Cuồng Si

Chương 50




Edit: Tâm

Beta: Serein

Lòng bàn tay hơi mát lạnh rơi xuống khớp rõ ràng chậm rãi vu.ốt ve làn da của cô, những nơi bị nơi anh chạm vào run lên như bị nhiễm điện, lưng cô vô thức cong lên, đầu ngón tay túm chặt lấy áo anh tạo thành sắp  nếp nhăn,vành tai cô đỏ bừng.

Thời Diên phát ra tiếng kêu đứt quãng:”Bùi Kỵ… không được  được…”

Đang ở bên ngoài

Chính xác là trên đỉnh núi.

Anh  điên rồi sao?

Anh cười khẽ, tiếng tim đập nhè nhẹ từ lồng ng.ực anh truyền vào tai cô rõ ràng.

“Anh đùa đấy.”

Thời Diên không tin lời anh nói.

Cảm xúc dày đặc vừa rồi trong mắt anh không thể nào che giấu được,cô nhìn thấy rõ.

Không cho cô thời gian suy nghĩ, anh lại cúi đầu xuống, môi đã bắt đầu nhấm nháp làn da trắng nõn và mềm mại ở cổ cô, lời nói ph.óng đãng mà thẳng thắn.

“Anh không phải ở đây trêu chọc em, chỉ chạm vào thôi, được không?”

Thanh âm của anh trầm thấp khàn khàn, tràn đầy dụ.c vọng.

Thời Diên thực sự muốn bịt tai lại để không nghe thấy những lời nói bậy của anh mê hoặc nữa.

Cô cắn chặt môi, không để tiếng ưm ư phát ra.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng quần áo cọ xát vào nhau sột soạt, bầu không khí ái muội mờ ám gần như thiêu đốt cả người cô.

Bùi Kỵ vừa thấy như vậy thì dừng lại, anh liế.m liế.m môi, bế cô gái nhỏ bé sắp tan thành vũng nước lên, nhẹ nhàng đặt lên ghế phụ, sau đó lấy từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá.

“Anh đi hút điếu thuốc” Anh nói.

Mặt cô đỏ đến mức sắp khóc: “Cái gì…?”

Thời Diên Thời Diên thật ra muốn nói rằng hút thuốc lá không tốt.

Anh khẽ hé đôi môi mỏng, giọng điệu mang theo chút ngả ngớn không đứng đắn, “Dập lửa.”

““…..”

Bỗng nhiên cô cô không biết nên nói như thế nào để chặn lại câu nói đó.

Thấy cô không ngăn cản, Bùi Kỵ cong môi đi sang một bên, lấy trong hộp ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm lửa.

Một màu đỏ được đốt lên giữa các ngón tay của anh, làn khói lượn lờ, bao phủ khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy, hơi thở dụ.c vọng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, đuôi mắt anh hơi nhếch lên, trông yêu nghiệt nhưng rất quyến rũ đẹp chết người.đến mức muốn mạng người.

Thời Diên nhịn không được nhìn lại lần thứ hai.

Mặc dù hút thuốc lá có hại cho sức khỏe nhưng cô phải công nhận… Lúc hút thuốc, anh thực sự rất đẹp trai.

Nhưng tiếc rằng Thời Diên không biết anh đang nghĩ gì vào lúc này.

Anh đang nghĩ ——

Lần đầu tiên ở nơi hoang vu, sợ cô sẽ không chịu được.

Nhưng tương lai còn dài.

Khi điếu thuốc được đốt cháy từng chút, một nửa tàn tro rơi xuống, ngọn lửa trong bụng cũng từ từ bị dập tắt.

Thấy đã ổn, Bùi Kỵ dập tắt thuốc quay trở lại xe, người trên ghế phụ trên ghế đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cô dựa vào lưng ghế, đôi giày cao gót tùy tiện cởi ra một bên. Mái tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt dường như chỉ lớn bằng lòng bàn tay. Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, hơi thở đều đặn.

Trằn trọc cả đêm, cô vô cùng mệt mỏi, chỉ trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Mãi cho đến khi xe dừng trước cổng biệt thự, Thời Diên mới tỉnh lại.

Bùi Kỵ mở cửa xe, động tác quen thuộc bế cô vào phòng, sau khi đắp chăn cho cô mới đi xuống phòng làm việc ở tầng hai.

Chu Cảnh Lâm đã đợi hơn nữa ngày trong phòng làm việc.

Thư phòng là màu lạnh, không có cây cỏ hoa lá, ba màu đơn giản đen, trắng, xám toát ra khí lạnh khắp nơi.

Chỉ có màu sắc tươi sáng bên cạnh tủ sách là đặc biệt bắt mắt, không hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Đó là tấm bảng đứng mà Bùi Kỵ đã lấy được từ bộ phim lần trước, chỉ cần ngẩng đầu từ bàn làm việc là có thể trông thấy nó.

Trên áp phích, người phụ nữ có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ và nụ cười ngọt ngào, đã tạo thêm nét dịu dàng cho hoàn cảnh lạnh giá quanh đây.

Sau lưng anh ta bỗng nhiên xuất hiện ánh nhìn lạnh căm.

Chu Cảnh Lâm hình như cảm giác được gì đó, vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu không dám nhìn xung quanh.

Quả nhiên, giây tiếp theo vang lên tiếng bước chân của  Bùi Kỵ.

Có tiếng sột soạt truyền đến, Chu Cảnh Lâm không hiểu chuyện gì xảy ra, không nhịn được mà trộm nhìn.

Sau đó liền thấy —

Tấm áp phích biến mất.

Bị người đàn ông giấu đi rồi.

……Thật quá đáng.

Không phải anh ta chỉ nhìn hơi lâu tấm áp phích của Thời Diên thôi sao?!

Dù sao thì Chu Cảnh Lâm cũng không lý giải nổi sự chiếm hữu gần như bi.ến thái này.

Tuy nhiên anh ta chỉ dám oán trách trong lòng, ngoài mặt thì vẫn duy trì phong thái chuyên nghiệp của một trợ lí, khi Bùi Kỵ quay trở lại bàn làm việc, Chu Cảnh Lâm nhanh chóng lấy tài liệu đã mang đến ra đặt trước mặt người đàn ông. 

“Ông chủ Bùi, sau Ôn thị đấu giá đất đai, Dự Tinh đã có động thái.Vốn lưu động nội bộ của Dự Tinh không đủ để Quý Vân Sanh lấy ra số tiền lớn như vậy, Quý Vân Sanh chỉ trả một phần trong số đó, sau đó đã vay ngân hàng một khoản tiền lớn. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của chúng ta.”

Bùi Kỵ nhàn nhạt trả lời: “Vậy thì tiếp tục làm những gì trước đây tôi đã nói với cậu.”

“Tôi hiểu rồi.”

Dừng một chút, Chu Cảnh Lâm bổ sung: “Còn nữa, trong bệnh viện ngày hôm đó, y tá có thể đã khiến bà của cô Thời Thời đột nhiên phát bệnh đã xin nghỉ việc, về quê, cũng đổi tất cả thông tin liên lạc. Quý Vân Sanh đã phá hủy thiết bị theo dõi của bệnh viện, hiện tại không có tin tức gì về y tá này Vì vậy về mặt pháp lý, tạm thời không có cách nào chứng minh rằng anh ta đã làm điều đó.”

Nghe vậy, nét mặt của Bùi Kỵ đột nhiên trầm xuống.

Trầm ngâm một lát, anh nói: “Tôi biết rồi, cậu về trước đi.”

“Vâng ông chủ Bùi.”

Chu Cảnh Lâm đáp ứng, xoay người định mở cửa rời đi.

Cửa phòng vừa mở ra, Chu Cảnh Lâm nhìn thấy người đứng ở bên ngoài thì sợ hãi đến nỗi hít thở không thông.

“Thời… Cô Thời?”

Bùi Kỵ cũng sửng sốt một chút, sau đó ngước mắt lên.

Người đáng lẽ đang ngủ trong phòng không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, chân trần đứng ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ.

Chu Cảnh Lâm một giây cũng không dám ở lại, sau khi rời đi, căn phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Im lặng một lúc, Thời Diên nhìn anh, giọng nói nghiêm túc: “Chuyện của bà nội… có liên quan đến Quý Vân Sanh phải không?”

Bùi Kỵ đáp,” Ừ.”

Cả người cô lung lay, không thể tin được thì thầm: “Tại sao anh ấy có thể…”

Khi bà của cô bệnh nặng phải nhập viện, cô cũng bị thương ở chân, nếu không có sự giúp đỡ của Quý Vân Sanh, chỉ dựa vào bản thân, Thời Diên sợ sẽ khó có thể vượt qua giai đoạn đó.

Thế nên Quý Vân Sanh là một trong số ít người mà cô tin tưởng, bởi vì hắn ta đã từng giúp đỡ cô trong lúc khó khăn nhất. Kể từ khi bà nhập viện, hầu hết mọi chuyện đều là Quý Vân Sanh giúp cô cùng chăm sóc bà.

Thời Diên luôn cho rằng hắn ta dịu dàng, cẩn thận và chu đáo, nhưng dưới vỏ bọc nho nhã như thế, anh ta lại vô cùng cực đoan, khiến cho người ta sợ hãi.

Một phút sau, bàn tay lạnh lẽo của cô bị ai đó nắm lấy, nhiệt độ từ trong lòng bàn tay từng li từng tí truyền đến, giống như có một lực lượng lặng lẽ truyền vào, giảm bớt sự bất lực của cô lúc này.

Bùi Kỵ cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Em yên tâm, anh đã cho người theo dõi trong bệnh viện từ lâu rồi, sẽ không bao giờ để bà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.” 

Ánh mắt Thời Diên hoảng loạn, nói năng có chút lộn xộn: “Là lỗi của em..Nếu không phải tại em, bà sẽ không…”

Bùi Kỵ nặng nề cắt ngang lời cô: “Không được nhận lỗi ở mình.”

Anh đột nhiên giơ tay, ôm cô cô vào trong ngực, ngữ khí chậm lại một chút.

“Không liên quan gì đến em,em đó là vấn đề của hắn ta. Hiểu không?” 

Sở dĩ Bùi Kỵ không nó cho Thời Diên biết chuyện một là vì cô cũng không thể làm được gì.

Khi đó, toàn bộ ghi chép về việc Thời Diên bị thương nhập viện đều bị Quý Vân Sanh hủy sạch.

Hơn nữa, có anh ở bên, cô không phải lo lắng bất cứ điều gì.

Quý Vân Sanh có thể được như bây giờ là bởi vì anh muốn một đòn tiêu diệt hoàn mỹ, nhất định phải là một kích tất trúng, không cho đối thủ có đường lui.

Im lặng một lát, anh nói: “Chuyện của Quý Vân Sanh cứ giao cho anh.”

Thời Diên ngơ ngác nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”

Bùi Kỵ cười nhẹ một tiếng, thản nhiên trả lời: “Chuyện giữa đàn ông, đương nhiên nên dùng biện pháp của đàn ông.”

Tuy rằng nhếch môi, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, lạnh lùng đến mức khiến người ta run sợ.

Hãy chờ xem.

Anh nhất định sẽ khiến Quý Vân Sanh phải trả giá.

_______

Sáng hôm sau.

Tầng cao nhất của trụ sở chính Công ty Giải trí Dự Tinh, văn phòng giám đốc.

Trước bàn làm việc, trợ lý chần chờ nói: “Ông chủ Quý, khoản tiền dự kiến ​​ba ngày nữa sẽ đến tài khoản, sẽ không làm chậm trễ đấu giá, chỉ là chưa hoàn thành việc chứng minh…”

Quý Vân Sanh nâng mí mắt, “Vậy thì làm như tôi đã nói với cậu trước đó, chào hỏi bên phía Ôn Thị. Làm cho cẩn thận.”

“Tôi hiểu, ông chủ Quý.”

Người trợ lý đáp, đóng cửa rời đi.

Một lúc sau, điện thoại cố định trên bàn vang lên, Quý Vân Sanh tùy ý cầm lên, nghe được giọng nói của thư ký từ bên trong truyền đến.

“Ông chủ Quý, cô Thời đến.”

Quý Vân Sanh sửng sốt một chút, sau đó nói: “Cho cô ấy cô ấy vào đi.”

Rất nhanh, cửa phòng làm việc từ bên ngoài mở ra, một bóng người mảnh khảnh xinh đẹp bước vào.

Quý Vân Sanh đứng dậy, nở nụ cười dịu dàng trên môi và đi về phía Thời Diên

“Sao hôm nay em đột nhiên tới đây?”

Cô mím môi, đưa văn kiện trong tay cho anh, sau đó ngước mắt nhìn anh.

Thời Diên nhẹ nhàng nói, “Tôi đến đây để chấm dứt hợp đồng.”

Nghe thấy điều này, ánh mắt của Quý Vân Sanh đột nhiên cứng đờ.

“Tôi đã ký rồi, tôi sẽ không lấy một đồng tiền thù lao của {Đắm Chìm}, coi như là bồi thường vi phạm hợp đồng đi.” 

Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng vang vọng trong văn phòng, mang theo sự kiên định chưa từng có.

Quý Vân Sanh cố gắng duy trì nụ cười ôn hòa trên mặt, làm cho giọng nói không có gì khác thường: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên…”

Thấy hắn ta không hề có ý định chủ động thừa nhận, Thời Diên bỗng cảm thấy mệt mỏi.

Ở cùng Quý Quý Vân Sanh nhiều năm như vậy, hóa ra khả năng diễn xuất của hắn ta còn tốt hơn cô.

Cô lặng lẽ nhìn hắn, hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Chuyện lúc trước Li Tư và đoạn video kia có liên quan đến anh không?.” 

Giọng nói vang lên, sắc mặt Quý Vân Sanh cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta đã bình tĩnh lại, đi vòng qua bàn làm việc bàn làm việc  đến trước mặt cô.

Hắn ta mỉm cười nhìn cô, hỏi: “Sao em lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ có người nói với em một số chuyện không có thật…”

Thời Diên nhẹ nhàng ngắt lời hắn: “Vân Sanh, tôi không ngốc.”

Cô chậm rãi nâng mắt lên: “Chỉ bằng một mình Li Tư, làm sao có thể tìm được một người giống tôi, để video đó lan truyền nhanh đến vậy chỉ trong một giờ?” 

” Chỉ là tôi vẫn luôn không muốn tin rằng người đứng sau thực sự là anh.”

Thời Diên lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt vốn sáng ngời của cô giờ lại trở nên mờ mịt, trong mắt chỉ còn sự thất vọng.

Cô hít một hơi thật sâu: “Anh biết rất rõ, bà là điểm mấu chốt của tôi.”

Sắc mặt Sắc mặt Quý Vân Sanh hoàn toàn trở nên lạnh lùng, sự dịu dàng ngày xưa đã không còn, khuôn mặt tuấn mỹ dần dần trở nên vặn vẹo.

“Là Bùi Kỵ nói cho em em hả? Thời Diên, thật ra anh ta và anh là cùng một loại người, sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Nếu anh ta là anh của ngày hôm nay, thủ đoạn của so với anh càng….”

Tiếng “bốp” giòn vang, mặt hắn bị tát lệch sang một bên.

Lòng bàn tay truyền đến một trận đau rát, Thời Diên hít sâu một hơi, giận đến run người.

Cô nhìn hắn ta chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi khiển trách từng chữ: “Anh ấy và anh chưa bao giờ là cùng một loại người. Cho dù anh ấy nói ghét tôi ngay từ đầu, nhưng anh ấy cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi hoặc những người xung quanh tôi dù chỉ là một chút.”

Câu nói vừa thốt ra, xung quanh rơi vào sự tĩnh lặng như chết.

Quý Vân Sanh cúi đầu, vẻ mặt âm trầm khó có thể nhận ra.

Trầm mặc hồi lâu, Thời Diên nhắm chặt hai mắt, sau đó lại mở ra, cố gắng kiềm chế thanh âm run rẩy.

“Quý Vân Sanh,anh thật là đáng sợ.”

Im lặng một lát, thế nhưng anh ta lại cười, đôi mắt dịu dàng từ trước đến nay lại toát ra sự vặn vẹo điên cuồng, lộ ra vài phần đè nén cuồng loạn.

“Anh vẫn luôn như vậy,” Hắn cười nhìn cô, tiếp tục nói: “Thời Diên, nếu năm đó không có anh, em sẽ không thể trả viện phí cho bà nội, cũng  sẽ không có một cuộc sống huy hoàng như bây giờ. Em sẽ bị hủy hoại ở cái bệnh viện nhỏ đó thôi. Anh ở bên cạnh em bốn năm tròn, nhưng em chưa bao giờ nghĩ đến việc ở lại bên cạnh anh. ” 

Quý Vân Sanh nhắm chặt mắt, cố che giấu sự yếu đuối và đấu tranh trong mắt, nhưng đột nhiên lại cười.

Hắn như là đang hỏi cô, lại như là đang tự hỏi chính mình: “Anh có thể làm gì đây, anh yêu em, cho nên nhất định phải làm mọi cách để giữ được em.”

Hóa ra hắn ta không cho rằng mình đã sai.

Sau khi nghe những gì Quý Vân Sanh nói, Thời Diên chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.

Im lặng một lúc, cô mới chậm rãi mở miệng: “Đây không gọi là yêu, chỉ là anh không muốn để dụ.c vọng chiếm hữu quấy phá mình.”

“Chuyện anh đã làm với bà, cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Nói xong, Thời Diên quay người rời đi, không thèm nhìn biểu cảm của người phía sau cô.

Sau khi ra khỏi cửa Dự Tinh mọi thứ phía sau đã không còn liên quan gì đến cô.

Một hợp đồng giam giữ cô hơn ba năm cũng kết thúc, cô như cởi bỏ được xiềng xích nặng nề nhất trên người, cuối cùng cô cũng đã trả hết, không còn nợ nần ai nữa.

Đối với Thời Diên, đó là một sự nhẹ nhàng chưa từng có.

Thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh, cô chậm rãi thở ra một hơi, trước mắt đã trở thành một mảnh sương mù.

Trong cơn gió lạnh buốt, những chiếc lá mùa thu từng lớp bị cuốn bay, lạnh thấu xương, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ tan đi vào giờ phút này.

_______

Đêm đó, xu hướng tìm kiếm mới đã nhanh chóng đứng đầu danh sách.

#Thời Diên Dự Tinh giải trừ hợp đồng#

#Dự Tinh tuyên bố giải trừ hợp đồng#

#Nguyên nhân Thời Diên giải trừ hợp đồng#

Ngay khi một vài mục xuất hiện, trên mạng đã lập tức dậy sóng.

“Mọi người nên nhớ rằng Thời Diên xuất thân là một nghệ sĩ múa cổ điển, sau đó vì nhà thiếu tiền mà bước vào giới giải trí. Ông chủ của Dự Tinh và cô ta là người quen cũ, vì vậy mới cho một người vừa vào nghề như cô ta nhiều tài nguyên hàng đầu như thế, huấn luyện cô ta, giúp cô ta giải quyết rất nhiều scandal. Không ngờ khi leo lên một tầm cao mới, cô ta chướng mắt chút tiền nhỏ này, quay đầu liền vứt bỏ Dự Tinh, nói chấm dứt hợp đồng là chấm dứt.”

““Thật đúng là người tốt, đồ vô ơn.”

“Tôi nhớ trước đây Thời Diên  là học sinh của vũ công Bạch Cẩm trúc phải không? Nghe nói rằng cô ấy là một hạt giống tốt khó gặp?”

“Trả lời người phía trên, đúng rồi đó. Tôi là người trong giới, lúc đó ai trong giới cũng biết Bạch Cẩm Trúc để mắt đến và rất thích cô ấy. Bạch Cẩm Trúc đã dành rất nhiều tâm huyết để huấn luyện cô ấy. Cẩm Trúc còn muốn đưa Thời Diên đến Hoa Kỳ, nhưng Thời Diên đã quay lưng và gia nhập làng giải trí.” 

““Không phải chứ? Trên đời thật sự có người vong ân phụ nghĩa như vậy sao???

“Lầu trên, đạo đức của cô bị chó ăn rồi ư? Muốn làm ngành gì không phải bản thân tư lựa chọn sao? Cô có tư cách gì đứng đó để chỉ trích cô ấy?

“Cạn lời. Trước khi học nghệ thì học đức đi.”

“Nhìn xem, fans lại bắt đầu tẩy trắng.”

“ Múa cổ điển là truyền lại nha, minh tinh cũng không thiếu cô.”

“Tôi cảm thấy giáo viên của cô ta thảm quá đi, cô ta đã lãng phí rất nhiều thời gian như vậy, kết quả cuối cùng bản thân cũng không cưỡng lại cám dỗ. Tôi đoán là giáo viên của cô ta đã rất hối hận vì đã nhìn nhầm người. Thật sự rất ghê tởm.”

Trước màn hình, khóe môi của Ôn Thư Oánh sung sướng mà cong lên.

“Thư Oánh?”

“Đang xem cái gì mà mải mê như vậy?”

Thấy Bạch Cẩm Trúc nhìn sang, Ôn Thư Oánh vội vàng đặt điện thoại sang một bên, cười với Bạch Cẩm Trúc như không có chuyện gì xảy ra: “Không có gì đâu cô.”

Ôn Thư Oánh nhớ đến gì lại nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, vé máy bay của cô là trưa mai đúng không? Cô không định ở lại mấy ngày sao ạ?”

Bạch Cẩm Trúc gật đầu, mỉm cười trả lời: “Ừm, vé đã được đặt trước, lần sau có cơ hội thì cô lại về Trung Quốc, để xem chồng cô có thời gian hay không thôi.” 

Ôn Thư Oánh đành nói: 

“Vậy ngày mai em đưa cô ra sân bay.”

“Được.”

Sau khi cùng Ôn Thư Oánh chào tạm biệt, Bạch Cẩm Trúc trở về nhà, vừa mới vào phòng khách biệt thự, bà liền nhìn thấy chiếc hộp trên bàn.

“Chị Trần, trên bàn là cái gì?”

Bạch Cẩm Trúc vừa mở hộp vừa hỏi.

Khi mở nó ra, bà thấy bên trong là ngải cứu.

Nó trông khác với những  thứ được bán ở các hiệu thuốc, khi mở hộp ra, một mùi thơm thảo mộc nồng nặc phả vào mặt, không có bao bì, trông giống như một loại đơn thuốc dân gian nào đó.

Bên dưới còn có đè một tờ giấy, chữ viết trên giấy trắng rất đẹp, ngay ngắn, trên đó viết cách sử dụng và thời gian sử dụng, thậm chí còn liệt kê thành phần của các vị thuốc bằng chữ viết tay, đầy cả một trang, còn có các loại thảo mộc dễ dị ứng cũng được được đánh dấu bằng bút đỏ.

Không phải là món quà đắt tiền nhưng chỗ nào cũng bộc lộ thành ý của người tặng.

Bạch Cẩm Trúc bị chấn thương ở eo, đây là bệnh cũ tích tụ nhiều năm, chỉ có một số ít người biết về nó.

Bảo mẫu Trần lúc này mới đi tới, cười đáp: “Thưa bà, buổi chiều có người đưa tới. Là một cô gái rất trẻ và xinh đẹp. Tôi nói nói bà đã ra ngoài, thì cô ấy liền đặt đồ xuống rồi đi, cũng chưa nói tên của mình.”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Bạch Cẩm Trúc đông cứng lại.

Thấy bà ngẩn người, bảo mẫu Trần lo lắng hỏi: “Thưa bà, có chuyện gì sao?”

Bạch Cẩm Trúc định thần lại, chậm rãi lắc đầu.

“Không có gì.”

Bà cầm chiếc hộp trở lại phòng ngủ, nhìn chằm chằm hồi lâu.

Thật lâu sau, dường như bà khẽ thở dài.

_______

Cùng lúc đó, xe bảo mẫu chạy trong đêm.

Vừa mới hoàn thành một cảnh đêm, Thời Diên mệt mỏi dựa vào trên ghế, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Lạc Thanh Y ở một bên vẫn cầm điện thoại di động gõ chữ.

Tin tức về việc chấm dứt hợp đồng Dự Tinh là do Dự Tinh đã tuôn ra trong quá trình quay phim vào ban đêm.

Lạc Thanh Y không biết Thời Diên đã nói gì với Quý Vân Sanh, nhưng xét từ tình hình hiện tại, dùng bốn từ cá chết lưới rách hình dung cũng không quá.

Đánh giá về hiệu quả và tốc độ của những tài khoản này, hẳn lần này là Quý Vân Sanh quyết tâm hủy hoại Thời Diên. 

Bây giờ trên mạng nói nhiều nhất, ngoại trừ việc chấm dứt hợp đồng, là chuyện Thời Diêntừ bỏ vũ đạo và tuyệt giao với Bạch Cẩm Trúc, đủ loại bình luận nổi lên không ngớt, có mắng Thời Diên là sói mắt trắng chỉ biết tiền, cũng có nói giúp Thời Diên, nhưng tóm lại vẫn là lời ác ý chiếm đa số.

Đột nhiên, một thông báo mới hiện lên.

Lạc Thanh Y nhấp vào bài đăng trên blog, con ngươi của cô ấy đột nhiên co lại, nhanh chóng đánh bên cạnh người bên cạnh.

“Thời Diên… Mau dậy đi.”

“Là cô giáo của cô đích thân giúp cô làm rõ!”

Lạc Thanh Y đặt màn hình điện thoại trước mặt cô,cơn buồn ngủ của Thời Diên hoàn toàn tiêu tan, thay vào đó là những cảm xúc không thể nói nên lời đan xen phức tạp, khiến nước mắt cô trào ra.

Bạch Cẩm Trúc V: “Mối quan hệ cô trò chưa bao giờ tệ như các bạn nghĩ, xin hãy ngừng lan truyền những lời nhận xét vô căn cứ. Quyền lựa chọn trong cuộc sống là của chính bạn, dù đúng hay sai. Học trò cưng của tôi, em ấy muốn làm gì, không muốn làm gì, miễn em ấy thích là được. Đời người là một bữa tiệc, may mắn được ở bên em ấy một đoạn đường. Dù cho trong lòng có tiếc nuối, tôi cũng chúc cho con đường phía trước của em ấy bằng phẳng, tương lai tươi sáng.”