Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 50-1: Mộ Đại thần y, tức giận!




Edit: Kiri

Hôm sau, mọi người thu dọn hành lý xong, chuẩn bị xuất phát.

Thác Bạt Nhung làm như bằng hữu thâm giao, tự mình đến tiễn Lãnh Hạ, vung tay lên, hào sảng nói: “Không biết có cơ hội gặp lại không, lão tử sẽ nhớ ngươi.”

Nói thì nói thế nhưng trong mắt hắn lại cực kỳ hưng phấn, không thể che giấu nổi.

Lãnh Hạ nhướng mắt, bộ dạng không để ý.

Thác Bạt Nhung bị vẻ mặt này kích động, nhíu mày, bước lên trừng mắt nhìn nàng, oán hận nói: “Nữ nhân, tốt xấu gì cũng đã kề vai chiến đấu cùng lão tử, thế mà một chút lưu luyến cũng không có!”

Vừa dứt lời đã khiến người bên cạnh nhảy dựng lên, ba người Cuồng Phong lập tức trợn tròn mắt, có biến!

Tuy ba người đã sớm bị Chiến Bắc Liệt bán đi, dịch chủ trở thành người của Lãnh Hạ, nhưng lòng vẫn luôn hướng về Vương gia, đột nhiên thấy một nam nhân Bắc Yến không biết chạy đến từ đâu, nói cái gì mà nhớ với mong, liền nổi giận.

Nha, thật có dũng khí đào góc tường!

Nhưng tức thì tức, tam đại ám vệ của Đại Tần Chiến thần cũng không phải chó hay mèo mà tùy tiện đánh nhau, bọn họ là người có thân phận nha!

Cuồng Phong nháy mắt ra dấu với Lôi Minh: Làm sao bây giờ?

Lôi Minh giở thủ đoạn: Để tiểu tử này biết khó mà lui!

Thiểm Điện nháy mắt mấy cái, cực kỳ bình tĩnh lấy thư từ trong ngực ra, bắt đầu đọc……

Hình như hắn đọc chiến báo Đại Tần đánh Tắc Nạp, trong đó kể lại một hồi đại chiến, điểm quan trọng nhất là hành động của Chiến Bắc Liệt ở Tắc Nạp và tư thế anh dũng trên chiến trường, Thiểm Điện thêm mắm thêm muối thổi phồng Đại Tần Chiến thần lên tận trời.

Người như thế, xưa này chưa từng có!

Lãnh Hạ khoanh tay tựa vào xe ngựa, trong mắt hiện lên sự trêu tức, à, không phải chiến báo vẫn ở trong tay ta sao.

Cũng nghi ngờ như nàng còn có Cuồng Phong và Lôi Minh, bọn họ cùng theo Tiểu Vương phi, sao chỉ có Thiểm Điện có chiến báo?

Hai người liếc nhau, lặng lẽ đi ra phía sau Thiểm Điện, thò đầu lên nhìn, lập tức vô cùng kính nể.

Cao nhân a!

Chỉ thấy Thiểm Điện đang cầm một tờ giấy trắng, hai mắt sáng ngời, rung đùi đắc ý, bốc phét luôn mồm, nhất là hai mắt lướt trên tờ giấy, y hệt như đang đọc.

Đọc cái này mất thời gian tròn một nén nhang, đọc liên tục không ngắt nghỉ, không thở dốc làm Cuồng Phong Lôi Minh ngẩn tò te.

Cuối cùng, hình như đã đọc đến chữ cuối, Thiểm Điện hít sâu một hơi, nhét tờ giấy vào trong áo nhanh như chớp, đắc ý nhìn Thác Bạt Nhung.

Tiếng ồn ào cuối cùng đã dừng lại, mọi người cùng ngáp một cái.

Duy chỉ có tổ ám vệ ba người, ba kẻ mãn nguyện đồng loạt nhìn chằm chằm Thác Bạt Nhung.

Tiểu tử Bắc Yến, đây là sự chênh lệch giữa ngươi và gia nhà chúng ta, xa cách đến mức có thúc ngựa phi nước đại cũng không đuổi kịp đâu.

Nghe một lúc lâu như thế, lúc đầu Thác Bạt Nhung chả hiểu gì, ngáp liên tục nhưng bây giờ nhìn mấy ánh mắt kia, đã hiểu ra rồi, lập tức trợn trừng hai mắt, kinh ngạc vì sức tưởng tượng của ba người này.

Thác Bạt Nhung nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt xin miễn cho kẻ bất tài.

Thôi đi, nữ nhân bưu hãn như thế, khẩu vị của lão tử cũng không nặng như vậy.

Hắn chép chép miệng, đột nhiên cảm thấy phục sát đất vị Đại Tần Chiến thần chưa từng gặp mặt kia, có thể giải quyết nữ nhân hoàn toàn không thể gọi là nữ nhân này, quá trâu bò!

Hắn vô cùng sùng kính Chiến Bắc Liệt ở nơi xa, chưa cần nói gì khác, chỉ với dũng khí này, lão tử đã bội phục ngươi rồi!

Rốt cuộc Lãnh Hạ cũng xem kịch xong, vỗ vỗ tay phân phó: “Đi, xuất phát!”

Nói xong liền điểm mũi chân, thong thả nhảy lên xe ngựa, cũng không để ý, Mộ Nhị vừa đi ra, nhìn thấy động tác của nàng, mày hơi nhíu lại.

Nàng quay đầu nhìn về phía Thác Bạt Nhung, khóe môi cong lên, Thác Bạt Nhung ho khan một tiếng, giơ nắm đấm ra, cực trịnh trọng nói: “Nữ nhân, bảo trọng!”

Lãnh Hạ gật đầu cười, đánh một quyền vào tay hắn: “Bảo trọng!”

Lãnh Hạ đi vào trong xe ngựa, Tiêu Phượng vẫn đang ngủ, nàng còn đang ở cữ, thân thể vì sinh con mà bị tổn hại nhiều, mấy ngày nay Tiêu Phượng vẫn phải nằm trên giường, béo lên trông thấy, Chiến Tiểu Quai ngoan ngoãn nằm trong nôi, hai mắt mở to nhìn khắp nơi tỏ vẻ hiếu kỳ, nắm tay bé bé giơ về phía nàng.

Xe ngựa bắt đầu chuyển động, Lãnh Hạ nắm bàn tay nhỏ bé kia, cong cong khóe miệng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đoàn người chậm rãi đi về phía bắc Cách căn thành.

Thác Bạt Nhung nhìn chiếc xe ngựa kia, lười biếng duỗi người: “Tuy rằng nữ nhân ngươi không đáng yêu chút nào, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhân đầu tiên mà lão tử bội phục, ai, cũng không biết có thể gặp lại hay không, thuận buồm xuôi gió!”

Nói xong, tiêu sái xoay người, rời đi.