Editor: Meow
Hạ Hành quay đầu, thấy Hà Hoan không biết trở lại từ lúc nào, đang đứng sau lưng hắn, hai tay khoát lên thành ghế sofa.
Giờ Hạ Hành thấy y, y liền dứt khoát đặt cằm lên bả vai hắn.
"Theo cái thiết lập của trò chơi này, nếu không mua núm vú cao su, chắc chắn đến tối đứa trẻ sẽ khóc ầm lên, cậu không ngủ được đâu."
Hà Hoan vừa nói, hơi thở ấm áp phả lên hõm cổ Hạ Hành rồi chui vào trong cổ áo.
"Không mua.
Nếu tối dám khóc, trực tiếp đập chết luôn."
Nếu như bình thường, Hạ Hành đã sớm đấm một phát lên mặt Hà Hoan.
Nhưng không hiểu sao lúc này hắn lại rất muốn sờ sờ đầu y.
Có phải Hà Hoan cũng từng dựa trên bả vai Lâm Hải Quỳnh như vậy không?
"Đưa đây tôi nạp tiền cho, cậu cái tên keo kiệt này, chỉ biết kiếm tiền mà một mao tiền cũng không chịu bỏ."
Hà Hoan rất sảng khoái nạp tiền cho ID game của Hạ Hành, thế là đứa trẻ được mua thêm mấy bộ quần áo nhỏ, cả người lớn nhanh như thổi vậy, đầu cũng to thêm.
"Xem ra...!Đúng là nuôi trẻ con không thể nào tiết kiệm tiền được..." Hạ Hành nói.
Hà Hoan nghiêng mặt, cười, chóp mũi như quét qua cằm Hạ Hành.
Không biết vì sao, Hạ Hành thấy mình đang mềm lòng.
"Tôi phải về căn cứ.
Chơi hai ván phi hạm với tôi đi, không cần kiểm tra xứng đôi, cậu sẽ không xù lông."
"Cút, kiếm đại con chó con mèo nào ngoài kia đều có thể xứng đôi.
Cái gọi là xứng, thì không cần qua bất kì khảo sát kiểm tra nào, chỉ cần trong lòng mình hiểu rõ." Hạ Hành buồn bực nói.
Hà Hoan cúi đầu, Hạ Hành không thấy được ánh mắt của y.
Họ vào khoang mô phỏng của phi hạm.
Lần này Hà Hoan bay hơi "bẩn", không ngừng nghiền ép đường bay của Hạ Hành, phá đi góc độ bắn tỉa của hắn, như cơn mưa rào sau mùa hè, oi bức đến không thở nổi.
Thế nhưng Hạ Hành không bực bội chửi thề một câu nào, mà rất chăm chú, tập trung toàn lực ứng phó với đủ loại gây rối của Hà Hoan.
Hắn biết Hà Hoan đang giúp mình thích ứng, đây có lẽ là phong cách của Lâm Hải Quỳnh.
Sau mười mấy ván solo, Hà Hoan rút khỏi hệ thống trước, gửi cho Hạ Hành một tin nhắn.
[Muộn rồi, cậu nên đi ngủ.] [1]
[1] hai bên đã biết nhau rồi nên xưng hô trở lại như cũ nha~
Đây là sau khi áo may ô của y rơi, lần đầu tiên nhắn tin cho Hạ Hành.
Hạ Hành nhìn tin nhắn vừa nhảy ra, mắt nóng lên, cái loại cảm giác được người quan tâm lại tới nữa rồi.
Cửa khoang mở ra, Hà Hoan chân dài bước một bước, đi ra, vừa lúc đối mặt với Hạ Hành ở khoang đối diện
"Chờ đến lúc cậu thi đấu, tôi và lão Cố sẽ đến cổ vũ." Hà Hoan nói.
Hạ Hành há miệng, có mấy lời nếu kìm không nói sẽ không ngủ ngon, nên hắn vẫn quyết định sẽ nói ra.
"Dù Lâm Hải Quỳnh kia có dẫn bất kì câu lạc bộ nào, tôi nhất định đều sẽ đánh bại hết."
"Hả giận cho tôi sao?" Hà Hoan cười hỏi.
"Là xả giận cho thế giới này.
Gã đã biến một tấm gương chính đạo thành giáo chủ ma giáo, đáng bị người người diệt trừ!" Hạ Hành đút túi, ngồi ở cửa khoang, hai chân buông lỏng, đung đưa theo từng lời nói.
"Tôi vốn là giáo chủ ma giáo." Hà Hoan nói.
"Ha?"
"Ngôn Dụ Phong hay Trần Ngọc, lời họ nói chưa chắc là chân tướng mọi chuyện, vì bọn họ không biết bộ mặt thật của tôi.
Từ lúc Lâm Hải Quỳnh tiếp cận tôi, tôi đã biết gã là người như thế nào - dã tâm bừng bừng, mục tiêu rõ ràng, lợi dụng tất cả mọi thứ có thể lợi dụng, gã xem tôi là cái bàn đạp một bước lên trời." Hà Hoan nói.
Năm đó ở ngạch quân dự bị, chắc chắn Hà Hoan thuộc dạng người tài năng xuất chúng.
Có thể hợp tác với y, sau khi tốt nghiệp cũng có thể theo y, đến hạm đội tốt nhất.
"Vậy anh còn..."
Vậy anh còn cho gã giẫm?
"Tôi cho gã giẫm, là vì muốn thấy gã từ một bước sắp lên được trời mà rơi xuống..." Hà Hoan tới gần Hạ Hành, cười hỏi: "Cậu tin không?"
"Không tin." Hạ Hành đáp.
"Sao lại không?"
"Dạng người như anh, để anh hả hê nhìn người khác từ trên cao rơi xuống, thì người đó cũng phải là một kẻ mạnh, một đối thủ được anh công nhận.
Nếu trong lòng anh không định tiếp xúc Lâm Hải Quỳnh...!Thì việc nhìn gã rơi xuống chỉ làm phí thời gian của anh.
Có rảnh mà nhìn..."
Đôi mắt Hà Hoan rất đẹp.
Khác với vẻ đẹp của phái nữ, ánh mắt toát ra từ đôi mắt này rất mạnh mẽ, đường nét sắc sảo làm Hạ Hành cảm thấy như bị hút vào ánh mắt của y.
"Có rảnh gì...!Đoạn sau thì sao? Sao không nói tiếp?"
"Anh nhìn làm tôi sợ." Hạ Hành đẩy Hà Hoan một cái, người này nói chuyện cứ thích đứng gần mình làm chi không biết, "Anh mà có rảnh đi nhìn Lâm Hải Quỳnh sụp đổ, thì thà ngồi một góc nào đó, vừa hút thuốc vừa nhả nicotine[2] ô nhiễm thế giới."
[2] chất trong khói thuốc
"Hahaha, cậu thật đáng yêu..."
Hà Hoan vò đầu Hạ Hành.
"Nhóc nè, đừng có dùng cái ánh mắt lấp lánh có thần như vậy nhìn tôi, nhìn nữa tôi sợ mình không làm người nổi."
Hạ Hành gạt tay y: "Anh vốn cũng chả phải người!"
Hà Hoan rũ mắt, chậm rãi nói: "Tôi muốn làm chính mình, nhưng người xung quanh tôi đều hy vọng tôi đi vào khuôn khổ sẵn có, làm một học viên gương mẫu xuất sắc."
Hạ Hành hừ một tiếng: "Vậy nên Lâm Hải Quỳnh vừa lúc là một lý do thích hợp cho anh."
"Đúng.
Tôi làm tất cả chuyện mình muốn làm, mà gã vì có thể trở thành người hợp tác với tôi, đương nhiên là rất hớn hở mà làm bia đỡ đạn cho tôi.
Cơ bản chính là quan hệ giao dịch công bằng." Hà Hoan trả lời.
Hạ Hành nhìn ánh mắt y, rất bình tĩnh, thật sự không có chút oán hận nào về việc bị Lâm Hải Quỳnh ám hại.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Hà Hoan không có chút mong chờ nào với Lâm Hải Quỳnh.
"Mới đầu, tôi cảm thấy gã cũng được, rất thuận lợi.
Cái thứ xứng đôi này, đúng thật như cậu nói, kết quả kiểm tra từ máy móc đều là rác rưởi, chỉ cần tôi hạ thấp tốc độ của mình, vậy là Lâm Hải Quỳnh có thể tương xứng với tôi rồi.
Dù sao vẫn luôn không có ai hợp tác, nếu tôi không tìm được một tiểu đội hoàn chỉnh để điều khiển chiến hạm, tốt nghiệp sẽ trở thành vấn đề lớn."
Hạ Hành sững sờ nhìn Hà Hoan.
Hà Hoan vừa nói gì cơ?
Không phải Lâm Hải Quỳnh đạt được thiện cảm của y, mà là y cố ý hạ thấp tốc độ của mình xuống để phù hợp với Lâm Hải Quỳnh?
"Nhưng mà, tôi là một người theo chủ nghĩa tuyệt đối tự do, khi tôi không còn cố gắng thả thậm tốc độ nữa, thì Lâm Hải Quỳnh liền không theo kịp tôi, tôi muốn bỏ rơi gã.
Nên sự kiện Con kiến xanh kia, là gã trả thù tôi."
Hà Hoan cúi người xuống, bỗng ôm lấy Hạ Hành.
"Cho nên, tôi mới là tra nam đó.
Xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi."
Hà Hoan vỗ lưng Hạ Hành, xoay người lấy áo khoác mặc vào, y phải về căn cứ.
Tuyệt đối tự do, cũng có nghĩa là tuyệt đối cô độc.
Hạ Hành cảm giác được, Hà Hoan là một người giấu mình rất kỹ, y cự tuyệt bất kì người nào hiểu rõ mình, vì mong muốn được hiểu cũng là một loại yếu đuối.
Nhưng vừa rồi, Hà Hoan đã xốc lên cho hắn thấy một kẽ hở.
"Nếu tôi là Lâm Hải Quỳnh, tôi sẽ không dùng Con kiến xanh, càng sẽ không nói với tất cả mọi người là anh đưa cho tôi dùng." Hạ Hành cao giọng nói.
"Ồ? Cậu sẽ làm thế nào?" Hà Hoan hứng thú quay đầu hỏi.
"Ông sẽ vứt anh, tìm một người lợi hại hơn hợp tác, khi huấn luyện hay diễn tập sẽ liều mạng đuổi đánh anh.
Đánh đến khi anh hối hận vì sao khi đó vứt bỏ tôi?"
Hà Hoan đưa lưng về phía Hạ Hành, khóe miệng hạ xuống.
"Đánh anh đến kinh hồn bạt vía, cho anh không bao giờ có thể bày ra cái bộ dáng ngông cuồng kiêu ngạo nữa."
Hà Hoan cong môi.
"Đánh anh đến hoài nghi đời người, không còn não tàn mà theo đuổi mấy cái tự do phóng đãng không kiềm chế."
Hà Hoan bật cười.
"Trà sữa trên bàn, gia thưởng cho anh.
Lúc này tôi chỉ muốn đánh tên Lâm Hải Quỳnh kia đến khóc.
Cái trình độ đó của gã, mà còn muốn đi lăn lộn với cái tên Hỗn thế ma vương như anh, may mà gã không sinh sớm mấy năm, gặp phải Hạ Hành tôi."
Nói xong, Hạ Hành nhảy xuống, tay đút túi lên lầu ngủ.
Giờ phút này, bỗng Hà Hoan rất muốn cảm ơn Lâm Hải Quỳnh.
Thời niên thiếu gặp được gã, từ nay về sau sẽ không còn người có thể dùng mấy điếu thuốc, ba buổi tối bị giam, có thể dễ dàng chạm vào lòng y.
Nhưng, trà sữa của Hạ Hành, có thể.
Hôm đó Hà Hoan trở về căn cứ, tay xách một cốc trà sữa.
"Hoan ca!"
"Chào Hoan ca! Ôi chao? Tay ngài đang xách trà sữa?"
Hà Hoan đi trong đường lối đi, vừa lúc gặp phải mấy kỹ sư máy trẻ tuổi.
Y cười cười giơ trà sữa trong tay lên: "Đúng vậy."
"Chúng tôi tưởng rằng anh không uống mấy thứ đồ này chứ."
"Vậy tôi uống gì? Chẳng lẽ như lão Cố, uống trà câu kỷ tử ngâm táo đỏ?" Hà Hoan cười trả lời.
"Huấn luyện viên Cố uống trà câu kỷ tử ngâm táo đỏ, là thánh phẩm dưỡng nhan đó!"
"Thánh phẩm dưỡng nhan?" Hà Hoan nheo mắt, nở nụ cười xấu xa: "Đúng là dưỡng nhan thật.
Lúc lão Cố mười tám tuổi nhìn như ba mươi tuổi, giờ sắp ba mươi tuổi vẫn như ba mươi tuổi."
Trong lối đi vang lên từng đợt tiếng cười.
Chờ Hà Hoan đi xa, nhóm kỹ sư tụ lại tám chuyện.
"Hoan ca hôm nay có vẻ tâm tình tốt nhỉ?"
"Nghe nói Hoan ca đi hai tối không về...!Chắc không phải là ở bên ngoài..."
"Có người bên ngoài?"
"Có khi là thật đó...!Nhưng mà nghe Chu đội trưởng đội ba nói, Hoan ca thích mấy người tính cách ngay thẳng, khuôn mặt cương nghị kia."
"Theo cách giải thích của cậu, thì huấn luyện viên Cố rất hợp với khẩu vi của Hoan ca đó."
"Hoan ca không ăn cỏ gần hang đâu.
Cậu nhìn xem trong trụ sở có ai thành đôi với y chưa?"
"Nhưng mà nãy mang trà sữa về căn cứ? Thật có vấn đề."
Hà Hoan chưa về đến phòng ngủ mình, đã bị Chu Hồng chặn lại.
"Cậu được lắm, ở lì bên ngoài không chịu về.
Làm chúng tôi một đám không kịp chạy phải ngồi nghe mấy lão già cấp trên BIBI[3] gần ba tiếng đồng hồ.
Ô...!trà sữa hở? Quá tốt rồi, cho tôi đi, tôi đem cho A Vận!"
[3] chị t/g viết thế luôn, chắc là nghe cấp trên lảm nhảm
A Vận là pháo thủ của Chu Hồng, một vị thoạt nhìn ôn nhu thanh nhã, nhưng lại là một cao thủ oanh tạc cùng bắn tỉa gọn gàng linh hoạt.
"Cậu nghĩ hay thật đấy, tính lấy đồ của tôi đi lấy lòng người khác."
Hà Hoan đổi trà sữa sang tay khác, đưa tay gõ nhẹ lên gáy Chu Hồng một cái.
"Hừ, chẳng phải cậu cũng tính cầm cái mô hình chiến hạm limited của tôi đi lấy lòng Hạ Hành? Tôi cầm trà sữa của cậu cậu còn không vui?" Chu Hồng trợn to mắt nhìn Hà Hoan.
"Hạ Hành mua cho tôi.
Còn muốn lấy không?" Hà Hoan hỏi.
"...!Vậy không lấy nữa.
Trà sữa Hạ Hành cho cậu, phỏng chừng tôi phải bỏ mạng lại đổi mất."
Hà Hoan vào phòng ngủ, đang định đóng cửa, đã nghe Chu Hồng nói: "Tôi nghe nói Lâm Hải Quỳnh được Triệu Như Tùng mời về làm huấn luyện viên.
Tôi thấy hơi lo cho Hạ Hành."
"Vậy thì đi xem thi đấu.
Nếu như tài không bằng người mà thua, thì nhóc con sẽ sức lực tràn trề mà thắng trở lại.
Còn nếu dùng thủ đoạn chơi xấu, chúng ta một phi công cấp A, một phi công cấp S yêu cầu điều tra, vừa lúc đẩy ngã cái tên Triệu Như Tùng kia."
"Cậu sẽ...!sẽ để cho Hạ Hành bị ám hại?" Chu Hồng dùng ánh mắt khó tin nhìn Hà Hoan.
"Cậu ấy chỉ là nhìn thẳng thắn, không có nghĩa là không có đầu óc."
"Cậu đừng có bị trà sữa ngọt đến mất não luôn là được."
Vừa hay A Nhược bộ phận kĩ thuật mặc váy đi qua, thấy Hà Hoan, lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
"Ôi Hoan Hoan, mấy cô nàng bên bộ phận kỹ thuật vừa đi hóng, nghe nói anh cầm trà sữa về hả."
A Nhược vừa đến đã kéo Chu Hồng ra, ánh mắt mang một tia ghét bỏ, "Đàn ông có bạn gái cút ngay."
Chu Hồng vội vàng chạy thoát thân.
Hà Hoan giấu trà sữa ra sau lưng, dựa cửa không nhanh không chậm nói: "Là mấy người các cô nói không uống trà sữa, sợ béo, nên tôi mới không mua về cho các cô đó."
"Vậy giờ tôi không sợ béo thì sao?" A Nhược đưa ngón tay câu lấy cổ áo sơ mi Hà Hoan, kéo lại gần.
Tóc ngắn trên trán Hà Hoan buông xuống, lướt qua mắt, làm cho đôi mắt cười như không cười kia càng thêm đẹp đẽ.
"Tôi có hồng trà, có sữa tươi.
Tôi làm cho cô." Hà Hoan rũ mắt nhìn A Nhược, cực kì ôn nhu.
"Nhưng mà tôi muốn cái cốc anh giấu sau lưng kia." A Nhược nghiêng mặt, ghé lại gần Hà Hoan.
Cách đó không xa, mấy thao tác viên trẻ tuổi đang núp hóng hớt, cho là lập tức có thể chứng kiến một màn kịch hôn môi rung động.
Hà Hoan không tránh, vẫn đứng thẳng.
A Nhược làm bộ muốn hôn xuống, tính đùa giỡn với Hà Hoan, nhưng vẻ mặt y rất nghiêm túc, ánh mắt từ chối quá rõ ràng.
"Tiểu A Nhược, cốc trà sữa kia thực sự không được." Hà Hoan vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn ngày thường cho A Nhược một nấc thang.
A Nhược đập lên ngực Hà Hoan một cái, hờn dỗi nói: "Đáng ghét! Là tiểu yêu tinh nào ngoài kia đưa cho anh?"
"Một con nhím nhỏ cho.
Chả mấy khi nhím nhỏ hơi chút ôn nhu, nên cô đừng có giành của tôi nữa."
"Hừ." A Nhược cũng chỉ giả vờ giận mà thôi, cô mở quang não của mình, đẩy một tập tài liệu về phía trước, "Nhận nè, mấy cái thông tin anh nhờ tôi điều tra đều trong đây."
Hà Hoan nhận phần tài liệu kia vào quang não của mình.
"Cảm ơn cô."
"Anh vừa nói sẽ tự tay nấu trà sữa cho tôi.
Chớ nuốt lời." A Nhược đưa tay vỗ cái bốp bên tai Hà Hoan.
Tối hôm đó, diễn đàn trong căn cứ khu Đông bùng nổ rồi.
Cái bài post ở đầu trang chính là [Hà Hoan mê mẩn tiểu yêu tinh trà sữa].
Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Hà Hoan dựa vào đầu giường trong phòng ngủ, vừa cắn ống hút gặm trân châu, vừa nhắn tin cho Hạ Hành.
Hà Hoan: [Trà sữa thật ngọt.]
Hạ Hành đang ngồi trong khoang mô phỏng ngược Diệp Dương.
Sắp bắt đầu thi đấu, Diệp Dương vẫn còn khí chất đáng yêu, lúc lên sân thi đấu chắc chắn tay chân luống cuống.
Đến tận mười hai giờ đêm, Hạ Hành vẫn chưa hề nhắn lại cho Hà Hoan.
Hà Hoan cũng không giận chút nào, không gửi tin nhắn nữa, mà là mở xem tài liệu A Nhược gửi sang.
Trong đó là tình hình mấy năm gần đây của Lâm Hải Quỳnh ở khu Tây.
Gã đã là huấn luyện viên kim bài trong giới thi đấu phi hạm, các câu lạc bộ phi hạm khu Tây không tiếc dùng giá trên trời để mời gã.
Có thể nói giờ tài sản của gã đã rất nhiều rồi.
Nghe nói lần này gã trở lại khu Đông, là do Triệu Như Tùng đưa một phần cổ phần rất khả quan mời đến.
Hà Hoan cười, vuốt cằm.
"Được thôi được thôi, nếu trở lại, tôi sẽ đưa cậu lên trời cao."
Chờ Hạ Hành kết thúc luyện tập với Diệp Dương, Diệp Dương đã thân tàn ma dại.
"Đêm nay tôi đã chết trên tay cậu 99 lần."
"Hay chúng ta so thêm một lần, chết thêm cái nữa cho tròn 100?" Hạ Hành tốt bụng hỏi.
"Aaa...!Đừng có nói chuyện với tôi!" Diệp Dương thút thít rời đi.
Lưu lại Hạ Hành lơ mơ.
"Gì thế? Tôi tưởng cậu có chấp niệm với 100 chứ."
Về phòng ngủ, Hạ Hành mới thấy có một tin nhắn từ Hà Hoan: [Trà sữa thật ngọt.]
Hạ Hành chậc một tiếng: "Đây là thích uống hay không thích."
Không phải đã nói chỉ bỏ nửa lượng đường sao? Sao ngọt được? Nếu anh không thích ăn đồ ngọt, thì đừng có lấy đi chứ!
Hắn nhanh chóng nhắn lại: [Nếu ngọt thì anh thêm nước đi!]
Một cốc có thể đổ thành N cốc luôn!
Hà Hoan nhìn cái tin này, dùng sức véo mặt mình.
[Đây là tôi đang mượn trà sữa khen cậu.]
Hạ Hành nheo mắt, bóp bóp gáy, vẫn không hiểu nổi, giữa "Trà sữa thật ngọt" này cùng hắn, có sợi lông quan hệ nào?
Cuối cùng đã đến ngày tổ chức giải đấu phi hạm của tập đoàn Thuẫn Lực.
Khác với các lần phỏng vấn tại các giải đấu trước.
Trước thi đấu, đều là các phương tiện truyền thông lớn sẽ cử các đội ngũ phóng viên đến, chỉ phỏng vấn các đội thắng cùng các đội có thành tích ưu tú.
Còn sau cánh gà, chỉ có người dự thi tự quay video cho mình, như Hàn Tiếu Hàn đại thiếu gia cùng đám bạn nhà giàu của hắn trước đó.
Nhưng lần này, tập đoàn Thuẫn Lực đã phái đến một đoàn đội chuyên quay chụp cho từng trận thi đấu của giải đấu.
Vốn là tập đoàn Thuẫn Lực cũng có kênh truyền hình và kênh phát sóng trên internet của mình, có thể quay lại tình hình giải đấu, cắt ghép biên tập thành một chương trình phát sóng.
Nhìn những ký giả cùng nhiếp ảnh gia đang tiến hành ghi hình kia, Hạ Hành thò tay vào túi lấy một cây kẹo que, xé vỏ, nhét vào miệng, vị cam.
"Oa, mấy đội ngũ phỏng vấn đến rồi kìa...!Chúng ta có được phỏng vấn không?" Diệp Dương vỗ ngực hỏi.
"Không biết." Nhìn Diệp Dương nở nụ cười xấu xa: "Được phỏng vấn đều là mấy câu lạc bộ hùng hậu đi thi đấu.
Năm nay có bốn câu lạc bộ của Triệu Như Tùng."
Diệp Dương gật gật đầu, nghi ngờ hỏi: "Đây rốt cuộc là giải đấu do tập đoàn Thuẫn Lực tổ chức, hay là Triệu Như Tùng tổ chức thế?"
"Nói hay lắm...!Mục đích dự thi của chúng ta, chính là làm mất mặt Triệu Như Tùng kia." Hạ Hành ghé vào tai Diệp Dương nói.
"Làm mất mặt Triệu Như Tùng? Nhất định Hạ Hành cậu làm được!" Diệp Dương bị Hạ Hành ngược vô số lần, rất có lòng tin với thực lực của hắn.
Lúc này, mấy phóng viên đi ngang qua người họ, một người trong đó giơ quang não nơi cổ tay xem danh sách, nói: "Còn một câu lạc bộ, gọi...!Bò nướng bơ...!Chắc chắn là một câu lạc bộ phi hạm chứ? Không phải nhà hàng tây?"
Hạ Hành cùng Diệp Dương nghe họ nói vậy, gật đầu.
Lần đầu tiên hai người họ nghe cái tên này, cũng cảm giác đây là một nhà hàng tây.
"Phi hạm của họ tên là...!Tuyệt thế tra nam?" Phóng viên rất nghi ngờ mà nhìn nhiếp ảnh gia sau mình.
"Đúng là Tuyệt thế tra nam, mà không phải mấy tên kiểu như Tuyệt thế Nam tước?" Nhiếp ảnh gia ghé đầu qua, cảm thán một tiếng: "Ôi thật là, đúng là tra nam thật...!Chắc không phải chủ câu lạc bộ này là nữ, bị cái tên tiểu bạch kiểm nào lừa gạt chứ?"
Nghe đến đây, Hạ Hành ôm bụng, xem tí vỗ đùi cười lớn.
"Hơn nữa câu lạc bộ này chỉ có một chiếc phi hạm? Cuộc thi này là một trận hỗn chiến lớn, chắc chắn cần phi hạm tác chiến đúng không? Ít nhất cũng phải có ba chiến phi hạm cùng thi đấu chứ?" Phóng viên cau mày không hiểu hỏi.
"Ừ đó, được một chiếc thế này không phải là vào làm bia cho người ta à? Chắc một giây đã bị loại."
"Tôi vừa xem qua một ít thông tin, câu lạc bộ này đúng là vừa mới thành lập, chưa từng tham gia một cuộc so tài nào.
Hèn gì, đến phi công cũng là quản lí câu lạc bộ họ luôn.
Nên đến giờ này, cái người quản lí mới không đến tiếp chúng ta phỏng vấn."
"Thôi quên đi, mấy câu lạc bộ kiểu này chắc bị loại giờ ấy mà." Phóng viên khẽ cười.
Nhiếp ảnh gia cũng vui vẻ: "Đúng đó, trọng điểm vẫn là mấy câu lạc bộ của Triệu Như Tùng, biết đâu lần này ba hạng đầu đều bị họ ôm luôn thì sao.
Tôi còn phải về biên tập lại đây."
Sau đó, họ đi lướt qua Hạ Hành cùng Diệp Dương.
Diệp Dương cúi đầu nhìn đồng phục đội của mình, phía trên có in mấy chữ Bò nướng bơ mà!
Sao không nhìn thấy nhỉ?
Hạ Hành vỗ vai cậu: "Được rồi, mấy loại phỏng vấn này, chờ thi đấu xong, cậu muốn tránh cũng tránh không kịp đâu.
Hơn nữa..."
"Hơn nữa gì?"
"Không biết ai chọn kiểu đồng phục này, nhìn như shipper."
Diệp Dương nhìn qua, gật đầu: "Giống thật."
Khán giả đến xem ngày càng nhiều, hò hét rung trời.
Bên Triệu Như Tùng cùng có mấy minh tinh phi công và pháo thủ, người hâm mộ không đến một triệu thì cũng chín trăm chín mươi chín nghìn, chỉ cần bước ra vài bước, vỗ vỗ tay, mặt đất liền chấn động.
Hạ Hành đã sớm quen từ lâu.
Nhưng ba vị đồng đội kia của hắn, nhìn có hơi sợ hãi rồi.
Đầu tiên, là cái người lần đầu tham gia thi đấu - quản lí câu lạc bộ, thế mà mặc âu phục đi thi đấu!
Hạ Hành ngậm kẹo que, lông mày giật giật.
"Quản lí, anh là đến thi đấu, chứ không phải đi trao giải."
Giờ quản lí đang căng thẳng đến toát mồ hôi, ngay cả khi sửa cà vạt, ngón tay út nhếch lên cũng run run đến chuột rút.
"Cậu...!Không phải cậu nói là tôi chỉ cần khởi động phi hạm, rồi nhường hệ điều hành lại cho cậu là xong?"
"Vấn đề là, tôi không thể bay một nửa, rồi ném anh từ trên phi hạm xuống đúng không?"
"Hả? Cậu nói gì? Tôi không nghe thấy!" Quản lí ghé tai lại gần.
Tiếng khán giả hò hét hết đợt này đến đợt khác.
Vòng loại là vòng nhiều đội dự tuyển nhất, tình cảnh hỗn loạn nhất, cũng là vòng dễ dàng sản sinh ra "Anh hùng loạn thế" nhất.
Nhìn Diệp Dương bên kìa, nãy giờ cứ cố gắng điều hòa nhịp thở, đi đứng cũng cùng tay cùng chân.
Đến cả Ngôn Dụ Phong mà Hạ Hành coi trọng nhất, mặc áo phông ngắn tay cùng quần thể thao, cái đầu tóc dài sặc mùi nghệ thuật gia được búi gọn sau gáy, biểu tình cũng không sốt sắng như Diệp Dương cùng quản lí.
Hạ Hành khoát tay lên người Ngôn Dụ Phong, nói: "Ông muốn chơi một vố lớn.
Có thể chọc thủng trời hay không, nhờ cả vào anh đấy."
"Hả? Gì cơ...!Tôi đang nghĩ...!Tôi còn chưa vẽ xong...!Hay là đi về..."
"Gì? Anh cũng bị thế trận kia dọa sợ? Đến cả chiến hạm cũng lái rồi, thế mà sợ phi hạm?"
"Cảm giác không giống...!Tôi...!Tôi đã sáu năm chưa lái chiến hạm rồi..."
Ngôn Dụ Phong nhắm hai mắt lại, mi tâm nhíu chặt.
Vào thời khắc ấy, bỗng Hạ Hành như hiểu được điều gì.
Hạ Hành đưa hai tay, che kín tai Ngôn Dụ Phong, dùng trán chạm vào hắn.
"Người anh em, mở mắt ra, mở mắt nhìn tôi nào."
Ngôn Dụ Phong cúi đầu, cắn môi dưới đến trắng bệch.
"Tôi đẹp trai hơn cái Con kiến xanh kia nhiều."
Nghe đến mấy chữ Con kiến xanh, Ngôn Dụ Phong lập tức mở mặt ra, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ Hành.
"Không phải anh luôn hâm mộ ghen tị cái tên Hà Hoan thần B[4] kia sao? Hà Hoan chưa bao giờ nghĩ sẽ không tin tưởng anh chỉ vì anh bị người hãm hại dùng Con kiến xanh, hay cho rằng điều này sẽ ảnh hưởng đến anh.
Y đã từng nói với tôi một câu rất buồn nôn, anh biết là gì không?"
[4] ngốc (cảm ơn bạn đọc đã giải đáp giùm ^^)
Ngôn Dụ Phong cười: "Tốt nhất là cậu đừng nói ra...!tôi sợ vào phi hạm sẽ ói ra đó luôn."
"Y nói..." Hạ Hành đưa một tay, vỗ lên người Ngôn Dụ Phong, nói: "Anh là chữa trị sư mà y rất muốn có."
Không có hai chữ Đã từng.
Ngôn Dụ Phong sững sờ, lần nữa nhìn về Hạ Hành, thấy thanh niên nhỏ hơn mình vài tuổi này, đáy mắt đều là chiến ý.
"Chúng ta á, chỉ là đi chơi thôi, tiện thể xử lí mấy tên rác rưởi không vừa mắt kia." Hạ Hành cười nói.
Ngôn Dụ Phong buồn cười nói: "Tôi thấy cậu hôm nay tinh thần dồi dào thật đó."
"Ừ, có thù báo thù, có oan báo oan."
Hạ Hành hắn muốn cho lão chó già Triệu Như Tùng kia không cười nổi.
Quan trọng hơn là, hắn còn muốn phá cái bảng hiệu kim bài huấn luyện viên của Lâm Hải Quỳnh.
Thực lực của tiểu gia đây là từ thực chiến chân chính là luyện thành, không thể nào bị tùy tiện đánh bại bởi mấy cái tên vịt trời huấn luyện viên kia.
Ngôn Dụ Phong đã điều chỉnh xong, đeo tai nghe nghe nhạc, nhưng Diệp Dương cùng quản lí vẫn mặt đối mặt mà thưởng thức cái bản mặt căng thẳng của nhau.
Hạ Hành vẫn như thường lệ ngồi xổm dưới đất, mở quang não chơi game, miệng ngậm kẹo que.
Bỗng một cái tay đưa đến, lấy đi cái kẹo trong miệng.
"Này——" Hạ Hành nâng mắt, đã thấy Hà Hoan.
Y cũng ngồi xổm đối diện hắn, không biết ngồi bao lâu rồi.
Hà Hoan đem kẹo que của Hạ Hành ngậm vào trong miệng, nở nụ cười, bộ dạng kia thậm chí còn có nét đáng yêu.
Hình như y nói gì đó, nhưng âm thanh xung quang quá lớn, Hạ Hành không nghe rõ, tiếp tục cúi đầu chơi game.
Dù sao đến lúc này, Hà Hoan có truyền cái chiến thuật gì cho hắn đều đã không kịp rồi, Hạ Hành lười nghe.
Không nghĩ tới Hà Hoan giữ vai Hạ Hành, ghé sát tai hắn nói: "Tôi hỏi cậu cái trò nuôi trẻ kia, ID với mật khẩu của cậu là gì!"
Hạ Hành vừa nghe, lập tức quay mặt qua: "Anh tính..."
Anh tính làm gì con trai tôi?
Nhưng mà hai người cách quá gần, Hạ Hành vừa quay qua, đã chạm vào cằm Hà Hoan, bịch cái liền ngồi dưới đất.
Hạ Hành ngớ người, cái đệt! Anh làm gì đó?
Hà Hoan chết tiệt cách gần vậy làm chi! Cố ý muốn hôn hay là gây chuyện đây?
Nhất thời, những tiếng la hét ngoài kia như tường đồng vách sắt, vây lấy hai người, như có thể kéo ra một khoảng trong không gian, nhưng cũng như không còn nơi nào để trốn.
"Tôi nói để tôi nạp tiền cho con trai cậu——cậu đừng có để cho con trai chúng ta chết đói."
Hà Hoan thật giống như không để ý đến Hạ Hành vừa nhỡ "Hôn" cằm mình một cái, vẫn nhàn nhã ngồi xổm ở đó, tràn đầy ý cười nhìn Hạ Hành.
Tim Hạ Hành đập bịch bịch, Hà Hoan càng cười như vậy, nhịp tim hắn càng không chậm lại được.
Thế là hắn đưa tay véo mặt y.
"Cười cười cười! Cười cái rắm á!"
Hà Hoan ngã về phía sau, túm cổ tay Hạ Hành để trụ lại, y vừa túm, tí nữa thì Hạ Hành ngã luôn trên người y.
Rõ là tiếng khán giả hò hét lớn như vậy, nhưng một tay Hạ Hành chống bên chân Hà Hoan, vẫn phảng phất như nghe thấy hô hấp của y cùng tiếng tim mình đập.
"Tiểu gia còn phải thi đấu đó! Cầm tài khoản với mật khẩu đi! Đừng có phiền tôi!"
Hạ Hành vứt lại ID mật khẩu, bò dậy rời đi.
Hắn vừa mới nhích về phía trước một chút, đã mơ hồ nghe thấy Hà Hoan nói: "Chờ cậu trở về, con của chúng ta đã nuôi lớn."
"Xí, ai có con chung với anh chứ!"
Hạ Hành vội vàng bò dậy xoay người đi.
Hắn cảm giác từ lưng đến eo truyền đến cảm giác nong nóng, hình như là Hà Hoan vẫn ngồi ở chỗ cũ nhìn theo.
Không biết vì sao, đáy lòng chợt dâng lên tia ấm áp.
Cuối cùng thì trận đấu cũng bắt đầu, có hơn trăm chiếc phi hạm dự thi vòng loại nhưng chỉ có mười hai chiếc được vào vòng trong.
Ban tổ chức vẫn còn đọc một sớ dài ngoằng cảm ơn tập đoàn Thuẫn Lực, rồi giới thiệu lịch sử phát triển của tập đoàn.
Các khán giả đã sớm không chờ được, từng tiếng reo hò huýt sáo, mong MC nhanh chóng vào vấn đề chính.
Hạ Hành ngồi dựa trên ghế, đang đối chiếu hệ thống với Ngôn Dụ Phong và Diệp Dương.
Quản lí gấp gáp hỏi: "Tôi đâu? Hệ thống của tôi đâu?"
Hạ Hành ấn cái mũ kết nối của quản lí xuống: "Anh sẽ chờ đến lúc bay lên, rồi chuyển giao hệ thống cho tôi là được."
"Đều là tuyển thủ tham gia, tôi thân là quản lí sao không xứng được gọi tên?" Quản lí câu lạc bộ vô cùng đau đớn nói.
"Ầy...!Đúng là quên mất, quản lí anh tên gì?" Diệp Dương đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy, tôi cũng không biết anh tên gì." Ngôn Dụ Phong còn đâm thêm một dao.
"Anh ấy tên là Vương Đại Chuy [5]." Hạ Hành giơ ngón tay cái chỉ chỉ giám đốc.
[5] Vương búa lớn đó
Quản lí giận rồi đó, giơ lan hoa chỉ dùng sức chọt Hạ Hành hai cái: "Tôi gọi là Vương Thiên Chuy! Vương Thiên Chuy! Không phải Vương Đại Chuy!"
"Thì sai có tí thôi mà, thế cũng so đo." Hạ Hành lơ đãng dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm màn hình trước mắt.
Diệp Dương nhả ra một câu: "May mà không phải tên Vương Thiên Lôi!"
"Đúng vậy, thiên lôi cuồn cuộn xui xẻo lắm." Ngôn Dụ Phong tiếp lời.
Quản lí Vương Thiên Chuy không ngờ tên mình lại bị Diss như vậy, chỉ đành im lặng hạ thấp cảm giác tồn tại.
Lúc này, trên hàng ghế khách quý trên khán đài, Hà Hoan đang ngồi cùng Cố Hoài.
Cố Hoài híp mắt, hơi lo lắng nói: "Đáng ra chúng ta nên mua thêm mấy chiếc phi hạm.
Thi đấu kiểu như này, đều là gom đội phi hạm chiến, nhóm Hạ Hành đơn thương độc mã, muốn quét sạch cũng khó..."
Cố Hoài nói một hồi vẫn không nghe thấy người bên cạnh đáp lại mình một câu, vừa quay qua đã thấy Hà Hoan đang rất chuyên chú chơi game.
Nhòm kỹ, thế mà chẳng phải cái trò mạo hiểm kích thích này kia, mà là trò nuôi trẻ!
Hà Hoan đang thay quần áo cho đứa trẻ, cho nó mặc cái váy công chúa trắng tinh, giờ y đang bấm vào cửa hàng chọn giày da cho nó.
"Này...!tôi nói nè...!Đây là bé trai mà?" Cố Hoài nhìn thật lâu, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Thật không?" Hà Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Rõ là một giây trước khóe miệng còn treo nụ cười xấu xa.
"Cậu còn hỏi tôi?" Cố Hoài cốc đầu y một cái, "Tôi đang nói với cậu chuyện Hạ Hành! Cậu có nghe không đấy?"
"Có mà.
Hạ Hành ra sao anh cũng biết rồi, sở trường của cậu ấy...!Chính là phá vòng vây."
Bỗng tiếng gào thét bốn phía tăng lên gấp bội, là trận đấu bắt đầu.
Trong khoang phi hạm, quản lí Vương Thiên Chuy hỏi Hạ Hành: "Tôi lên mạng học chiến thuật, đều nói quần chiến kiểu này, khắp nơi đều là kẻ địch, chúng ta nên ẩn giấu thực lực, tìm chỗ tầm thường..."
"Không, chúng ta chủ động xuất kích.
Tôi muốn cho từng cá nhân kia phải tự mình cân nhắc xem có đủ năng lực đánh bại tôi hay không." Hạ Hành cười nhạt.
"Không phải chứ? Chủ động xuất kích? Chúng ta chỉ có một chiếc phi hạm, bay ra ngoài có mà làm bia cho người ta bắn!" Vương Thiên Chuy nhìn về Ngôn Dụ Phong phía sau, thầm nghĩ Ngôn Dụ Phong là đích thân ông chủ lớn tìm tới, lời nói cũng có chút trọng lượng.
Ngôn Dụ Phong hiểu ý Hạ Hành, cười nói: "Chúng ta chủ động tấn công, con châu chấu nào cả gan nhảy ra, liền đánh con đó."
"Hả? Ngôn Dụ Phong cậu..." Vương Thiên Chuy nhìn phía Diệp Dương: "Tiểu Dương Dương, cậu thì sao?"
"Tôi nghe Hạ Hành!" Diệp Dương nắm chặt nắm đấm.
Vương Thiên Chuy thở dài: "Đây là muốn diệt toàn đội hay gì...!Sao tôi có thể bàn giao cho ông chủ lớn được đây!"
"Ai bị diệt còn chưa rõ đâu!"
Ngay lúc đó, đếm ngược thi đấu bắt đầu.
Phi hạm [Tuyệt thế tra nam] của họ nhanh như chớp mà vọt vào chiến trường thi đấu.
Này giống như đổ đậu vào bát[6], chưa tới ba giây, đã có bốn, năm chiếc phi hạm bị đánh rơi, rời khỏi trận đấu.
[6] đổ đậu vào bát thường có vài hạt rơi ra ngoài
Khoang thể của họ bị bom đạn luân phiên oanh tạc, may mà Diệp Dương phản ứng nhanh, kích hoạt khiên năng lượng đến lớn nhất, trải qua một đợt mưa đạn này.
Vương Thiên Chuy choáng váng, quên luôn nhường lại hệ thống, quên bay theo quỹ tích luôn, thiếu chút nữa đã đụng vào nhóm phi hạm phía trước, đúng là làm bia cho người rồi!
"Xong! Xong! Xong!" Vương Thiên Chuy trợn tròn mắt, như mấy nhóc con vừa đạp xe vừa la hét Tránh ra vừa đâm vào người này đến người khác.
Nhưng ngay thời khắc nghĩ phải chịu chết, hệ thống đã thông báo:
[Tuyệt thế tra nam bắn rơi Hạo thiên hổ].
Phi hạm của họ vừa vặn lướt qua đỉnh đầu [Hạo thiên hổ].
"Nhường hệ thống nhanh!"
Lúc này Vương Thiên Chuy mới hồi thần, vội vàng chuyển giao quyền hạn hệ điều hành cho Hạ Hành.
Nguyên bản [Tuyệt thế tra nam] đang bị nghiền ép, bỗng rất ngang tàng bay vụt qua giữa mấy chiếc phi hạm.
Hạ Hành híp mắt, bắn hai phát súng, một kích một chiếc.
[Tuyệt thế tra nam bắn rơi Lam nhan chí tôn].
[Tuyệt thế tra nam bắn rơi Chiến thiên].
"Ba chiếc phi hạm vàng đen xen kẽ kia là của Triệu Như Tùng." Ngôn Dụ Phong nhắc Hạ Hành.
"Diệp Dương, cản lại giúp tôi." Hạ Hành cao giọng nói.
"Ok!" Diệp Dương mở lo hai mắt, hết sức chuyên chú.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường ABO:
Hạ Hành: Sao đột nhiên nóng thế nhở? Gáy cũng ngứa.
Hà Hoan: Thật là ngọt, tin tức tố của cậu là mùi trà sữa sao?
Hạ Hành: Sao anh không nói là mùi cà ri thịt bò đi!
Hà Hoan: Ôi chao, tiếc quá đi.
Thì ra là trà sữa đổ trên người.
Tưởng đâu nhím nhỏ phân hóa rồi chứ.
Hạ Hành: Tôi thấy anh đây là thiếu đánh rồi đó!.