Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 19-1: Vùng đất không ai quản




Khi Lan hoang mạc nằm ở cực tây Tây Vệ, cùng với Tuyết phong phía bắc Bắc Yến, Quỳnh lâm phía nam Nam Hàn, Vân hải phía đông Đông Sở, được xưng là tứ đại địa cực.

Nếu muốn đến Khi Lan hoang mạc thì phải qua Phù thành cũ đã.

Bây giờ, cách lúc mọi người xuất phát, đã hơn nửa tháng.

Bây giờ mới ra khỏi Tây Vệ hai ngày, Lãnh Hạ vốn cho rằng đường xá phải hoang vắng tiêu điều không một bóng người, nào ngờ, trên đường gặp phải không ít lữ khách đi cùng đường, hoặc cao thủ trên giang hồ thi triển khinh công bay đi, hoặc mấy hạng trộm cắp cứ lén lút nhìn hành lý của nàng….

Có lữ khách trên đường thì không nói nhưng cả quán trọ cũng có thì khiến Lãnh Hạ không thể hiểu nổi.

Hoàng hôn dần buông xuống, thay thế cái nắng gắt ban trưa bằng cái lạnh nhẹ nhàng.

Lãnh Hạ khép vạt áo lại, nhìn vào quán trọ hai tầng không nhỏ trước mặt, bên trong vô cùng náo nhiệt.

Cuối cùng, nàng nhíu mày lại nói lên nghi hoặc của mình: “Chẳng phải lúc trước Phù thành bị tàn sát biến thành một tòa thành chết sao?”

Phù thành đã biến thành thành chết, mà Khi Lan hoang mạc lại càng ít người đặt chân tới, những lữ khách trên đường và những người trong quán trọ kia muốn đi tới đâu?

Vừa nói xong, mọi người đồng loạt nhìn qua, trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi.

Ánh mắt này, khiến Lãnh Hạ cảm giác mình là một người ngoài hành tinh!

Một lúc sau, Hoa Thiên vẫy vẫy khăn tay, che miệng cười run rẩy hết cả người: “Ai y, ngươi sẽ không cho rằng, Phù thành trống rỗng, mùi máu tươi không tiêu tan, ban ngày gió bụi thét gào ban đêm không trăng không sao âm u quỷ quái đấy chứ?”

Lãnh Hạ chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ không đúng?”

Mọi người cười to không ngừng, hô luôn miệng: “Gà mờ!”

Thác Bạt Nhung vỗ trán một cái phỉ nhổ: “Không có học thức, thật là đáng sợ”!

Lãnh Hạ trừng mắt, hét lớn: “Nói đi!”

Diệp Nhất Hoàng cười híp mắt giải thích cho nàng: “Ân nhân, Phù thành này đã bị diệt hai mươi năm, nhưng bản đồ bảo tàng lại không có tin tức, hai mươi năm qua, cũng không chỉ quý tộc các nước đang tìm mà toàn bộ thiên hạ đều đang tìm. Có người mất mấy tháng mấy năm rồi thất vọng rời đi nhưng cũng có người cố gắng bám trụ lại, dần dần, nhóm trước chưa đi nhóm sau đã tới, trong Phù thành càng ngày càng nhiều người…….”

Công Tôn Liễu khẽ cười nói tiếp: “Hơn nữa nơi đó tách rời khỏi Tây Vệ, không có Hoàng đế không có quan phủ không có quan binh, không ít người phạm tội, bị đuổi giết, có hận thù, bắt đầu trốn đến Phù thành, dần dần, biến thành một nơi không ai quản!”

Lãnh Hạ nhíu mày: “Tây Vệ mặc kệ sao?”

“Theo như ta đoán, Tiên hoàng Tây Vệ muốn nhiều người tới tìm, có lẽ có kẻ gặp may tìm được bảo tàng giúp lão ta một đại ân….” Hoa Thiên khinh bỉ nói: “Sau đó thì sao, là muốn quản cũng không quản nổi, trong đó dần dần tụ tập nhiều kẻ hung thần ác sát, cao thủ giang hồ, sát thủ, cường đạo, kẻ trộm….. Chỗ như vậy, tội gì Tây Vệ tới để tự tìm phiền toái?”

Lãnh Hạ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Rồi nàng lập tức trừng mắt lên nhìn một đám đang cười híp mắt: “Sao các ngươi không nói trước cho ta?”

Mọi người cười ngã trái ngã phải: “Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết, ngươi là Tây Vệ Nữ hoàng mà lại không biết.”

Phía tây Tây Vệ, có một vùng đất không ai quản, cái này căn bản là một chuyện nổi tiếng trong thiên hạ.

Bọn họ không biết Lãnh Hạ chỉ là một người đến từ thế giới khác, đến đây mới được năm năm, nên tất cả mọi người đều cho rằng, nàng biết, nhất là, nữ nhân này còn là Hoàng đế Tây Vệ!

Một cánh tay nhỏ kéo kéo vạt áo nàng, Lãnh Hạ cúi đầu thì thấy con trai mình tươi cười gật đầu nói: “Mẹ, Thập Thất cũng biết!”

Lãnh Hạ không nói gì nhìn trời, được rồi, đây là trả thù a!

Rốt cuộc nàng cũng bị những kẻ cổ đại này cười nhạo một lần.

Mỗ nữ nhân cực kỳ bình tĩnh, ho khan một cái rồi nắm tay con trai đi vào trong quán trọ.

Trong đại điện tối đen như mực, mấy cái bàn thô sơ kê loạn ở khắp nơi, mười mấy tên quỷ say ngã trái ngã phải, ôm vai bá cổ uống rượu, có tên còn ngã vật ra nền, bàn khác thì có không ít hán tử hung thần ác sát, đạp bàn thét to.

“Báo tử! Báo tử….”

“Tiểu! Tiểu! Mở tiểu cho lão tử!”

Màn vải bị nhấc lên, ánh mặt trời chiếu vào màn đêm trong ấy, ngay lập tức, trong đại điện lặng ngắt.

Tất cả mọi người đều nheo mắt lại nhìn ra cửa.

Nữ tử đi đầu mặc bạch y, dung nhan lạnh lùng, thân hình gầy nhỏ, bụng nhô cao, nắm tay một đứa trẻ xinh xắn đáng yêu, đang cười híp mắt nhìn bọn họ.

Phía sau, lão đầu hồng hào râu tóc bạc phơ, nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng động tác cứng nhắc, đứa trẻ mười tuổi mặt mày thanh tú, ẻo lả xanh biếc õng ẹo, hán tử cường tráng khiêng loan đao, mỹ nam tử khí chất phong hoa tuyệt đại, thiếu niên thông minh lanh lợi.

Nhóm người như vậy, nhìn qua thì đều khác nhau, nhưng có một điểm chung, là quý khí!

Dù là ai, đều có khí chất cao quý!

Các hán tử trong quán trọ, đều cầm vũ khí lên đi về phía bọn họ.

Mày liễu nhướn lên, Lãnh Hạ hứng thú nhìn, có ý gì đây…..

Cướp?

Nàng khẽ cười một tiếng, đang muốn động, thì có một nữ tử trên lầu hai quát to: “Nếu dọa chạy khách của cô nãi nãi, các ngươi đều cút ra ngoài ngay!”

Tiếng quát này có vài phần hấp dẫn, vô cùng lười biếng kiều mị, cũng khiến các nam nhân ở dưới đồng loạt thu hồi binh khí, liếc mắt nhìn các nàng một cách không rõ, rồi quay lại chỗ ban đầu, đánh bạc, uống rượu, đánh nhau, ngủ, tất cả như cũ.

Lãnh Hạ nhìn lên trên, trên cầu thang cũ nát có một nữ tử, chưa đến ba mươi tuổi, dáng vẻ lười biếng, rất phong trần. Nhưng ánh mắt của nữ tử này, trong đôi mắt hổ phách kia, có vài phần tang thương, vài phần ngang bướng, vài phần mị hoặc, câu nhân mà không biết.

Nhanh như chớp, dáng người mềm mại đã thả mình lao xuống, vắt chân nằm trên bàn gỗ bẩn thỉu, chống đầu ngái ngủ hỏi: “Khách quan, ở trọ?”

Lãnh Hạ kéo một cái ghế cũng bẩn thỉu ra, nhưng không ngại, thản nhiên ngồi xuống.

Nàng nhướn mày hỏi: “Ở trọ thì sao? Mà không ở trọ…. thì như thế nào?”

Nữ tử nhấc mí mắt lên, liếc nhìn nàng một cái, rồi đảo qua đám hán tử trong đại điện, khẽ cười nói: “Không ở trọ thì không phải khách của cô nãi nãi, mà không phải khách của cô nãi nãi thì có làm sao ta cũng không xen vào!”

Lãnh Hạ cũng cười khẽ, đánh giá cô gái trước mặt rồi vươn vai: “Vậy thì ở trọ đi!”

Nữ tử sửng sốt, cười to, trở mình đứng dậy, kêu to: “Nghe cho kỹ, trong thời gian mấy vị này ở trọ, an phận cho cô nãi nãi, nếu ai cản tiền tài của cô nãi nãi thì đừng trách ta không nể mặt!”

Dứt lời, phủi váy dẫn mọi người lên lầu hai.

Trên lầu hai, nữ tử nhanh như chớp đẩy cửa tám gian phòng, tựa ở cửa gian cuối cùng, lười biếng vươn tay: “Tổng cộng tám gian phòng, cho các ngươi hết, tám mươi lượng một đêm, chào mừng quay lại!”

Bộp!

Đập ngân phiếu trăm lượng vào tay nàng, nàng nắm lấy rồi sảng khoái xoay người…..

Đột nhiên dừng bước lại, nhìn ngọc thủ đang chắn ngang trước người mình, nữ tử nhướn mày: “Khách quan, còn gì sao?”

Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái, phun ra hai chữ: “Tiền thừa!”

Nữ nhân nở nụ cười.

Như là nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, nàng ta tựa lưng vào vách tường, nắm ngân phiếu cười ha ha: “Trong vòng trăm dặm quanh đây, ai không biết Cơ Tam Nương ta, bạc đã vào miệng ta còn muốn cô nãi nãi phun ra……”

Tiếng cười chợt ngừng, nàng nhìn bàn tay rỗng tuếch, ánh mắt nhìn sang Lãnh Hạ lần này đã hoàn toàn thay đổi.

Nữ tử đối diện, mang thai ít nhất là sáu tháng, cũng thản nhiên dựa vào tường như mình, nhìn qua nhu nhu nhược nhược không có nửa phần nội lực, nhưng ngay cả nàng cũng không nhìn rõ, chỉ thấy trước mặt có bóng trắng lóe lên, ngân phiếu trong tay đã đổi chủ rồi!

Còn nữ tử kia, lại giống như chưa từng động, cũng thản nhiên, cũng dịu dàng.

Một lát sau, Cơ Tam Nương lành lạnh cười nói: “Thì ra đụng phải người trong nghề!”

Khó trách lúc nãy đối mặt với một đám hán tử hung thần ác sát lại luôn trấn định!

Lãnh Hạ cầm ngân phiếu, rồi hất hất cằm: “Đi vào bàn?”

Cơ Tam Nương vươn vai, vạt áo trượt xuống hơn phân nửa, lộ ra da thịt màu lúa mạch gợi cảm, hỏi Lãnh Hạ vấn đề như lúc đầu nàng đã hỏi: “Đi vào thì sao? Mà không vào… thì thế nào?”

Lãnh Hạ trả lời lại không như nàng ta nghĩ, nàng lạnh lùng phun ra: “Ngươi không có lựa chọn!”

Dứt lời, xoay người vào phòng.

Cơ Tam Nương cũng không xấu hổ, đi nhanh vào theo, đi được nửa đường thì quay đầu lại, nhìn tiểu tiên đồng ngoài cửa hỏi: “Đây là con trai ngươi?”

Chiến Thập Thất chớp chớp tiểu ưng mâu, chỉ cách Cơ Tam Nương có một bước, đáng yêu gật đầu: “Đó là mẹ ruột ta.”

Cơ Tam Nương chợt ra tay!

Lao về phía Chiến Thập Thất…….

Lãnh Hạ cũng không quay đầu lại.

Hoa Thiên cười giả lả.

Thác Bạt Nhung chuyên tâm lau loan đao.

Lão ngoan đồng vuốt râu cười tủm tỉm.

Mộ Nhị vẫn ngơ ngác như trước.

Diệp Nhất Hoàng vươn vai, hưng phấn xem trò vui.

Công Tôn Liễu và Công Tôn Minh liếc nhau cùng nhún vai.

Ngay lúc sắp túm được Chiến Thập Thất thì mỗ tiểu hài tử nhìn quanh đám người trong phòng thấy không có ai chuẩn bị ra tay, nó còn có thời gian thở dài oán hận: “Thời khắc mấu chốt vẫn phải tự dựa vào mình a!”

Dứt lời, thoắt một cái đã biến mất.

Cơ Tam Nương kinh hãi, tiểu hài tử vô hại lúc nãy đã ngồi bên cạnh mẹ nó, lấy lòng nói: “Mẫu thân, Thập Thất thật là giỏi!”

Mỗ mẹ ruột gật đầu, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.

Cơ Tam Nương giật giật khóe miệng, một lúc sau mới phun ra một từ: “Kháo!”

Hai mẹ con này, đều là biến thái!

Đấu tranh cũng đã đấu tranh qua, nàng không có tâm tư gì khác nữa, được rồi, dù là có cũng không làm được.

Bước vào phòng, hất áo lên ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi như không xương, vắt chăn hỏi: “Sao, nói đi, muốn hỏi gì?”

Lãnh Hạ cũng không cướp của nàng, ném ngân phiếu lại: “Tình hình Phù thành.”

Bọn Hoa Thiên dù biết cũng chỉ là tin đồn, mà lúc Diệp Nhất Hoàng tới đây cũng đã là mười năm trước, tóm lại là không hiểu bằng kẻ ở đây.

Mà còn có một việc, từ lúc vào đây thấy có vài phần không đúng, như là dọc đường chỉ có người đến Phù thành chứ không có người đi từ hướng Phù thành ra, như là những hán tử trong quán trọ này, giống như ở đây thường xuyên, chuyên cướp bóc để kiếm sống.

Cách Phù thành gần như vậy mà lại ở lại quán trọ này…..

Cơ Tam Nương bắt lấy ngân phiếu rồi đáp: “Ngươi hỏi đúng người rồi, chuyện Phù thành, chờ ngươi vào thành còn muốn hỏi thì muộn rồi!”

Lãnh Hạ cau mày, nghe giọng điệu nàng ta thì quả nhiên có chút vấn đề.

Cơ Tam Nương chậm rãi nói: “Phù thành a, chỉ cho vào, không cho ra!”

“Gạt người à?” Diệp Nhất Hoàng chạy vào phòng rung đùi đắc ý: “Huynh đệ ta cũng đã tới, chưa từng nghe cái này a!”

“Lúc ngươi tới, đã mấy năm rồi?” Cơ Tam Nương lười biếng liếc nhìn hắn một cái: “Từ lúc Phù thành bắt đầu trở thành nơi không ai quản lý nổi, người tới ngày càng nhiều, chia làm ba loại, thứ nhất, vào tị nạn, thứ hai, tìm kiếm người tị nạn để trả thù, thứ ba, tìm manh mối bảo tàng.”

“Dù là loại nào thì ngày càng nhiều người, loại thứ nhất là vì tránh kẻ, nếu ai cũng có thể vào giết người rồi ra thì tị nạn thành trò đùa à? Loại thứ hai, vì có điều lệ mới kia, nên cũng phải cân nhắc xem kẻ thù kia có đáng để trả giá cả đời trong ấy không, loại thứ ba, càng khiến nhiều người chùn bước, có bảo tàng thì sao, cũng không ra được?”

Lãnh Hạ gật đầu hỏi tiếp: “Chẳng phải Phù thành là nơi không ai quản sao, trời mặc kệ đất mặc kệ, không Hoàng đế không quan phủ không quan binh, ai ra luật kia?”

Cơ Tam Nương ngồi thẳng người dậy, tán thưởng liếc nàng: “Rốt cuộc đã hỏi tới trọng điểm!”

“Chỗ như vậy, hỗn loạn không thể tả, đương nhiên là quả đấm của người nào lớn thì người đó là lão đại! Sáu năm trước có cách là cứ ba năm mở lôi đài tỷ võ một lần, chỉ cần thắng là được đảm nhiệm Thành chủ ba năm, Thành chủ chỉ cần hưởng thụ thôi, thi thoảng ra vài điều luật, dù là đánh nhau hay giết người cướp của cũng không cần quản, chuyện tốt như thế, đương nhiên là người người đổ xô vào, người đầu tiên đảm nhận Thành chủ đã ban luật kia, từ nay về sau, chỉ cho vào, không cho ra!”

Lãnh Hạ hỏi lại: “Phù thành này sống kiểu gì?”

Một thành trấn chỉ cho vào không cho ra thì lấy bạc ở đâu ra?

Cơ Tam Nương đứng lên, nhìn xuống đám ầm ĩ ở dưới: “Thấy những kẻ đó không, bọn họ tâm tâm niệm niệm muốn vào thành, cũng chính là nguồn kinh tế của Phù thành, muốn vào thành, năm nghìn lượng bạc!” Nàng nói xong, còn bổ sung: “Một người!”

Hoa cô nương hít một ngụm lãnh khí: “Thành chủ này biết buôn bán thật!”

Lúc này Lãnh Hạ mới hiểu, những hán tử dưới lầu này đang hưng phấn tới Phù thành lại phát hiện không có bạc là không thể vào, nên đành ở đây cướp bóc những người có tiền, nhưng những kẻ đến đây chắc cũng chẳng phải hạng vừa.

Cơ Tam Nương thấy nàng có suy nghĩ liền giải thích: “May mắn thì cướp được bạc rồi vào còn không may thì bị thương hoặc mất mạng. Quán trọ này của cô nãi nãi thấy vô số người như thế rồi!”

Thác Bạt Nhung lau loan đao, lạnh lùng nói: “Nếu như là ta, sẽ trực tiếp cướp quán trọ này của ngươi!”

“Công phu của cô nãi nãi tuy rằng kém các ngươi….” Cơ Tam Nương cười nói, nói được nửa câu thì liếc về phía đứa trẻ như tiểu tiên đồng kia, mỗ tiểu hài tử liền cười vô tội nhìn nàng, nàng lập tức dời mắt, im lặng giật giật khóe miệng, nhìn dưới lầu nói: “Nhưng đối phó với chúng thì dư dả, người có khả năng thật sự thì sẽ không khó để cướp được năm nghìn lượng bạc!”

“Vậy còn trong thành?”

Cơ Tam Nương nhún nhún vai, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chỉ cho vào không cho ra nên là bị khép kín, ta cũng không biết nhiều, chỉ là người bên cạnh Thành chủ, thi thoảng đi ngang qua thì nói thôi.”

Mày liễu nhướn lên, Lãnh Hạ nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Người bên cạnh Thành chủ, có thể ra khỏi thành?”

“Thành chủ có đặc quyền.” Cơ Tam Nương đi tới cửa, nháy mắt với nàng: “Cô nãi nãi lại miễn phí nói cho các ngươi một câu, lôi đài tỷ võ ba năm một lần, đã bắt đầu rồi!”

Sau khi nàng đi, mọi người vây quanh bàn đều không ngờ Phù thành còn có quy củ như thế.

Lãnh Hạ phân tích: “Vào thành thì dễ, tám người bốn vạn lượng bạc, ra khỏi thành thì sợ rằng còn phải phí chút sức lực, một là phải có Thành chủ hỗ trợ, hai là…..”

Môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi phun ra: “Biến thành Thành chủ!”

Tuy rằng không biết lôi đài này có quy củ gì nhưng nàng tin, câu Cơ Tam Nương vừa nói kia, tuyệt đối có thâm ý khác.

Mọi người đang gật đầu đồng ý thì thấy mỗ tiểu quỷ chạy đến cạnh nàng, ấm ức chọc chọc ngón tay: “Mẫu thân, Thập Thất nữa là chín người!”

Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái, chép chép miệng.

Không biết trẻ con bốn tuổi có vé trẻ con không?