Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 46: Ngoại truyện 2 Song hỷ lâm môn (2)




Bốp!

Chiến Bắc Diễn đứng trước mặt hai người, tự vỗ trán mình một cái.

Hai người dù có nói nhỏ thì hắn đứng gần như vậy vẫn có thể nghe rõ ràng, thật tình khinh bỉ vị Nhị đệ này, mất mặt, mất mặt a!

Mất hết mặt mũi nam nhân thiên hạ a!

Chiến Bắc Liệt cười nhạt, vốn đang hồi hộp lại bị huynh trưởng như vậy, ngược lại trở nên bình tĩnh: “Tức phụ, hôm nay Hoàng tẩu nói với ta….”

Lãnh Hạ ngạc nhiên: “Nàng ấy cũng nói với ngươi à?”

Ngạc nhiên xong, dường như nhớ đến gì đó, nhìn Chiến Bắc Diễn một cái rồi cụp mắt xuống, không nói gì nữa.

Chiến Bắc Liệt thấy vậy cũng ngậm miệng lại, thúc giục: “Hoàng huynh, bắt đầu đi.”

Hồ ly mắt chớp chớp, thấy rõ ràng hai người này có bí mật gì đó với Tiêu Phượng nhưng lại không nói cho hắn, Chiến Bắc Diễn lập tức trở nên ngốc nghếch, chỉ cần có liên quan đến Tiêu Phượng, cái gì cơ trí cái gì gian xảo đều bị chó gặm hết, hắn hắng giọng một cái, lén lút gọi: “Bắc Liệt.”

Chiến Bắc Liệt mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên.

Thấy người này cười méo mó đê tiện, mỗ hồ ly đang đắm chìm trong bí mật của tức phụ chỉ hận không thể xông lên cắn chết hắn ta.

Chiến Bắc Liệt nháy mắt mấy cái với hắn, ý bảo: đọc đi.

Không còn cách nào, người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Chiến Bắc Diễn ngoài mặt cười tủm tỉm thực chất trong lòng cực kỳ âm trầm, bắt đầu đọc mấy câu kỳ quái mà Chiến Bắc Liệt đã viết cho mình.

“Mộ Dung Lãnh Hạ, ngươi có nguyện ý gả cho Chiến Bắc Liệt, từ giờ phút này dù nghèo khổ hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều sẽ tôn trọng bảo vệ hắn, cùng thương yêu nhau, không xa không cách, thủy chung như một chứ?”

Lãnh Hạ hoàn toàn ngẩn người.

Mặc dù kiếp trước nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ kết hôn, mặc dù nàng luôn cười nhạt trước tình yêu, nhưng một câu nói như vậy, dù là một nữ tử kiên cường mạnh mẽ đến mức nào, đều sẽ tim đập chân run……

Sau khi đến nơi này, nàng từng nói rất nhiều chuyện về thế giới hiện đại cho Chiến Bắc Liệt, bao gồm cả hôn lễ, ngay từ đầu nàng đã đoán được rồi, Chiến Bắc Liệt muốn tổ chức cho nàng một hôn lễ khó quên, cảm động, một hôn lễ chứa cả những ký ức tốt đẹp của kiếp trước, tuy rằng có nhiều chỗ hơi biến khéo thành vụng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự cảm động, cảm kích vào hoài niệm của Lãnh Hạ.

Những lời kia, nàng chỉ thuận miệng nói qua một lần, lại còn đã nói từ nhiều năm trước.

Thậm chí nàng còn không nhớ rõ.

Nhưng hắn lại nhớ rõ!

Lãnh Hạ ngẩng mặt lên, bao nhiêu cảm động vui sướng từ đầu hôn lễ đến giờ, rốt cuộc bùng nổ vào giờ phút này.

Nước mắt chảy dọc theo hai gò má, nàng nắm chặt tay nam nhân bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay dày đặc vết chai do luyện võ nhiều năm, nhưng chính bàn tay này đã làm lành vết thương tỷ muội chia lìa khi đến dị thế của nàng, mềm mại vuốt ve lên sự bàng hoàng xa cách tại thế giới này, cho nàng một gia đình ấm áp, che chở cho nàng suốt cuộc đời……

Nàng nhẹ nhàng mà trịnh trọng: “Ta nguyện ý.”

Nam nhân ở bên cạnh, thở phào một hơi.

Tiếng động cực lớn làm cho khách khứa trợn mắt lên nhìn, cười ầm lên.

Tiếng cười đầy thiện ý, ẩn chứa sự chúc phúc, Chiến Bắc Liệt nuốt nước miếng, đợi Chiến Bắc Diễn nói tiếp.

“Chiến Bắc Liệt, ngươi là nguyện ý lấy Mộ Dung Lãnh Hạ…..”

“Ta nguyện ý!”

Mỗ nam vội vã làm mọi người lại cười to.

Hắn ho khan một tiếng, nhìn thấy ánh mắt trêu tức của tức phụ, cố gắng bình tĩnh bảo vệ phong thái Chiến thần, trầm ổn nói: “Nói lại lần nữa.”

Chiến Bắc Diễn xem thường đọc lại: “Chiến Bắc Liệt, ngươi có nguyện ý lấy Mộ Dung Lãnh Hạ, từ giờ phút này dù nghèo khổ hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, ðều sẽ tôn trọng bảo vệ nàng, cùng thýõng yêu nhau, không xa không cách, thủy chung nhý một chứ?”

Trời mới biết hắn phải khó khăn đè nén đến mức nào mới nghe xong câu nói này: “Ta nguyện ý.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Chiến Bắc Liệt lấy một đôi nhẫn ra, là một đôi nhẫn đơn giản không trang trí hào nhoáng gì cả, lồng vào ngón áp út của đối phương, sau khi Chiến Bắc Diễn nói một câu ‘Ngươi có thể hôn tân nương của mình’ liền ôm lấy tức phụ, phủ lên môi nàng, mặc kệ quan khách đỏ mặc, hai người không coi ai ra gì đứng đó ôm hôn.

Không có cách nào, từ giờ trở ði, ngýời ta là hợp pháp.

Lần ôm hôn hợp pháp này, ước chừng đến một nén nhang.

Các quan khách từ tò mò, ðến ngýợng ngùng, đến quen rồi, đến thấy nhýng không thể trách, đến hai mí mắt dính vào nhau buồn ngủ, tân lang và tân nương cuối cùng đã ôm hôn xong.

Một người hai má đỏ bừng, đẹp đến kinh người.

Một người nhếch miệng cýời ngây ngô, ngốc đến kinh người.

Đẹp đến kinh người bị đưa vào hỉ phòng, còn ngốc đến kinh người ở lại tiếp khách, hôn lễ rốt cuộc đã xong một nửa.

Còn tại sao lại là một nửa thì các ngươi tự hiểu.

Ban ngày nhanh chóng trôi qua, đêm đen thay thế.

Chiến Bắc Liệt bị chuốc rượu đến mơ mơ màng màng, rốt cuộc đã đẩy được cái đám muốn đến nháo động phòng, xiêu vẹo bước đến hỉ phòng, nhưng vừa đến cửa, nào còn vẻ say rượu nữa đâu.

Mỗ nam giả vờ say hùng hổ hiên ngang bước vào phòng, chuẩn bị hoàn thành nốt một nửa hôn lễ của mình.

Trong hỉ phòng, Lãnh Hạ đã sớm cởi hết những đồ trang sức vướng víu, chỉ mặc hỉ phục đơn giản nằm tựa ở đầu giường, mái tóc đen mềm mại uốn lượn chảy xuống giường.

Nàng tươi cười với Chiến Bắc Liệt, gạt hạt táo sang một bên.

Tiêu Phượng ở cạnh nàng cả tối lập tức nháy mắt, bộ dạng ‘ta hiểu ta hiểu’ rồi vỗ vỗ vai Chiến Bắc Liệt bước ra ngoài.

Lãnh Hạ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Chiến Bắc Liệt đang có vài phần căng thẳng, trong đầu chợt nảy ra một ý, nhướn mày nói: “Có việc?”

Cảnh tượng quen thuộc đến mức nào.

Chiến Bắc Liệt cúi đầu cười rộ lên rồi nhìn chằm chằm tức phụ mình.

Hắn đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Lãnh Hạ, nhìn thẳng vào đôi mắt tươi cười đầy ẩn tình của nàng, hỏi từng chữ một: “Nàng là ai?”

Khẽ cong môi, Lãnh Hạ vươn tay, túm lấy vạt áo trước ngực hắn, kéo hắn đối mặt với nàng, hơi thở của đối phương đều cảm nhận rõ ràng, trán cụng trán, mũi đụng mỗi, cánh môi đỏ mọng nhẹ nhàng phun ra: “Ta không thích bị người khác nhìn từ trên xuống, nhớ kỹ, không có lần sau.”

Chiến Bắc Liệt lại cười rộ lên, gật gật đầu: “Được, nói cho Bổn vương biết, nàng là ai?”

Nàng nghiêng đầu, hôn lên khóe môi hắn: “Tức phụ ngươi!”

Hai cánh môi vừa tách ra Chiến Bắc Liệt đã lập tức kéo lại, xoay người đặt Lãnh Hạ dưới thân, môi lưỡi hòa quyện, còn có mùi ngọt mát của táo, hắn hơi mơ hồ nói: “Tức phụ, nàng không diễn theo kịch bản…..”

Trong này hai người ngọt ngào tái hiện cảnh tượng năm xưa, tình chàng ý thiếp rơi vào tiên cảnh.

Bên ngoài, Tiêu Phượng vừa mới ra khỏi cửa, đang định chọc một lỗ nhỏ xem trộm thì đã nghe thấy tiếng động khẽ khàng, mắt hạnh sáng ngời, nàng chạy vội ra hành lang.

Bóng đêm nồng đậm, đại hồ ly đang ngồi trên nóc nhà khoang tay nhìn nàng.

Khẽ điểm mũi chân, Tiêu Phượng nhẹ nhàng bay lên mái ngói, ngó theo hồ ly thì thấy một viên ngói đã bị dỡ ra, có thể nhìn rõ ràng hai người trong hỉ phòng, nàng kinh hỉ nói: “Hồ ly chàng trâu bò thật, tìm được vị trị tốt như vậy.”

Chiến Bắc Diễn hưởng thụ tức phụ ca ngợi, chỉ chỉ xuống dưới, Tiểu Thập Thất và Tiểu Ca Dao đang dẫm lên vai Mộ Nhị, vừa che mắt vừa nhìn cảnh tượng trong phòng qua hai kẽ tay rất sung sướng, cửa phòng cũng bị mở hé ra, Chiến Bắc Việt và Niên Tiểu Đao ta một cước ngươi một cước đang cướp vị trí thuận lợi để nhìn trộm, trên nóc nhà lại có một người nhảy lên, lão ngoan đồng vạch một tấm ngói khác ra rồi vuốt râu, dùng khẩu hình nói: “Anh hùng chung ý tưởng.”

Chiến Bắc Diễn ôm quyền, cười không khiêm tốn chút nào: “Khách khí khách khí.”

Tiêu Phượng hưng trí bừng bừng nhìn dưới phòng, vừa xem vừa cười trộm: “Ai da, hai người này buồn nôn thật.”

Hồ ly nheo mắt lại, nhìn tức phụ mình mãi không lớn được, cười vui mừng, bỗng nghĩ đến cái ‘bí mật’ lúc nãy mình chủ hôn liền thừa dịp Tiêu Phượng đang chuyên tâm rình trộm, dụ dỗ: “Hôm nay nàng nói gì với Lãnh Hạ?”

Chiêu này rất hiệu quả, Tiêu Phượng vừa xem vui vẻ vừa lặp lại những câu nói sáng nay……

Nghe mãi nghe mãi Chiến Bắc Diễn cũng hiểu được là mình bị lừa, tao nhã nghiến răng, bỗng Tiêu Phượng kích động nói: “Hôn đi! Đè lên! Ai nha mẹ cha ơi, phải mãnh liệt nữa vào.

Đúng lúc này!

Vút! Vút! Vút…….

Gió mạnh ập đến, hắn ôm Tiêu Phượng tung người lên không còn chưa kịp thở phào ám khí tiếp theo đã phóng đến, tiếng gió rít kia đủ để cho thấy người phóng ám khí tức giận đến mức nào, Chiến Bắc Diễn bị ám khí đánh trúng bắp chân, ngã từ trên không xuống, vừa ngã vừa nghĩ chuyện tốt bị phá, có thể không giận sao?

Ngói vỡ văng đầy đát.

Tiêu Phượng đứng dậy khỏi lòng Chiến Bắc Diễn, ám khí đập vào đầu nàng kia, chính là hạt táo đã bị gặm sạch.

Nàng nuốt nuốt nước miếng, nhìn xuống dưới thì thấy Chiến Bắc Liệt đang đen mặt, cười gượng hai tiếng rồi nhìn xung quanh…..

Thập Thất và Tiểu Ca Dao bay xuống dưới, Bắc Việt và Tiểu Đao lăn từ cửa ra, Mạc Tuyên chui ra từ hốc tường, Chung Thương nhảy xuống từ xà nhà…… vân vân và vân vân, từng người từng người lũ lượt chui ra, cả đám xám xịt nuốt nước miếng, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, Thác Bạt Nhung ho khan một tiếng nhìn trời, Tiêu Phi Ca hận không thể nhét mình vào trong quạt, Diệp Nhất Hoàng rất không nghĩa khí trốn sau Lão mã, Cuồng Phong Lôi Minh Thiểm Điện trực tiếp ra góc tường ngồi chồm hỗm…….

Tóm lại trừ lão ngoan đồng, tất cả đều hiện thân!

Chiến Bắc Liệt nở nụ cười, một phòng hỉ nho nhỏ mà lại giấu nhiều người như thế.

Được, được lắm!

Lãnh Hạ cũng cười theo, phượng mâu hơi hơi nhướn lên, muốn bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu nguy hiểm.

Hai người khoanh tay đứng dậy, cười tủm tỉm liếc mắt một lượt quanh phòng, lạnh lẽo hỏi: “Còn ở lại ăn khuya à?”

Vút vút vút!

Trong nháy mắt, cả phòng chỉ còn lại đôi tân lang tân nương.

Muốn hỏi người đâu ư?

Đương nhiên là chạy tán loạn, lúc này chỉ có kẻ ngốc mới không chạy.

Chiến Bắc Liệt nghiến răng, nhìn phía trên không ngói, cửa sổ không song, cửa đi không cánh, căn phòng lộn xộn rõ ràng không thể tiếp tục, ôm chầm lấy tức phụ thở dài: “Đổi chỗ khác, tiếp tục chiến?”

Lãnh Hạ khiêu mi: “Ba trăm hiệp! Sợ ngươi chắc?”

Đúng lúc này, ở cánh cửa sổ không còn song, một bóng người áo xanh đi tới, mỗ ngốc tử vào thời khắc nguy hiểm đã bỏ rơi Chiến Thập Thất và Tiểu Ca Dao tự chạy trốn, bây giờ nguy hiểm đã không còn nên lại nhẹ nhàng trở về.

Hắn nhìn chằm chằm Lãnh Hạ không chớp mắt, khẽ điểm nhẹ mũi chân bay vào phòng.

Hoàng cung đêm nay là một đêm không ngủ.

Vì hôm nay là hôn lễ của Đại Tần Chiến thần và Liệt Vương phi nên cả bầu trời đều ngập không khí vui sướng, không khí ấy lan khắp thành Trường An, Đại Tần, thậm chí là toàn thiên hạ, tiếng đàn hát réo rắt bên tai, bóng cây lắc lư làm nhạc đệm, nhưng trong hỉ phòng kia, đột nhiên truyền ra tiếng hét của một nam tử, còn có sự run rẩy và sợ hãi, bay lên tận chín tầng mây!

“Tức phụ, thai khí, thai khí a!”