Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 50-3




Nửa đêm, bên trong gian phòng.

Lãnh Hạ nằm yên trên giường, hô hấp đều đặn, giống như đã ngủ say.

Cửa phòng bỗng in lên hai chiếc bóng, một ống trúc nhỏ chọc qua giấy cửa sổ thổi khói trắng vào đầy phòng.

Mi mắt khẽ động, bỗng nhiên Lãnh Hạ mở mắt ra, trong phượng mâu chỉ thấy sự sắc sảo chứ nào có chút mơ màng.

Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, nàng mau chóng nhắm mắt lại, nhận thấy hai người bước tới gần rồi đứng lại trước giường.

Hai người này di chuyển không gây ra chút tiếng động nào, bước đi nhẹ nhàng hô hấp trầm ổn, bọn họ đứng trước giường một lúc lâu, Lãnh Hạ có thể cảm giác được hai ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm nàng, quan sát và chờ đợi.

Qua khoảng thời gian một nén nhang, một người trong đó giục: “Trịnh lão đại, không có vấn đề gì đâu, đi nhanh đi, người của mụ đàn bà thối này rất đông, nếu làm kinh động đến mấy trăm người ở ngoài kia thì sẽ rất phiền toái!”

Nam nhân được gọi là Trịnh lão đại kia khoảng hơn ba mươi, để râu quai nón, hắn nhìn chằm chằm Lãnh Hạ không chớp mắt đáp: “Ta cũng phải suy nghĩ cẩn thận, chuyện tích của nữ nhân này ngươi cũng đã nghe mấy ngày trước rồi còn gì, sao có thể dễ bắt như thế?”

“Bảy mươi lăm đối chiến ba nghìn? Lão tử không tin!” Nam nhân kia vừa cao vừa gầy, vẻ mặt coi thường, cười nhạo: “Ai biết lúc đó có chuyện gì xảy ra, có khi tự nàng phao tin cũng nên! Đừng quên, trước đây nàng là một phế vật! Dù có là thật thì cũng chỉ là nữ nhân thôi, không phải bây giờ cũng đã nằm trong tay chúng ta ư!”

Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân của bốn người nữa, rất nhẹ nhàng, thanh âm này càng ngày càng gần, đi thẳng vào trong phòng, đứng ở bên cạnh hai người kia.

Một nam nhân trong đó lạnh lùng nói: “Trịnh lão đại, Sấu tử, sao còn chưa đi?”

“Đi ngay đây!” Sấu Tử lấy túm lấy Lãnh Hạ đang ngủ say, rồi thô bạo vác nàng trên lưng, quay người về phía cửa sổ.

Khí tức lạnh lẽo lập tức lan ra khắp phòng, một người trù trừ hỏi: “Lão đại, những người khác thì thế nào?”

Sấu Tử khiêng Lãnh Hạ, ngoan lệ nói: “Giết chết!”

“Không được!” Trịnh lão đại nhanh chóng bác bỏ, hắn trầm mặc một lát rồi quyết định: “Nhiệm vụ của chúng ta là bắt nữ nhân này, không cần động đến những người khác, lỡ may chọc phải phiền phức sẽ không tốt.”

Nói xong liền lập tức thi triển khinh công bay vút ra khỏi quán trọ, mấy người còn lại cũng gật đầu đồng ý, bay ra ngoài theo.

Trong không gian mênh mông tuyết trắng, vài bóng người lao đi vun vút, không biết đã qua bao lâu mới giảm tốc độ rồi dừng lại.

Mấy nam nhân bước từ bên đường ra, thấy Sấu Tử khiêng Lãnh Hạ, vui vẻ nói: “Lão đại, bắt được rồi sao?”

Sấu Tử dương dương đắc ý, khinh bỉ nhìn hắn: “Bọn họ không hề phát hiện tý nào, cái gì ám vệ, cái gì Thí Thiên, cả nữ nhân này nữa, cái gì bảy mươi lăm đối chiến ba nghìn, tất cả đều là cứt hết!”

Mấy người ầm ầm cười to, đột nhiên, tiếng cười ngừng bặt lại, tất cả đều kinh ngạc và ngưng trọng.

Trịnh lão đại vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nhìn phía trước, lát sau mới chậm rãi nói rằng: “Các hạ lại có thể vô thanh vô tức đuổi đến đây, tại hạ bội phục!”

Trong đêm đen, bọn họ không nhìn rõ dung mạo của người kia, thậm chí cũng không biết hắn đến đây từ lúc nào, chỉ trong một cái chớp mắt, thanh y nam nhân kia đã đứng ở đó, không tiếng động không báo trước, cứ như là đột nhiên xuất hiện!

Khinh công như thế, chưa thấy bao giờ!

Thanh y nam nhân chậm rãi bước về phía họ, bước đi cứng ngắc, đến gần bọn họ rồi mới dừng chân.

Lúc này bọn họ mới nhìn rõ hắn, là một người trong đoàn của Liệt Vương phi!

Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không có chút biểu tình nào, ánh mắt luôn ngơ ngác nhìn Sấu Tử, không, là nữ nhân đang hôn mê trên vai Sấu Tử.

Lát sau mới phun ra một chữ khô khan: “Thả.”

Đúng vậy, người tới chính là Mộ Nhị!

Mặc dù lúc này hắn chỉ nói một chữ, nhưng đám Trịnh lão đại cũng sẽ không hiểu sai chữ này.

Thả người, rất rõ ràng.

Cả đám đều rất cảnh giác, cẩn thận nhìn chằm chằm người này, khinh công đã bí hiểm mà khí tức hắn thả ra lại càng làm họ kinh hãi, đây là một cao thủ!

Dù có hợp lực lại cũng chưa chắc đã thắng được cao thủ này!

Trịnh lão đại do dự hồi lâu, cứng rắn không được đành đổi thành thương lượng: “Chẳng hay danh tính các hạ là gì, sao có thể vì một nữ nhân như thế, chẳng bằng chúng ta hóa thù làm bạn, nếu các hạ đồng ý rời đi, coi như tại hạ nợ một phần nhân tình, nếu sau này có cần giúp đỡ, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

Lời này của Trịnh lão đại có thể nói là cực kỳ khách khí, đáng tiếc hắn đang nói với một kẻ cứng ngắc như Mộ Đại thần y, coi như không hiểu đối phương nói gì luôn.

Con ngươi của Mộ Nhị không động chút nào chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, cố chấp nói lại: “Thả!”

Trịnh lão đại chỉ cảm thấy người này rất khó nói chuyện, dù là địch hay bạn cũng chỉ nói hai chữ, mà người này, trong mắt ngoại trừ Liệt Vương phi kia, thì không có gì hết, chỉ luôn nói một chữ thả.

Hắn thở dài, đang định nói thêm thì Sấu Tử đã quăng Lãnh Hạ đi, làm năng rơi xuống dưới một gốc cây bên đường.

Động tác này làm Mộ Nhị cau mày, đang muốn đi tới, đột nhiên mọi người đồng loạt xông lên, lập tức bao vây hắn, hơn mười thanh kiếm lao về phía hắn từ mọi hướng, âm lệ quát: “Muốn cứu người thì cũng phải hỏi kiếm của ta trước!”