vọng vào Tập Đoàn Thương Thế mới có thể giải quyết nguồn vốn đang thiếu hụt trước mắt, chỉ cần giải quyết được vấn đề, cha lập tức sẽ nghĩ cách đem con từ Thương gia ra ngoài, dù cho Thương gia không đồng ý, một năm sau bọn họ cũng sẽ tự động thả con trở về, đến lúc đó cha sẽ bù đắp cho con.
Hạ Trường Ninh càng nghe lòng càng lạnh dần, trên gương mặt thanh nhã mang nét cười nhạt giờ đã lạnh lùng như băng, đôi mắt lạnh lẽo khiến cho lưng Doãn Chi Niên phát run.
- Cho nên ý cha chính là, đem con bán cho Thương Thế, với kỳ hạn là một năm?
Ánh mắt lạnh lùng mang theo chế nhạo, đâm đến Doãn Chi Niên cả người run rẩy,
- Trường Ninh con sao có thể nói cha như vậy, cha cũng thật sự là không có cách nào khác, cha không thể nhìn một nhà lớn nhỏ ngủ ngoài đầu đường phố chợ.
Doãn Chi Niên cứng cổ phản kháng, cố giảo biện.
Càng tự tìm lý do lại càng hèn hạ hơn.
Hạ Trường Ninh cười ha ha,
- Cho nên con sống là đáng bị bán, còn phải cam tâm nguyện vì các người hi sinh? Lại không được nửa lời oán giận sao?
Doãn Chi Niên chưa từng thấy qua Hạ Trường Ninh sắc bén như thế, cay nghiệt đến như vậy, trong nháy mắt ông thấy lạ lẫm, cảm thấy người trước mắt nhất định là đã bị tráo đổi không phải là người con trai nhu thuận nghe lời của ông.
Cậu sao có thể có ánh mắt sắc bén lạnh lùng thế được, ánh mắt kia chiếu thẳng vào ông khiến ông cảm thấy không chỗ dung thân.
Tùng Mẫn mắt thấy ông chồng mình bắt đầu yếu thế, bị đánh đến không biết đường chống trả,
- Trường Ninh à, dì biết con trong lòng không dễ chịu, nhưng mà con không thể chỉ nghĩ đến bản thân con nha, Doãn gia chúng ta nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy.
Bây giờ nhà chúng ta xảy ra chuyện, con chung quy cũng không thể ngồi nhìn không để ý tới được, hơn nữa nhiều năm qua cha con đối với con không tốt sao?
Người trong nhà cũng vậy cho tới bây giờ không yêu cầu con vì chúng ta làm gì, con không thể không có lương tâm như vậy, mắt nhìn nhà này cứ thế suy sụp.
Doãn gia bại đối với con một chút cũng không tốt, con nghĩ kỹ xem.
Một cái mũ bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu thật lớn đè xuống, đè đến Hạ Trường Ninh phác tác lửa giận xông thẳng ra ngoài, số phận sống chết của Doãn gia trở thành trách nhiệm của cậu, người Doãn gia vì vinh hoa phú quý muốn bán cậu để thành toàn, mà những người này lại tự nhiên cho rằng đây là món nợ ân tình cậu phải trả cho Doãn gia, bởi vì cậu thiếu của Doãn gia.
Nhìn một nhà lạnh lùng tàn nhẫn đến tận xương tủy, Hạ Trường Ninh đột nhiên muốn cười, cậu cũng xác thật cười, cười khoa trương lại kiêu ngạo,
- Ha ha ha, ha ha ha, thật sự là khó có thể nhìn thấy người một nhà, bán con cầu phú quý, còn nói đường hoàng như thế, để lý do phản bác của tôi đều thành chuyện cười đi, thật được nha.
Dì đã đại nghĩa oai nghiêm như vậy, vì sao không để con dì đảm đương trọng trách lần này cứu vớt gia tộc trở thành anh hùng, hơn nữa làm như vậy không phải càng để dì có mặt mũi hơn sao.
Giống như là mèo bị giẫm lên đuôi, Tùng Mẫn trong nháy mắt xù lông, gào thét chói tai cả nhà, đâm vào màng nhĩ đau nhức,
- Hạ Trường Ninh! Cậu đừng làm càn, đây là phép tắt mẹ cậu dạy cậu sao?
- Mẹ tôi dạy tôi thế nào không đến phiên bà xen vào, bà tốt nhất vẫn nhận rõ thân phận mình đi rồi hãy nói chuyện với tôi.
Hạ Trường Ninh giọng nói lạnh lẽo giống như mang vụn băng, không chút lưu tình bắn thẳng đến thần kinh mẫn cảm nhất của Tùng Mẫn.
Thân phận vợ nhỏ này của Tùng Mẫn vĩnh viễn không cách nào tẩy sạch được, nó giống như u nhọt đau nhức không ngừng bị người khác ghê tởm, người khác nhìn mặt mũi Doãn gia sẽ khinh thường bỏ qua.
Nhưng mà sự tồn tại của Hạ Trường Ninh luôn luôn nhắc nhở Tùng Mẫn, thân phận của bà hôm nay, địa vị làm sao có được, cho nên bà chờ không nổi muốn nhanh chóng đem Hạ Trường Ninh đuổi khỏi Doãn gia, thậm chí vĩnh viễn biến mất trước mặt bà.
Hạ Trường Ninh chẳng thể nghe những gì Tùng Mẫn tru tréo trong lòng, Doãn Chi Niên nghe thấy sắc mặt cũng khó coi vài phần,
- Trường Ninh.
Gọi một tiếng lại không biết phải nói cái gì.
Tùng Mẫn ủy khuất, gào khóc,
- Mẹ, mẹ xem Trường Ninh, sao cậu ấy lại có thể đối với con như vậy, việc này năm xưa khi chị Minh Lan không còn, con đối với Trường Ninh cũng giống như đối với con ruột của mình, con chưa từng đối đãi không công bằng với cậu ấy, cho dù cậu không gọi con một tiếng mẹ, con cũng không một lời oán giận.
Nhưng mà sao cậu ấy có thể nói như vậy với con, hơn nữa con bây giờ cũng là vì hết lòng nghĩ cho Doãn gia, mẹ, mẹ không thể trơ mắt nhìn Trường Ninh phụ lòng con như vậy được, mẹ cho con công đạo, từ khi con gả vào Doãn gia, con lúc nào cũng tận tâm tận lực, đứa con này đối với con như thế, thật sự là làm cho con thất vọng đau khổ, mẹ, hu hu hu hu.
Từ đầu tới cuối đều chưa nói lời nào Bà Doãn đứng đầu Doãn gia, khuôn mặt già nua u ám, mắt loé tinh quang, mặt đầy tính toán,
- Trường Ninh, mẹ con dạy dỗ thật tốt, đem con dạy dỗ nói chuyện với người lớn như vậy sao?
- -------
Hết Chương 1
>>>>>>>>
Trans & edit: Chua cay tuyệt nhất
>>>>>>>>.