Cuồng Si

Chương 17




Edit: Huỳnh Tâm

Beta: Khinh Yên

Ngày hôm sau.

Ê-kíp của đoàn phim {Đắm Chìm} đang trang trí lại hậu trường quay.

Lúc Thời Diên đến thì tình cờ gặp được Khâu Minh Yên đi ra. Lúc sau, cô mới biết ngay từ đầu nữ hai của {Đắm Chìm} đã định là cô ấy.

Ngẫm lại cũng không có gì sai, {Đắm Chìm} là một cơ hội tốt, Khâu Duệ cũng không muốn cháu gái của mình bỏ lỡ nó. Vả lại, so với nữ một Ninh Ý Tri, thì nữ hai Thẩm Tử này cũng là một nhân vật rất đáng yêu, càng thích hợp với hình tượng đáng yêu, dễ thương của Khâu Minh Yên.

Khi Thời Diên kí xong hợp đồng bước ra lại vô tình gặp được Khâu Duệ.

Thời Diên mỉm cười chào hỏi: “Đạo diễn Khâu.”

Vẻ mặt của Khâu Duệ hiền hoà, không còn bài xích như lần đầu tiên gặp cô.

Khâu Duệ thừa nhận từ tận đáy lòng rằng Thời Diên là vai chính của bộ phim này, hơn nữa ông cũng đã suy nghĩ về thái độ trước đây của mình đối với Thời Diên trong hai ngày qua.

Đúng là ông già cố chấp, bảo thủ.

Từ một vai ngắn trong buổi thử vai ngày đó, Khâu Duệ có thể nhìn ra Thời Diên thật sự có tâm tìm hiểu trước nhân vật, hơn nữa dùng chính kỹ năng diễn xuất để chinh phục họ.

Những người trong giới đều nói cô dựa vào xuất thân, ngoại hình để mưu cầu danh lợi, những lời đồn đại này đã ảnh hưởng xấu đến cô rất nhiều.

Nếu ông đã thừa nhận nữ chính này, đương nhiên không muốn hai người bọn họ có thêm sự xa cách nào nữa.

Khâu Duệ thở dài, giọng điệu trịnh trọng: “Thời Diên, tôi xin lỗi cô. Lúc trước tôi thật cố chấp và đã nói những lời khó nghe. Cô rất thích hợp với vai diễn này, đây là lý do mà tôi chọn cô. Cô là người đích thân tôi công nhận trở thành nữ chính, cho nên tôi hy vọng có thể hợp tác với cô để biến {Đắm Chìm} trở thành huyền thoại.”

Hầu hết mọi bộ phim do đạo diễn Khâu sản xuất đều có thể dùng hai chữ kinh điển để nói về chúng.

Mà bộ phim {Đắm Chìm} này, ông thậm chí còn dùng từ huyền thoại để hình dung nó. Thời Diên biết rằng ông không chỉ tràn đầy tin tưởng vào bộ phim mà còn có nhiều hy vọng đối với cô.

Điều này nghĩa là một sự công nhận khá cao.

Vẻ mặt của Thời Diên hơi xúc động, dừng một chút, cô cảm kích và mỉm cười nói: “Cảm ơn đạo diễn Khâu, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Khâu Duệ hài lòng mỉm cười, “Được, sau hai ngày khai máy, đoàn phim của chúng ta sẽ tổ chức liên hoan, đến lúc đó nhớ tới.”

“Được.”

Sau khi hoàn thành buổi quay chụp, Thời Diên cố ý yêu cầu nhân viên trang điểm tẩy trang, cô để mặc mộc, thay một chiếc áo khoác đơn giản mà thanh lịch màu nâu, sau đó lái xe đến địa điểm đã được hẹn trước.

Sợ sẽ đến trễ do tắc đường, Thời Diên cố ý xuất phát sớm một chút. Còn chưa tới giờ nhưng cô đã đến nhà hàng.

Lo lắng các paparazzi chụp được sẽ gây rắc rối không cần thiết, Thời Diên còn cố tình chọn một nhà hàng phương Tây có tính riêng tư cao.

Khung cảnh trong nhà hàng rất yên tĩnh, giữa những chiếc bàn đều có vách ngăn, tiếng dương cầm êm dịu mà du dương, bầu không khí rất tuyệt vời.

Nhân lúc người hẹn còn chưa đến, Thời Diên cởi áo khoác để sang một bên, lấy thuốc cảm từ trong túi mà Tưởng Thanh vừa mới mua cho cô lên uống.

Chẳng mấy chốc người phục vụ dẫn một người đàn ông đi về phía bàn của cô.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, bờ vai rất rộng, vững chãi, hai chân thon dài thẳng tắp, sải bước dài. Trên người anh ta mặc một chiếc áo đen giản dị, dáng người gọn gàng có phong cách.

Chuyển tầm mắt lên trên, Thời Diên hơi giật mình khi thấy rõ mặt của người đàn ông.

Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan cương nghị, là kiểu đẹp trai khiến người ta nhớ mãi không quên, có chút quen mắt.

Trí nhớ của Thời Diên rất tốt, lục lại trí nhớ của mình một chút, đột nhiên bừng tỉnh hỏi: “Cảnh sát Giang?”

Giang Ngộ Bạch sửng sốt, hiển nhiên anh ta cũng không ngờ đối tượng xem mắt là Thời Diên.

Từ lần ở khu du lịch hải đảo, Thời Diên đi theo trực thăng của cảnh sát về trước, kể từ lúc đó thì anh ta không gặp cô nữa.

Một thời gian trước, lúc mẹ của anh nằm viện thì anh đang bận làm nhiệm vụ, sau khi trở về đã bị thúc giục đi xem mắt, vốn muốn đến ứng phó một chút, không nghĩ thế mà lại là Thời Diên.

Nhưng anh ta nghe đám nhóc trong cục nói, không phải Thời Diên có mối quan hệ mờ ám với ông chủ công ty giải trí Dự Tinh sao…

Bùi Kỵ có biết chuyện này hay không…

Trong lòng Giang Ngộ Bạch vội vàng suy nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười: “ Cô Thời, thật trùng hợp.”

Thời Diên cong môi cười nhạt: “Quả thật rất trùng hợp. Sự việc lần trước còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh.”

Giang Bạch Ngộ xua xua tay, giọng điệu sảng khoái nói: “Đừng khách khí, đây là việc tôi nên làm.”

Thời Diên ngừng một chút, chân thành nhìn anh ta: “Cũng cảm ơn anh không để chuyện này truyền đến phía truyền thông, đỡ cho tôi không ít phiền phức, cho nên bữa này để tôi mời anh”.

Chuyện này Thời Diên thật sự cảm ơn họ, nếu chuyện Hứa Tử Úc bắt cóc cô bị công chúng biết, nhất định sẽ có rắc rối không nhỏ.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không ngờ lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhắc tới chuyện này, Giang Ngộ Bạch xoa mũi cười nói: “Thật sự thì chuyện phong toả tin tức có người góp tay chặn lại.”

Thời Diên nghe không hiểu ý, “Cái gì?” 

Giang Ngộ Bạch chu đáo đưa thực đơn cho cô, sau đó mới trả lời: “Bùi Kỵ, chắc là cô biết. Nhờ có anh ta nhanh chóng giúp một tay, nếu không thì đám phóng viên mũi thính như chó đã sớm tìm tới rồi.”

Nhìn xem, đây mới là anh em tốt a. Lần sau uống rượu nhất định phải bắt Bùi Kỵ mời.

Nghe vậy, Thời Diên giật mình, rồi nhẹ giọng lặp lại: “Bùi Kỵ sao…”

Giang Ngộ Bạch gật đầu, không nói thêm gì nữa, “Ừ, gọi món trước đi.”

Một lúc sau, đồ ăn lần lượt được dọn lên bàn, Giang Ngộ Bạch là người chân thành nhiệt tình, mặc dù Thời Diên không phải là người nói nhiều, nhưng không khí cũng không tẻ nhạt.

Sau khi trò chuyện nhiều hơn, Giang Ngộ Bạch cũng buông lỏng, 

coi Thời Diên như bạn bè, thẳng thắn nói ra những gì anh ta nghĩ.

Anh ta gãi đầu, cười ngượng ngùng nói: “Tôi sẽ không gọi cô là cô Thời nữa, quá xa lạ. Tôi xin nói thẳng, quả thật là mẹ ép tôi đến buổi xem mắt này. Tôi là một cảnh sát nhỏ, không kiếm được nhiều tiền lắm, công tác lại càng không ổn định, tôi thật sự không muốn làm lỡ dở bất kì cô gái nào cả.”

Thời Diên cong mắt, dịu dàng nói: “Đừng nói như vậy, nghề cảnh sát thật sự rất tốt, rất có sức hút đối với các cô gái.”

Cô rũ mắt, cười nhưng có chút chua xót: “Ngược lại là tôi. Trước mắt tôi không có ý định kết hôn, vậy nên luôn làm người lớn lo lắng cho mình.”

Thấy cô không giống như đang nói dối, Giang Ngộ Bạch cảm thấy kỳ lạ, cười hỏi: “Ừm… Thời Diên, cô không nhầm chứ, tôi nghe nói hình như cô đã có bạn trai mà?”

Sau khi khỏi xong câu này, Giang Ngộ Bạch cảm thấy bản thân thật giống bà tám, lại đi quan tâm đến cuộc sống riêng tư của cô gái khác, không phải có chút giống bệnh nặng ư.

Nhưng cũng không còn cách nào, Bùi Kỵ là kiểu người vịt chết mỏ vẫn còn cứng, vậy nên phải hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi nói với anh. 

Thời Diên không biết những gì Giang Ngộ Bạch đang nghĩ trong đầu, lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là lời đồn mà thôi. Cảnh sát Giang, phiền anh giữ bí mật giúp tôi.”

Giang Ngộ Bạch kinh ngạc mở to hai mắt, rất nhanh liền trấn an: “A, cô yên tâm. Tôi khẳng định sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”

Thời Diên cười cảm kích: “Cảm ơn.”

Lúc này, hình như sau lưng có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn cô, lạnh như băng. Thời Diên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Phía sau xanh um tươi tốt, được trang trí ngập tràn hoa cỏ, còn có vách ngăn cách, không thể nhìn thấy người khác.

Là ảo giác của cô sao?

Thời Diên khẽ cau mày, chậm rãi quay đầu lại.

Thấy vậy Giang Ngộ Bạch tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô cười trấn an: “Không sao đâu.” Có lẽ cô quá nhạy cảm mà thôi.

Ngay sau đó, điện thoại của Giang Ngộ Bạch đột nhiên vang lên.

Giang Ngộ Bạch lấy điện thoại từ trong túi ra, có chút ngượng ngùng nói với Thời Diên: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”

“Được.”

Đầu bên kia điện thoại trong nháy mắt vang lên giọng nói đầy lo lắng của đồng nghiệp Vũng Tấn.

“Này đội trưởng Giang, đừng ăn tối với em gái nhỏ nữa, xe mới của anh bị người ta làm xước! Anh nhanh chạy tới nhìn xem đi.”

“Mẹ…”

Ý thức được đối diện còn có một cô gái đang ngồi, Giang Ngộ Bạch cố gắng nuốt từ ngữ bẩn thỉu trở lại.

“Bây giờ tôi đi qua đó.”

Anh ta kìm nén cơn tức giận, sắc mặt cực tồi tệ cúp điện thoại. Thấy thế, Thời Diên chớp mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Ngộ Bạch xách áo khoác đứng dậy, trả lời: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là xe bị người ta làm xước. Bây giờ tôi phải đi rồi. Thật ngại quá Thời Diên.”

Thời Diên lắc đầu, đầy đồng cảm nói: “Không sao cả, anh cứ đi trước đi.”

Sau khi tạm biệt Thời Diên, Giang Ngộ Bạch lặng lẽ thanh toán, sau đó đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Ở trong góc của bãi đỗ xe, chiếc xe Jeep anh ta vừa mới mua hôm trước vẫn đậu ở đó, bên cạnh là một chiếc Mini Cooper màu trắng bạc, rất có thể chiếc xe đó là thủ phạm đã làm trầy xước xe mới của anh.

Giang Ngộ Bạch vừa liếc sang đã thấy đồng nghiệp Vũng Tấn đứng một bên, bên cạnh còn có một người phụ nữ với dáng người cao gầy.

Người phụ nữ mặc một chiếc quần jean cạp cao bó sát người, có đường eo và hông rõ ràng, dưới chân đi một đôi boot cổ ngắn màu đen, thân hình rất nóng bỏng, nhìn bóng dáng có thể là một người phụ nữ xinh đẹp.

Giang Ngộ Bạch nén giận đi đến.

Vũng Tấn vừa nhìn thấy người đi tới, chỉ về phía sau: “Đây mới là chủ nhân của chiếc xe, cô xin lỗi hắn đi.”

Lạc Thanh Y hất tung mái tóc dài của mình quay đầu, khi nhìn rõ người đàn ông phía sau mình, vẻ mặt của cô ấy đông cứng lại.

Cô khó có thể tin mà lên tiếng: “Giang Ngộ Bạch?”

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Giang Ngộ Bạch cũng đột nhiên sửng sốt.

Ngay sau đó, hai người không hẹn mà buột miệng thốt ra cùng một lúc.

“Tại sao là anh/cô?”

“………”

Một sự ăn ý không thể giải thích được đột nhiên khiến bầu không khí khó xử, ánh mắt của Vũng Tấn đảo qua giữa hai người một vòng, trực giác đặc thù của cảnh sát bộc phát.

Hai người này không hề đơn giản.

Giang Ngộ Bạch quét tầm mắt trên người cô ấy một vòng, liế.m môi nở nụ cười.

“Cô làm xước xe của tôi, không phải tôi thì còn có thể là ai?”

“…………”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lạc Thanh Y trở nên mất tự nhiên.

Kỹ năng lái xe của cô rất tốt, ai biết được lại phạm phải sai lầm khi vừa mới đỗ xe.

Làm xước xe của người khác là không tốt, nhưng lại cố tình làm xước xe của người tình cũ. Thật mất mặt.

Hôm nay ra ngoài cô quên không xem giờ hoàng đạo sao?

Lạc Thanh Y không có ý định dây dưa với anh ta ở vấn đề nhiều rối rắm này, dứt khoát nói: “Là tôi sơ suất không cẩn thận khi đỗ xe. Nhanh gọi điện thoại kêu bảo hiểm giải quyết đi, tôi còn có việc.”

Giọng nói Giang Ngộ Bạch lười biếng: “Tôi không đồng ý với cô, tôi muốn giải quyết riêng”.

“?”

Ánh mắt rơi vào đôi boot không thích hợp lái xe của cô ấy, anh ta chỉ ra: “Hơn nữa, cái này không hẳn là sai lầm.”

Lạc Thanh Y cúi đầu nhìn theo tầm mắt của anh ta.

“….”

Dựa vào cái này? Không phải cô ấy chỉ đi một đôi giày thôi sao?

Lạc Thanh Y cắn chặt đôi môi đỏ mọng, chỉ có thể nheo đôi mắt trừng anh ta, không để mình mất khí thế.

Giang Ngộ Bạch nhướng mày, không bị cô ấy ảnh hưởng, thuận miệng hỏi: “Tiểu Vũng, đội trưởng đội cảnh sát giao thông khu này là ai?”

“…..Từ từ.”

Lạc Thanh Y cảm thấy do sự vô liêm sỉ của anh ta nên mới hạ mình.

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh muốn như thế nào? Cứ cho tôi cái số, xong rồi thì đi.”

Dứt lời, Giang Ngộ Bạch cười ha hả: “Cô coi tôi là cái gì, ăn vạ?”

Lạc Thanh Y yên lặng nắm chặt tay, hít sâu một hơi: “Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Giang Ngộ Bạch lấy từ túi quần ra một hộp thuốc, từ bên trong rút ra một điếu.

“Bây giờ thì chưa nghĩ ra, chờ ngày nào đó tôi rảnh sẽ nói.”

Anh ta kẹp điếu thuốc ở khe hở ngón tay, một tay khác chìa về phía cô.

Thấy động tác của anh, Lạc Thanh Y tức giận cười lên, châm chọc nói: “Anh không phải không cần tiền sao?”

Giang Ngộ Bạch nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, không để ý đến sự châm chọc đầy tức giận: “Tôi không nói tiền, danh thiếp của cô, hoặc là số di động cũng được.”

Anh ta dựa vào xe Jeep, giọng điệu lười biếng: “Sợ hôm nay cô không trả, sau này chạy trốn thì phải làm sao, lo trước khỏi hoạ.”

“…………”

Lạc Thanh Y biết bản thân mình nói không lại, lấy túi ra khỏi xe, đưa danh thiếp lấy từ trong túi ra vỗ vào lòng bàn tay anh ta. 

“Bộp” một cái.

Cô nén cơn giận lại, cười hỏi anh: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa, cảnh sát Giang?”

Giang Ngộ Bạch lật qua lật lại tấm danh thiếp trên tay, nhếch môi.

“Ok. Đi đi. Nhớ đổi giày nhé.”

Một khắc sau, Lạc Thanh Y trực tiếp vung tóc dài quay người lên xe, đôi giày dưới chân bị giẫm đến đáng thương.

Cho dù Lạc Thanh Y có bất mãn đến mức nào cũng chỉ có thể mở cốp xe lấy đôi giày thể thao ra, thay trước con mắt chăm chú của anh ta, sau đó mới ngồi lên ghế lái.

Rất nhanh, Mini Cooper lao vút đi, để lại rất nhiều khói xe.

Đầu ngón tay Giang Ngộ Bạch véo tấm danh thiếp kia, khoé môi cong lên sung sướng.

Câu tạm biệt còn chưa nói, có lẽ đã bị anh ta làm tức giận muốn chết.

Nhiều năm như vậy, dáng người đã tốt hơn nhưng tính tình một chút cũng không thay đổi.

Vũng Tấn không khỏi cảm thán thành tiếng: “Chết tiệt, đội trưởng Giang, anh thật lợi hại.”

Vũng Tấn ở một bên chứng kiến hết toàn bộ quá trình, có thể nói như vậy là quá đủ rồi.

Đội trưởng Giang quả nhiên là đội trưởng Giang, lúc trước mới vừa làm tổn thương con gái nhà người ta, lúc sau đánh nhanh thắng nhanh, lại dễ dàng hỏi được phương thức liên hệ của cô ấy.

Giang Ngộ Bạch kéo cửa xe Jeep ra, khẽ cười một tiếng.

“Còn không trị được em sao.”

______

Cùng lúc đó.

Trong nhà hàng, Thời Diên mặc xong áo khoác, chuẩn bị rời đi.

Từ vị trí bàn của cô đến cửa phải đi qua một hành lang dài, Thời Diên chậm rãi đi tới, không hề có chút đề phòng mà vượt qua lối thoát hiểm, đột nhiên bị một bàn tay kéo vào trong bóng tối.

Ánh sáng trong lối thoát hiểm tối tăm, Thời Diên bị dọa đến sững sờ trong giây lát, vừa định mở miệng kêu cứu mạng thì một bóng người cao gầy lập tức đè xu.ống.

Hơi thở lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy cô, xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng, rất quen thuộc.

Một lòng bàn tay ấm áp áp lên môi cô, một giọng nói khàn khàn dễ nghe vang lên bên tai.

“Suỵt, đừng kêu.”

Nhận ra giọng nói của anh, Thời Diên ngừng động tác giãy giụa, đôi mắt ngạc nhiên mà mở to.

Tại sao Bùi Kỵ lại ở đây?

Anh áp thật sát vào người cô, lồng ng.ực nóng như sắt, giữa hai cơ thể gần như không có khe hở, nhiệt độ truyền đến gần như thiêu đốt cô.

Bùi Kỵ cúi đầu, ghé sát vào tai cô, bình tĩnh hỏi: “Thời Diên, có phải gần đây tôi đã nuông chiều em quá không, khiến em lầm tưởng rằng tính tình của tôi đã tốt hơn?”

Anh hỏi rất kiên nhẫn, nhưng Thời Diên có thể nghe ra cảm giác cơn giông bão sắp ập tới.

Bùi Kỵ đang kìm nén lửa giận của mình, so với trước kia càng nguy hiểm, đáng sợ hơn.

Thời Diên hoảng sợ, muốn lên tiếng giải thích, nhưng anh lại không hề cho cô cơ hội.

“Bùi….”

Bùi Kỵ ngắt lời cô, giọng không cảm xúc: “Đừng la.”

Thời Diên lập tức ngừng nói.

Bàn tay to ôm lấy eo thon của cô, anh chỉ khẽ hít một hơi, trong mũi đều tràn ngập hương thơm từ tóc cô.

Thật dễ làm người ta phát nghiện.

“Có phải em cho rằng tôi không dám chạm vào em, nên em mới ba lần bảy lượt coi thường điểm giới hạn của tôi phải không?”

Âm thanh rung động tinh tế của lồng n.gực lọt vào tai cô không chút che đậy, hơi thở của anh gần như nuốt chửng cô.

Thời Diên bình tĩnh hô hấp trong vô thức, tiếng tim đập đinh tai nhức óc không thể phân biệt được là của ai.

Ánh sáng nhấp nháy trên đỉnh đầu làm Thời Diên không kịp phòng bị mà nhìn thẳng vào đáy mắt anh.

Mấy ngày không gặp, đáy mắt anh giăng đầy tơ máu, đôi mắt vẫn thâm thuý như cũ, ánh mắt nhìn cô như dã thú đói khát đã lâu đang nhìn chằm chằm vào con mồi, nhuốm đầy vẻ điên cuồng.

Cùng dụ.c vọng.

Trái tim Thời Diên rung lên, cô muốn đẩy anh ra, nhưng đã quá muộn.

Ngay sau đó, đốt ngón tay của Bùi Kỵ bỗng nhiên dừng ở cổ cô, nhẹ nhàng sờ qua.

Từng tấc da thịt anh chạm vào dường như bị nhiễm điện, truyền đến cảm giác tê dại, k.ích thích khiến hai chân cô bắt đầu mềm nhũn mất kiểm soát.

Giọng anh trầm thấp mê hoặc, xen lẫn hơi thở nguy hiểm, đầy ái muội.

“Bây giờ em vẫn cảm thấy như vậy sao?”