Đến tối, hai người dùng bữa xong Nghênh Tuyết mới bế tiểu bất điểm về.
Nghênh Tuyết đặt nó xuống chiếc nôi nhỏ cạnh giường, bước đi nhẹ nhàng, lưu luyến lui ra ngoài.
Tiểu tử kia đã chơi cả ngày nên bây giờ rất mệt, mút mút tay ngủ ngon lành.
Chiến Bắc Liệt ưng mâu sáng ngời, bay vút ra khỏi phòng, gần nửa canh giờ sau mới mặt mày hồng hào quay về, hai mắt xanh biếc lóe ra tia sáng kỳ quái, làm Lãnh Hạ vừa tắm xong cảm thấy bất an.
Quả nhiên, Đại Tần Chiến thần nhe răng cười cười đi tới hỏi: “Tức phụ, tắm xong rồi a?”
Câu nói này chứa đầy rạo rực làm Lãnh Hạ muốn bỏ qua cũng khó, nàng liếc mắt, nói thẳng vào trọng điểm: “Cục cưng còn đang ngủ!”
Có cửa!
Chiến Bắc Liệt nhất thời nhếch môi: “Chúng ta nhẹ một chút!”
Đại Tần Chiến thần đã ăn chay năm tháng bây giờ nghĩ đến thịt hai mắt liền tỏa sáng, vừa rồi mới đi hỏi lão ngoan đồng, nghe được đáp án tốt làm hắn mở cờ trong bụng, kiên quyết phải ăn thịt sư tử!
Lãnh Hạ nhìn con trai đang ngủ ngon, cắn cắn môi, khiêu mi nói: “Đi tắm.”
Một khẩu lệnh một động tác!
Đại Tần Chiến thần được lệnh lập tức biến mất, một lát sau tắm rửa sạch sẽ bước ra, bế nàng lên giường rồi nhào tới, thành thạo lột sạch y phục.
Nhìn mẫu sư tử đã đưa đến miệng, ngửa mặt lên trời tru một tiếng dài.
Sói đói bắt đầu dùng bữa!
Ngay lúc sói đói há miệng định cắn thì một mùi thối bốc lên ở bên cạnh……..
Đại Tần Chiến thần làm vú nuôi gần hai tháng, đương nhiên biết là có chuyện gì, tiểu sư tử đại tiện.
Lãnh Hạ bĩu môi nhìn cục cưng, vạn phần không khách khí, ý bảo: Đi thay tã.
Hắn đen mặt, hít sâu một hơi, nhìn vũ khí đã lên cung mà không được bắn, chấp nhận bò xuống giường nhanh nhẹn thay tã cho con trai, lau khô cái mông nhỏ, có lẽ tiểu bất điểm rất mệt nên vẫn không tỉnh lại, mặc kệ cha làm, vẫn ngủ say.
Đến lúc Chiến Bắc Liệt làm xong, lập tức nhào lên giường. Vừa thân mật được một lúc, bầu không khí nóng bỏng lại hiện lên, tên đã lên dây đợi bắn!
“Oa…….”
Chiến Bắc Liệt run một cái, suýt thì gãy cung!
Mồ hôi lạnh vã ra, chảy dài trên mặt, hắn cúi đầu nhìn vũ khí của mình bị dọa đến mềm cả ra, đập vào gáy một phát, hung tợn trừng mắt nhìn tên đầu sỏ.
Tiểu bất điểm không biết tại sao lại đột nhiên khóc thảm như vậy, Lãnh Hạ đau lòng đá Chiến Bắc Liệt dám trừng con, mặc y phục vào rồi giục: “Bế tới đây!”
Đại Tần Chiến thần nghiến răng ken két, xuống giường bế tiểu tử đang gào khóc kia lên, dỗ qua dỗ lại một hồi mà vẫn không hiệu quả, làm Lãnh Hạ càng lo lắng, nàng nhận lấy cục cưng, chỉ một lát mà tiểu tử kia đã ngừng khóc.
Lãnh Hạ nở nụ cười, khiêu mi nói: “Hình như cục cưng rất yêu ta.”
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán con, cục cưng lập tức nhếch môi cười hồn nhiên, dỗ tiểu bất điểm một lát, thấy nó không ầm ĩ nữa mới nói: “Tắt nến đi, để con ngủ ở giữa.”
Chiến Bắc Liệt khóc không ra nước mắt: “Tức phụ, không khóc nữa rồi, không cần đâu.”
“Nhỡ may lại khóc thì sao? Để nó ngủ giữa cho dễ dỗ.” Lãnh Hạ nghĩ một chút rồi quyết định.
Tiểu tử kia nằm trong lòng mẹ, chớp chớp hai mắt, bộ dạng cực kỳ vô tội, quả thực khiến Chiến Bắc Liệt hoài nghi là nó cố tình.
Đại Tần Chiến thần mím môi, gật đầu thật mạnh, nhóc con, hảo dạng!
Búng tay một cái, tắt nến, Lãnh Hạ nhích vào trong, đặt con trai ở giữa, tay nhẹ nhàng vỗ về con, ôn nhu như thế làm Chiến Bắc Liệt hâm mộ và ghen tỵ đến đỏ cả mắt.
Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, duỗi tay ra, ôm lấy eo Lãnh Hạ, ôm cả tiểu tử kia vào lòng.
“Oa…..”
Chỉ động khẽ như thế mà cục cưng lại khóc, tay liền rụt lại, tiểu tử kia cũng ngừng khóc luôn.
Chiến Bắc Liệt khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy đứa con trai này chính là oan gia của hắn mà, trên đời này, có người cha nào đau thương như hắn không………
Thời gian cứ như vậy lẳng lặng trôi qua……..
Chiến Bắc Liệt chống mắt lên chờ a chờ, chờ a chờ, ruốt cuộc cũng đợi được tiểu tử kia ngủ, máu sói lại sôi trào.
Lãnh Hạ ‘ừm’ một tiếng trả lời, thanh âm này chui vào trong tai Chiến Bắc Liệt, quả thực chính là thiên âm!
Hắn thận trọng vượt qua con trai, nhào đến trên người tức phụ, cười híp mắt nói: “Tiếp tục?”
Lãnh Hạ chớp mắt mấy cái, do dự nói: “Con………”
Chiến Bắc Liệt hôn môi nàng một cái, rồi hôn lên tai nàng: “Chúng ta cẩn thận một chút.”
Nhìn con trai đàn say ngủ, Lãnh Hạ suy nghĩ một chút rồi ôm lấy cổ hắn, hôn trả.
Mọi chuyện tiếp theo diễn ra tự nhiên, hai người âu yếm triền miên……..
Đột nhiên, khanh khách………..
Một tiếng cười thanh thúy đập vào tai hai người, lập tức giật mình trợn mắt, Lãnh Hạ không nói hai lời, đá văng Chiến Bắc Liệt đi, tốc độ kia, lực đạo này, không lưu tình chút nào, Chiến Bắc Liệt bị đập nát cả tim.
Hung tợn nhìn thằng nhóc không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, lúc này tiểu bất điểm đang mở to mắt nhìn bọn họ, lộ rõ sự hiếu kỳ.
Đại Tần Chiến thần nhếch môi, hét lớn một tiếng: “Thiểm Điện!”
Ba người Cuồng Phong đang ẩn mình ở bên ngoài nghe thấy tiếng liền đứng nghiêm, ngay sau đó, cửa phòng bật mở!
Sau đó……..
Sau đó một vật bị ném ra ngoài lao nhanh về phía mấy người.
“Có ám khí!” Thiểm Điện kêu lên, lập tức bị Lôi Minh đập cho một cái, khinh bỉ nói: “Rõ ràng là Vương gia ném, sao có thể là ám khí!”
Ba người chăm chú nhìn, sau khi thấy rõ đó là cái gì liền hít một ngụm lãnh khí, ba trái tim đập liên hồi.
Tiểu chủ tử!
Ba người quên cả thi triển khinh công, cứ thế mà nhào tới, một làm đệm, một bảo vệ, một đỡ.
Thiểm Điện nhìn tiểu bất điểm trong tay, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Tiểu tử kia lại không hề bị dọa, vẫn vô tâm vô phế như trước, cười không ngừng.
Đây là lần đầu tiên nó bị cha ruột vứt ra ngoài, nhưng chắc chắn không phải là lần cuối, đứa bé mới hai tháng đang tỉnh tỉnh mê mê, hai mắt chứa đầy hưng phấn, vui vẻ cười, nhưng lại không biết, cuộc đời bị ném của nó……
Vừa mới bắt đầu!