Mùng một.
Sau khi cúng tế tổ tiên xong, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ chuẩn bị thu dọn đồ đạc để xuất phát.
Lần này là tới tham gia lễ đăng cơ của Đông Phương Nhuận nên không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, cho nên để con ở lại Trường An.
Chiến Bắc Việt và Niên Tiểu Đao cùng đi, việc Niên Tiểu Đao trúng độc, đối với Chiến Bắc Việt mà nói, tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ, chỉ cần nhắc đến liền nghiến răng nghiến lợi kêu báo thù. Đi cùng còn có Mộ Nhị, Lăng Tử này bây giờ nghiễm nhiên trở thành bác sĩ tại gia của mọi người, chỉ cần có hắn, dù là y hay là độc, mọi chuyện đều dễ dàng không ít, còn có cả ba người Cuồng Phong và Thí Thiên, Đông Sở đã có Chung Mặc phụ trách, Chung Thương để lại Đại Tần, phụ trách quản lý ám vệ và truyền tin.
Cứ như vậy, một đám người rời khỏi thành Trường An, xuất phát đi Đông Sở.
Đông Sở ở gần biển, phía tây bắc là sông Sở Yến, phía nam là sông rộng bao la, còn phía đông thì là đại dương mênh mông, nhờ được thiên nhiên ưu đãi, Đông Sở khí hậu ẩm ướt, của cải dồi dào, cực kỳ phồn hoa giàu có và đông đúc.
Muốn từ Đại Tần đến Sở, phải đi thuyền qua biên quan Đông Kỳ.
Lúc này nếu là ở Đại Tần thì sẽ se se lạnh, nhưng ở Đông Sở thì lại rất ấm áp.
Trên boong thuyền, Lãnh Hạ đứng hóng gió.
Phía dưới là nước xanh biếc, gió biển mang theo mùi mặn của muối đến khắp nơi, ánh nắng bị màn nước phản xạ đến chói mắt, những đợt sóng nối đuôi nhau cuồn cuộn trên mặt biển.
Vai bỗng thấy nặng, một tấm áo choàng phủ lên người nàng, Chiến Bắc Liệt nói: “Gió lạnh.”
Lãnh Hạ ngả về phía sau, tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, ôn nhu trả lời: “Ừ, như vậy thì sẽ không lạnh.”
Hai tay thuận thế vòng ra phía trước ôm lấy nàng, Chiến Bắc Liệt tâm tình rất tốt, không có thằng nhóc kia gây cản trở, quá tốt!
Đại Tần Chiến thần đang vui vẻ hưởng thụ thế giới của hai người, rất sảng khoái thì đột nhiên…..
Lãnh Hạ quay đầu lại, chớp chớp mắt: “Không biết bây giờ con đang làm gì?”
Chiến Bắc Liệt bối rối.
“Một tháng không gặp, ta nhớ nó!”
Chiến Bắc Liệt nghiến răng.
“Không biết tiểu tử kia có nhớ chúng ta không?”
Chiến Bắc Liệt không nói gì hỏi trời xanh.
Lãnh Hạ nhíu mày, nguy hiểm híp mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi không nhớ nó?”
“Nhớ!” Đại Tần Chiến thần nghiêm mặt, đảm bảo: “Tức phụ, nhớ thật!”
Thấy người này trợn mắt nói dối mà mặt không đỏ tim không nhảy, chỉ chưa thề độc thôi, Lãnh Hạ cười thầm, cũng không vạch trần hắn, hài lòng gật đầu, chợt nghe hắn thăm dò: “Nhưng nhớ thì nhớ, giờ cũng không gặp được, không bằng muốn cái có thể bây giờ.”
Lãnh Hạ nhìn trời, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Chiến Bắc Liệt lập tức nhe răng cười, chân chó nói: “Tức phụ, muốn ta đi, không cần khách khí!”
Lãnh Hạ bật cười, trịnh trọng gật đầu, bước lại gần hắn cắn nhẹ vào môi một cái, mơ hồ nói: “Ừm, giờ bắt đầu muốn, tuyệt đối không khách khí!”
Đoạn đối thoại vô bổ này làm ba người Cuồng Phong trùng hợp đi qua xuất hiện đầy vạch đen trên đầu, nhất là thấy gia nhà mình thỏa mãn ngốc nghếch, liên tục khinh thường.
Cuồng Phong lắc đầu: Từ lúc biết Tiểu Vương phi, sự anh minh thần võ của gia đã bị hủy…..
Thiểm Điện chớp chớp mắt, bĩu môi hỏi: Vậy giờ gia là cái dạng gì?
Lôi Minh chép chép miệng, vẻ mặt ghét bỏ: Ngốc nghếch!
Ba người cùng gật đầu, thở dài cảm thán.
Chiến Bắc Liệt thì không thèm quan tâm ba tên ngốc kia nói như thế nào, chỉ thầm giơ ngón tay giữa trong lòng.
Không chỉ Chiến Bắc Liệt, ngay cả Lãnh Hạ cũng cực kỳ hưởng thụ thế giới hai người khó có được, nàng ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt, dịu dàng hôn hắn.
Bỗng nhiên, phượng mâu chớp chớp, đẩy Chiến Bắc Liệt ra.
Đại Tần Chiến thần đương nhiên sẽ không cho nàng lâm trận bỏ chạy, dù là vì nguyên nhân gì, lúc này, sao có thể phân tâm?
Rất phá phong cảnh!
Chiến Bắc Liệt cắn mút hai cánh môi nàng, không thèm nhìn Lãnh Hạ muốn nghỉ ngơi, đương nhiên cũng không biết, tức phụ nhà mình đang đối diện một cách quỷ dị với một nam nhân ngơ ngác.
Mộ Nhị khinh công trác tuyệt, bước chân nhẹ nhàng, hơn nữa Chiến Bắc Liệt đang không tập trung nên hắn đứng ở phía sau nhìn một lúc lâu mà Chiến Bắc Liệt vẫn không cảm thấy gì.
Phượng mâu lại chớp chớp, Mộ Nhị cũng chớp theo, con ngươi nhìn chằm chằm hai người đang kích tình, trong đôi mắt trong veo ấy, có sự hiếu kỳ nhè nhẹ……
Hắn hơi nghiêng đầu, như là đang nghĩ xem hai người đang làm gì.
Phượng mâu tiếp tục chớp, Mộ Nhị cũng chớp theo…….
Lãnh Hạ đẩy mạnh Chiến Bắc Liệt rồi cố nói: “Mộ Nhị.”
Chiến Bắc Liệt nhíu mày, hai tay ôm mặt Lãnh Hạ, để nàng nhìn thẳng vào mặt mình, hung tợn cắn răng: “Tức phụ!”
Đại Tần Chiến thần vô cùng ghen tuông, nghĩ đến ai không nghĩ, lại dám vào lúc này nghĩ đến Lăng Tử!
Lãnh Hạ liếc mắt, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, thò đầu ra nói: “Ta muốn nói, Mộ Nhị ở phía sau ngươi….”
Lãnh Hạ nghẹn lời.
Nàng nhìn về phía sau Chiến Bắc Liệt, con ngươi chậm rãi đảo một vòng, bối rối.
Trước mặt vắng tanh, bốn phía không có người, chỉ có gió biển thê lương thổi đến, làm tóc gáy nàng dựng hết lên.
Một lúc sau, Lãnh Đại sát thủ vẻ mặt cổ quái, há hốc miệng ngơ ngác hỏi: “Người đâu?”
Chỉ có tiếng Chiến Bắc Liệt nghiến răng trả lời nàng, giọng điệu như muốn nói: Tức phụ, nàng xong rồi!
Không đợi Lãnh Hạ khóc không ra nước mắt, hắn đã cười dữ tợn bế nàng lao vào trong khoang thuyền, ừ, ở trên thuyền lung la lung lay……..
Cảm giác kia, nhất định là có một cảm thụ không tồi!
Ngay lúc Đại Tần Chiến thần híp mắt, đặt tức phụ xuống giường lắc lư, nghĩ đến mùi vị đặc biệt, mong đợi chép chép miệng chuẩn bị dùng bữa……..
Mộ Nhị ở trong khoang thuyền thò đầu ra, khuôn mặt trong trẻo đỏ ửng, hai mắt chứa vài phần xấu hổ ngượng ngùng, rõ ràng là sau khi tự hỏi đã biết hai người vừa nãy làm gì.
Mộ Đại thần y ngơ ngác liếc nhìn boong tàu vắng tanh, cuối cùng cũng lặng lẽ thở phào một hơi.