Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 50-4




Mộ Nhị xuyên qua vòng vây, bóng dáng màu xanh như ẩn như hiện, tựa như ma quỷ, dáng người uốn lượn tựa mây bay nước chảy.

Đám người Trịnh lão đại xoay vòng quanh cũng không tóm được hắn chứ đừng nói là làm hắn bị thương.

Đột nhiên, tai Mộ Nhị khẽ động, một tiếng xé gió rất nhanh vang lên trong không trung, một viên đá nhỏ bắn về phía bắp chân của hắn, hắn nhanh chóng tránh thoát nhưng cũng đã lộ bóng dáng.

Ánh mắt của hắn, nhìn chuẩn về hướng viên đá kia bắn ra………

Là nữ nhân đã hôn mê kia!

Hắn cau mày ngơ ngác nhìn Lãnh Hạ, trong mắt có vài phần không giải thích được, thế nhưng Lãnh đại sát thủ đang giả vờ hôn mê nên nét mặt không giải thích được gì cho hắn.

Đám người Trịnh lão đại thấy người này lúc này còn đang ẩn hiện như sương khói, nay lại tự động hiện thân, lập tức vọt tới, tấn công từ nhiều phía.

Mộ Nhị điểm mủi chân một cái, bay ra phía ngoài, lập tức mất dạng, Trịnh lão đại dụi dụi mắt, oán hận bóp tay, lại để hắn biến mất rồi.

Hắn phi thân trên không trung, bộ pháp biến hóa liên tục, bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có mặt ở mọi nơi, đi đến đâu là để lại tàn ảnh ở nơi đó, hoàn toàn không nắm bắt được.

Đột nhiên, Mộ Nhị đang bay giữa không trung, chợt quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân dưới gốc cây kia, lại một viên đá nhỏ bắn đến, nhưng lần này tốc độ rất nhanh, không thể né tránh!

Mộ Nhị quay đầu trừng người, vừa làm xong thì liền thấy chân tê rần…….

Sau đó, Mộ Đại thần y khinh công trác tuyệt quỷ thần khó lường lảo đảo ở giữa không trung, rơi xuống.

Phịch!

Mộ Đại thần y rơi xuống đất, lảo đảo một chút mới miễn cưỡng đứng dậy được.

Đối với Mộ Nhị mà nói, lúc thi triển khinh công mà ngã từ trên không xuống chính là một sự sỉ nhục to lớn.

Gương mặt có vài phần khó nhịn, mày cau lại thể hiện hắn tức giận, đây là biểu tình rõ ràng nhất từ lúc Mộ Đại thần y sinh ra tới giờ.

Hắn trợn mắt nhìn Lãnh Hạ, trong đôi mắt ánh rõ sự lên án, trong lòng nổi lên sự tủi thân.

Thật ra Lãnh Hạ nghĩ rất đơn giản, dùng viên đá bắn Mộ Nhị để hắn giả vờ khoanh tay chịu trói, ám chỉ rõ ràng như vậy làm gì có ai không rõ.

Lúc này, Lãnh Hạ thật sự không nói nổi Mộ Nhị nữa rồi, nếu không phải đang giả vờ hôn mê, nàng rất muốn ngẩng đầu nhìn trời, Lăng tử này rốt cuộc là giống gì a!

Được rồi, bất kể là ai, muốn cứu nàng mà nàng lại năm lần bảy lượt giúp kẻ địch đối phó mình, nhất định sẽ đều nổi trận lôi đình, không nhảy dựng lên mắng nàng vô lương tâm đã coi như là rất nể tình rồi.

Mặc dù người này là một kẻ ngốc.

Cho nên lúc này…….

Mộ Nhị, Mộ Đại thần y, tức giận!

Mộ Đại thần y tức giận có hành động rất đơn giản, hắn mím môi lại, đảo mắt nhìn Lãnh Hạ rồi quay người lao vút đi.

Mấy người Trịnh lão đại há hốc mồm, nam nhân khinh công siêu tuyệt này mà lại đang bay tự ngã?

Hơn nữa ngã xong liền không thèm cứu người nữa?

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, mặc kệ sao hắn lại ngã, không cứu nữa là tốt nhất, không nên kết oán với cao thủ như thế.

Mọi người không nhìn Mộ Nhị  đã bay xa nữa, quay người đi về phía Lãnh Hạ, tâm tình rất sung sướng.

Đột nhiên, ‘Phịch’ một tiếng, một âm thanh to lại vang lên.

Trịnh lão đại há hốc mồm, nhìn phía người áo xanh ở phía xa, hai mắt như muốn lồi ra.

Bị ngã một lần nên nghiện sao?

Lần trước chỉ là ngã xuống, lần này ngã xong liền hôn mê luôn?

Sấu Tử gãi đầu một cái, do dự hỏi: “Lão đại, làm thế nào với người này bây giờ?”

Trịnh lão đại suy nghĩ một chút, vung tay lên nói: “Hắn đã thấy chúng ta, không đánh lại hắn thì thôi nhưng nếu hắn đã hôn mê thì không thể để hắn quay về.”

Tên còn lại đột nhiên rút kiếm bên hông ra, sải bước đi tới, Sấu Tử cản hắn lại: “Người này thân thủ cao minh, rõ ràng có quen biết Liệt Vương phi, không biết có thân phận gì, có khi lại có tác dụng với chủ tử cũng nên!”

Trầm mặc một hồi, Trịnh lão đại gật đầu, quyết định nói: “Mang về trước rồi nói sau.”

Vừa dứt lời, lại xuất hiện một vấn đề mới, mọi người lại thấy khó xử, mang về thì dễ nhưng nếu hắn tỉnh thì bọn họ đánh không lại a!

Lỡ như người này tỉnh, diệt bọn họ rồi cứu Liệt Vương phi, vậy thì chẳng phải bọn họ tự chui đầu vào rọ sao!

Thảo luận một hồi rồi quyết định hạ Nhuyễn cân tán lên người hắn, làm hắn vô lực không thể vận dụng công phu, rồi trói chân tay lại mới yên tâm.

Sấu Tử xung phong nhận việc, dẫn vài người tới khiêng Mộ Nhị đã hôn mê lên lưng.

Trong bóng đêm đen kịt, bọn họ không chú ý tới Mộ Đại thần y đã hôn mê, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra vẻ phức tạp, nghi hoặc, bức bối, oán giận,………..

Nếu chú ý một chút, sẽ thấy bên cạnh Mộ Đại thần y, trên tuyết có một viên đá, cực nhỏ.