Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 66-2




Nàng day day huyệt Thái Dương, aizz, Lăng tử này cũng bị đám lão già kia lôi lại đây à.

Thấy nàng nhìn một bức tranh, mọi người đều cố kiễng chân nhìn lên long án, cả đám cười tủm tỉm, có cửa!

Trịnh Khấu Sư hớn hở vuốt râu mép, há mồm nói dối: “Thần y rất quan tâm đến chuyện tuyển phu, vừa nghe nói liền lập tức tắm rửa thay y phục, chạy như bay đến, nghiêm túc đứng trong hàng ngũ mỹ nam.”

“Đúng đúng đúng!” Chu Dần gật đầu liên tục, bổ sung: “Chờ a, nóng lòng a, hai mắt đều tái xanh rồi!”

Lãnh Hạ nhìn trời, lời lẽ đuối lý như thế, sao các ngươi nói ra được……

“Được!” Nàng vỗ án, hạ lệnh: “Để Trẫm nhìn thần y mắt xanh một cái!”

Ngay lúc Chu Dần hoan hỉ muốn chạy đi, Lãnh Hạ bồi tiếp một câu: “Nhưng, nếu mắt không xanh, các ngươi…….”

Nàng chậm rãi nhìn mọi người, làm bọn họ lạnh run: “Mắc tội khi quân?”

Vừa dứt lời, mọi người đều hiểu, đây là Nữ hoàng vì chuyện tuyển phu mà trị tội bọn họ a.

Trong đầu không khỏi bật ra hình ảnh mười mấy cái đầu lăn lông lốc ở ngọ môn, mọi người đều nuốt nước miếng một cái.

Trịnh Khấu Sư thở dài một tiếng, giọng nói thanh âm già nua vang lên: “Cựu thần biết Hoàng thượng và Hoàng phu phu thê tình thâm, nhưng chuyện này liên quan đến vạn năm cơ nghiệp của Tây Vệ, phải phòng bị a!”

Chúng thần đều khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Liệt Vương hùng tài đại lược, nếu còn độc chiếm hậu cung, hậu quả khó lường!”

“Hoàng thượng, nếu chỉ có một Hoàng phu là Liệt Vương, con cháu nỗi dõi Tây Vệ sẽ rất ít a!”

“Hoàng thượng, việc tuyển phu, phải làm a!”

Bốp!

Đại môn Ngự thư phòng, bị một cước đá văng, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.

Sau đó, một nam tử bá đạo bước vào, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, tức sùi bọt mép, ưng mâu vô cùng sắc bén, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Bản vương cũng tới giúp đỡ, chọn lựa một chút.”

Khụ khụ……

Mọi người liên tục ho khan, trong đầu bay ra một chữ to: Xong!

Vốn là bọn họ nghe nói hôm nay Liệt Vương không ở trong cung nên mới chớp thời cơ làm chuyện này, không ngờ, tôn sát thần này đã về rồi!

Đại học sĩ Tề Triệu cứng đầu nói: “Liệt…… Liệt Vương, đại sự tuyển phu, hậu cung không thể nhúng tay vào.”

Hậu cung……….

Chiến Bắc Liệt nghiền ngẫm hai chữ này một phen, sát khí ngùn ngùn bước đến cạnh Lãnh Hạ, chậm rãi đảo mắt qua một đống tranh mỹ nam.

Rõ ràng hắn không động đậy tý nào nhưng Lãnh Hạ biết, nam nhân này sắp bùng nổ rồi.

Hắn kéo ghế ra, không coi ai ra gì ngồi phịch xuống, rồi vắt chéo chân ôm eo tức phụ, nhắm mắt lầu bầu: “Hậu cung không được tham gia vào chính sự a……..”

Triều thần thấy động tác của hắn thì nhíu mày, rồi hai mắt chợt sáng lên, như là tìm được lý do công kích: “Đúng vậy, từ xưa đến nay hậu cung không được tham gia vào chính sự, nếu Liệt Vương đã là Hoàng phu Tây Vệ ta, đương nhiên không thể can dự vào việc triều chính.”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một tiểu thái giám nhỏ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, cấp báo từ tám trăm dặm.”

“Trình lên.” Lãnh Hạ ra lệnh, tiểu thái giám nhanh chóng đưa thư lên cho nàng.

Chậm rãi xem qua rồi Lãnh Hạ thản nhiên nói: “Nam Hàn lui binh.”

Lui binh?

Mọi người vốn đang thấp thỏm, nghe được tin tốt liền vui sướng: “Tiên hoàng phù hộ a!”

“Tiên hoàng?” Lãnh Hạ nhướn mày, cười nhạo nói: “Không phải là Liệt Vương phù hộ sao?”

Vừa dứt lời, mọi người mới giật mình nghĩ ra, Nam Hàn lui binh, không phải là do một phong thư của Đại Tần Liệt Vương sao!

Nghĩ đến cái này liền nghĩ đến nội dung bức thư kia, cả đám rớt con ngươi, một phong thư như thế mà cũng có hiệu quả ư?

Quả nhiên là Đại Tần Chiến thần a, không tầm thường!

Bọn họ đang ngạc nhiên thì thấy Chiến Bắc Liệt chậm rãi mở mắt ra, giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên: “À, hậu cung không được tham gia vào chính sự a……..”

Giọng nói nguy hiểm, ngữ điệu thảnh thơi, khí tức âm trầm……

Chúng thần nghẹn lời, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng không có ai dám nói một chữ ‘Đúng’.

Nếu không thể tham gia vào chính sự, vậy nhỡ may hắn lại gửi một phong thư đi: Hậu cung không được tham gia vào chính sự, lão tử chỉ đùa một chút thôi, các ngươi đánh gì thì đánh, lão tử chỉ nhìn, không nhúng tay vào!

Đến lúc đó, khóc cũng không khóc nổi!

Nhưng nếu không vì lý do này thì chuyện Hoàng phu phải sao đây?

Đang lúc bọn họ tiến thoái lưỡng nan, Chiến Bắc Liệt nhìn về phía bản đồ trong Ngự thư phòng, ra vẻ rất rối rắm: “Bảy tòa thành trì, còn chưa giao a……”

Uy hiếp!

Đây tuyệt đối là uy hiếp!

Chúng thần tức giận đến tái cả mặt nhưng không ai dám nói thêm gì nữa, Đại Tần Chiến thần ngay cả danh tiếng cũng không cần, mặc kệ bọn họ cười nhạo là lật lọng cũng nhất định phải ngăn cản tuyển phu!

Bọn họ còn có thể nói gì nữa?

Quả nhiên là gừng càng già càng cay, Trịnh Khấu Sư vỗ gáy một cái, như thể là lần đầu tiên nhìn thấy đống tranh kia trên long án, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì? Trên long án của Hoàng thượng sao lại bừa bộn như vậy, bọn thái giám ở Ngự thư phòng thật hỗn xược!”

Nói xong liền bước lên dọn dẹp mấy bức tranh kia.

Mọi người cũng hiểu ra, đồng loạt chạy lên, Lãnh Hạ bật cười, Chiến Bắc Liệt nhìn bọn họ với ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, cuộn tròn hết tất cả các bức tranh vào, miệng thì liên tục oán giận: “Mấy…. tên nô tài này, quá không hiểu chuyện, sao lại để long án bừa bộn thế này.”

Đến lúc dọn xong hết, chúng thần đồng loạt nhìn trời, ra vẻ như không có chuyện gì, tuyển phu?

Tuyển phu cái gì?

Không biết!

“Ừm!” Lãnh Hạ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: “Chúng ái khanh hãy ở lại, dùng bữa tối xong hẵng về phủ?”

“Hoàng thượng, phu nhân của cựu thần gần đây không thèm ăn gì cả lại hay nôn mửa, hôm nay phải mời đại phu tới khám xem sao, có khi có tin vui cũng nên, cựu thần xin cáo lui…….” Lão Thừa tướng đã hơn sáu mươi tuổi nói như thế.

“Hoàng thượng, gần đây gia đình không yên ổn, hôm nay phải mời đạo sĩ tới xem thế nào, có khi lại có thứ gì ô uế, vi thần xin cáo lui……..” Chu Dần, nói vậy.

“Hoàng thượng, vi thần…….’

Mọi người có đủ mọi lý do, tiểu thiếp ngã bệnh, họ hàng xa tới thăm, con trai và thầy giáo cãi nhau, các loại lý do muôn hình muôn vẻ lại nói rất nghiêm túc, cả đám ùa đi như ong vỡ tổ.

Đến lúc bên trong Ngự thư phòng chỉ còn lại Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, trong không khí yên tĩnh mà âm trầm, người nào đó nghiến răng ken két.

Lãnh Hạ âm thầm kêu không tốt, lặng lẽ di chuyển, nhưng đột nhiên bị hai cánh tay ôm chặt không thể động đậy.

Khuôn mặt anh tuấn nào đó dí sát vào mặt nàng, trợn to mắt lên, hung tợn nói: “Tuyển phu?”

Trời biết vừa rồi hắn mới quay lại Dưỡng Tâm điện, cung nữ cả điện thấy hắn liền trắng bệch mặt, hô lên một tiếng rồi chạy biến, một loại cảm giác không tốt lao thẳng lên đầu, hắn thi triển khinh công chạy tới bên ngoài Ngự thư phòng, liền thấy hơn mười mỹ nam đứng ngoài cửa, dạng người nào cũng có, dùng móng chân hắn cũng biết là xảy ra chuyện gì.

Nhất là trong ấy còn có kẻ lỗ mãng!

Lửa giận lập tức bùng lên, nữ nhân đáng chết này, cũng dám tuyển phu!

Tuyển phu cái khỉ!

Lãnh Hạ chép chép miệng, quả nhiên nàng không đoán sai, người này từ lúc vào đã có dấu hiệu bùng nổ, chẳng qua bây giờ mới đến giới hạn, lửa giận, oán khí, phẫn hận, cuối cùng cũng nổ tung.

Nàng cực kỳ chân thành nhìn hắn, ánh mắt rất vô tội: “Dù ngươi không đến ta cũng sẽ đuổi bọn họ đi.”

Một câu nói đương nhiên không thể làm hắn nguôi giận nhưng cũng bớt đi không ít, cắn môi nàng một cái rồi hừ lạnh: “Biết sai chưa?”

Lãnh Hạ biết sai sẽ sửa, trung thực gật đầu thừa nhận: “Ừ.”

Lại cắn lên một cánh môi khác, Chiến Bắc Liệt nhướn mày, nếu đã biết sai rồi thì tiếp theo, nghiêm phạt.

Hai tay ôm chặt lấy eo nàng, Lãnh Hạ được bế lên trên long án, hắn vung tay một cái, giấy bút mực sách gì đó trên bàn đều bị hất xuống dưới.

Sau đó, hai cánh môi ấm nóng phủ lên môi nàng.

Chiến Bắc Liệt dịu dàng cắn mút hai cánh môi nàng, hai tay rất thuần thục cởi bỏ y bào.

Đến lúc này, sao Lãnh Hạ còn không hiểu, chớp chớp hai mắt, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Ở đây sao?”

“Ừ, tập trung một chút!” Chiến Bắc Liệt cắn nhẹ nàng một cái, tay vẫn không chậm lại chút nào, mấy lớp áo ngay lập tức đã không cánh mà bay, lộ ra da thịt trắng mịn ngọc ngà.

Lãnh Hạ nhìn trời, được rồi, dù sao cũng phải làm người này nguôi giận.

Trong ánh mắt nóng bỏng của Chiến Bắc Liệt, nàng nhướn mày, giơ tay lên rút trâm cài trên đầu xuống, mái tóc đen liền đổ xuống như một thác nước đen tuyền, uốn lượn quanh làn da trắng nõn, rồi nàng vươn cả hai tay lên ôm lấy cổ hắn rồi bắt đầu cởi y bào………

Đại Tần Chiến thần đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, ngay cả không khí xung quanh cũng bị hắn làm nóng lên, trong Ngự thư phòng cực kỳ nóng bỏng.

Dần dần, bắt đầu có tiếng long án lắc lư, tiếng rên khe khẽ của nữ tử, tiếng thở dốc của nam nhân, hòa vào nhau thành một khúc nhạc ngọt ngào.

…….

Hơn nửa canh giờ sau, Lãnh Hạ mồ hôi nhễ nhại nằm trên long án, Chiến Bắc Liệt đang ngồi trên long ỷ, vẻ mặt thoả mãn.

Đại Tần Chiến thần ăn sạch mẫu sư tử xong liền thỏa mãn liếm liếm môi, toàn thân đều có vẻ ăn uống no đủ, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy ở sau nữa thôi.

Lãnh Hạ mệt muốn chết, rất muốn đạp cho hắn một cước, nhưng chân lại không có tý sức nào.

Chiến Bắc Liệt vui mừng huýt sáo, nhặt áo bào lên rồi khoác vào cho Lãnh Hạ, bế nàng ra khỏi Ngự thư phòng.

Chuẩn bị trở về Dưỡng Tâm điện, tắm cho tức phụ!

Bên ngoài cửa, các thái giám cung nữ đã đỏ bừng mặt khi nghe thấy tiếng bên trong, bây giờ nhìn thấy hai người đi ra, mặt lại càng đỏ.

Hắn nhìn cũng không thèm nhìn, cứ bế Lãnh Hạ thản nhiên bước đi, đang định thi triển khinh công, đột nhiên ngừng bước.

Bên ngoài Ngự thư phòng, đám mỹ nam muôn hình muôn vẻ đều đã biến mất, chỉ còn lại một cây cọc gỗ trên bãi đất trống.

Mộ Nhị cứ như là mọc rễ vậy, đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, không biết là đã đứng mấy canh giờ rồi.

Nghe thấy tiếng nên hắn chậm chạp quay đầu qua, liếc thấy Lãnh Hạ trong lòng Chiến Bắc Liệt, mái tóc đen dài xõa tung, ánh mắt có chút mê man, gò má ửng hồng, vẻ tuyệt mĩ ấy đánh thẳng vào trái tim hắn.

Đôi chân đang định bước lên liền ngừng lại, ánh mắt hơi co vào, trong thân thể bỗng xuất hiện một dòng điện đánh tan đôi mắt lạnh nhạt vốn có.

Hắn yên lặng di chuyển ánh mắt, một lúc lâu sau mới thở phào một hơi.

Đại Tần Chiến thần cảnh giác nhìn hắn, khuôn mặt vốn thỏa mãn bây giờ nhăn lại, nhíu mày ghét bỏ: “Còn chưa đi?”

Mộ Nhị cụp mắt xuống, không hề nhìn Lãnh Hạ nữa, vẫn giữ nguyên phong cách coi chữ như vàng: “Nàng, tìm ta.”

Lãnh Hạ nhướn mày, chắc là đám cựu thần kia dùng lý do này để lừa hắn đến, kẻ lỗ mãng thiếu một sợi dây thần kinh đương nhiên không nhận ra, chỉ biết ‘Nàng tìm hắn’ rồi ngơ ngác chờ ở ngoài.

Chiến Bắc Liệt bọc nàng kín thêm vài phần rồi trừng mắt nhìn Mộ Nhị, khẽ điểm mũi chân một cái, lập tức biến mất.

Chỉ để lại mỗi mình Mộ Nhị, ngơ ngác nhìn hướng hai người rời đi, vẫn đang rối rắm vấn đề ‘Nàng tìm hắn’

==

Kỳ thi năm nay tổ chức vào ngày mùng tám tháng chính, thời gian không còn nhiều nên phải chuẩn bị rất bận rộn.

Lần này Lãnh Hạ tiến hành cải cách khoa cử, không để các môn thi như trước kia là luật pháp, viết chữ, toán học, hỏi đáp, thơ phú, mà đổi thành việc quan trường, chọn thi môn nào thì sẽ có bài thi riêng của môn ấy, rồi sẽ có quan viên đánh giá cẩn thận.

Mà người chủ trì khoa cử lần này, Lãnh Hạ chọn Khổng Vân, người này cương trực công chính, không cần lo lắng về chuyện tham ô hối lộ gì đó.

Mùa hè trôi rất nhanh, trong thành Lương Đô càng ngày càng nhiều học trò, không khí càng ngày càng sôi sục, ngày thi sắp đến rồi.

Sáng sớm hôm đó, toàn bộ Lương Đô cực kỳ hồi hộp, các thí sinh đã chuẩn bị xong, xếp thành hàng ở bên ngoài trường thi, vì đây là lần đầu tiên áp dụng cách thi mới nên mọi người còn chưa có kinh nghiệm, và cũng không có ai dám có ý gian lận, đến trưa, một tiếng trống vang lên, kỳ thi bắt đầu.

Cuộc thi kéo dài chừng ba ngày, một tiếng trống lại vang lên, học trò bước ra khỏi trường thi, có người phấn khởi, có người chán chường, mỗi người một vẻ.

Bài thi Văn do uyên các Đại học sĩ Tề Đại chấm, khoa cử lần này, có một vạn học trò đăng ký, trúng tuyển cống sĩ lại chỉ có một trăm, quả là trong trăm người mới chọn được một người.

Một tháng sau, trăm người trúng tuyển cống sĩ vào Kim Loan điện, cử hành thi đình.

Trên long ỷ, Lãnh Hạ đã mang thai hơn chín tháng, bụng tuy to nhưng lại không giảm đi chút uy nghiêm nào, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi quét qua trăm người cúi đầu đứng ở dưới.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng này, mọi người đều thấp thỏm, thậm chí có người còn vã mồ hôi.

Lãnh Hạ dừng ánh mắt tại một nam tử trẻ tuổi, đó là một người quen, con trai yêu quý của Đại học sĩ Tề Đại, Tề Triệu, cũng là một người đánh cờ nổi danh ở Tây Vệ, hắn và cha giống nhau chừng ba phần, cũng nho nhã tuấn mỹ, nhưng hơn vài phần lanh lợi, là một trong số vài người bình tĩnh ở đây, thậm chí còn lặng lẽ trừng mắt nhìn nàng.

Trong mắt xẹt qua ý cười, Lãnh Hạ chậm rãi mở miệng: “Đề thi đình, nếu ngươi là Hoàng đế, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Mọi người lập tức vã mồ hôi, không dám tin nhìn lên phía trên, chạm phải ánh mắt của Lãnh Hạ, tất cả đều kinh hoàng cúi đầu xuống.

Đề thi như vậy, mấy ai dám trả lời?

Không khí trên Kim Loan điện như đông lại, ngay cả tiếng một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, vẫn không có ai trả lời, thậm chí có vài người sắc mặt tái nhợt, chân như nhũn ra, đừng nói là trả lời, thậm chí nghĩ một chút thôi đã thấy đây là đại nghịch bất đạo a!

Mắt thấy cây hương đã sắp cháy hết, trả lời hay không vẫn còn là nỗi phân vân trong lòng mỗi người.

Nếu trả lời, có khi nói năng không tốt lại bị lôi ra ngọ môn chém đầu!

Nhưng nếu không trả lời, lần khoa cử này, không có kết quả…….

Lúc hương đã cháy gần hết, có ba người cùng bước ra, chắp tay hành lễ: “Hoàng thượng…..”

Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, ngay lập tức có thái giám chạy đi tìm tư liệu về ba người này, ngoài Tề Triệu, hai người kia đều là học trò nghèo, không có quyền không có thế, tướng mạo thanh tú là Tô Nhất Hàng, người thấp bé là Mã Tiếu.

Nàng nhìn qua tư liệu của ba người, khoát khoát tay ý bảo họ đừng lên tiếng, thản nhiên nói: “Không cần.”

Thấy bọn họ nghi hoặc, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Hạ vang lên, nàng tuyên bố: “Trạng nguyên Tô Nhất Hàng, ban thưởng Tiến sĩ, Bảng nhãn Tề Triệu, ban thưởng Tiến sĩ, Thám hoa Mã Tiếu, cũng ban thưởng Tiến sĩ, bãi triều!”

Đáp án của vấn đề này, nàng đã sớm đoán ra, đơn giản là yêu dân như con, chọn quan hiền để dân được phúc, nàng muốn kiểm tra can đảm và khí phách của trăm người này, nếu chỉ có ba người này có can đảm trả lời, vậy thì sẽ chọn ba người này với ba vị trí đầu bảng, tùy vào mức độ căng thẳng của ba người mà xếp hạng.

Sau khi nàng rời khỏi Kim Loan điện, mọi người trên điện cũng hiểu ra vài phần.

Lãnh Hạ trở về Dưỡng Tâm điện, Đại cung nữ Lan Chỉ đang đứng hầu ngoài cửa, bên trong rất yên tĩnh, không hề có ai.

Nàng nhướn mày hỏi: “Hoàng phu đâu?”

Từ một thời gian trước, đã sắp đến ngày sinh dự tính của nàng, trong cung đã sớm chuẩn bị ngự y bà đỡ, nhưng Chiến Bắc Liệt lại luôn không ở trong cung, ngày nào cũng đến khuya mới về, lén la lén lút nhưng lại không giấu được sự hưng phấn, không biết là đang làm gì.

Lan Chỉ cúi người hành lễ trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng phu mới đi lúc nãy, nói là nếu như Hoàng thượng hỏi thì nói đến Cổ Mặc Trai.”

Lãnh Hạ gật đầu, đi vào trong thay Long bào bằng bạch y rồi lại bước ra.

Lan Chỉ do dự nhắc nhở: “Hoàng thượng muốn xuất cung ạ, có nên phái người đi theo không ạ, cũng sắp đến ngày sinh…..”

“Không cần, Trẫm đi một lát rồi sẽ quay về, chắc cũng phải còn mấy ngày nữa, không nhanh thế đâu.” Lãnh Hạ khoát khoát tay, một mình đi ra khỏi cung.