Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 48-3




Bắc Yến, địa lao.

Kim Thụy Vương y phục áo tù nhân nhuốm máu, vết roi đầy người, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không hề có vẻ chật vật, khuôn mặt đầy chính khí lẫm lẫm, hắn nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt hiện lên tinh quang, chậm rãi nói: “Đại Tần Liệt Vương?”

Chiến Bắc Liệt nhếch môi một cái, gật đầu nói: “Kim Thụy Vương ánh mắt thật tốt!”

“Không dám nhận Liệt Vương tán thưởng!” Kim Thụy Vương lạnh lùng: “Không ngờ Liệt Vương đã sớm ở Tắc Nạp, thật buồn cười là không ai hay biết!”

Rồi hắn lại chuyển mắt tới Chung Trì ở sau lưng Chiến Bắc Liệt, khinh bỉ nói: “Tiểu tử, ngươi lại tới làm gì? Muốn làm hiền tế của Bản vương, ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Thấy thái độ kiên quyết của hắn, Chung Trì buồn bực gãi đầu một cái, mặt dày mày dạn hô: “Nhạc phụ bớt giận.”

Kim Thụy Vương trợn to mắt, tức giận chửi ầm lên: “Ngươi cái đồ Tần tiểu tử Đại Tần không biết xấu hổ này, dám gọi Bản vương là nhạc phụ, không biết đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì mê hoặc Châu Mã, chỉ cần còn Bản vương ở đây một ngày, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện bước vào đại môn nhà Tiên Vu!”

Chung Trì trừng mắt, cái gì mà tiến vào đại môn nhà ngươi, nói như kiểu lão tử muốn ở rể không bằng.

Hắn đang định nói, Chiến Bắc Liệt đã giơ tay lên, ngăn hắn lại, nhếch miệng lên, lời nói thong thả mà đầy sát khí: “Ý tứ của Kim Thụy Vương là chỉ cần ngươi chết, Châu Mã mới có thể thành thân với Chung Trì?”

Chung Trì cả kinh, đứng chôn chân tại chỗ, mặc cho Chiến Bắc Liệt từng bước từng bước lại gần Kim Thụy Vương, trọng kiếm trong tay lóe ra hàn quang lẫm liệt, làm toàn bộ địa lao phủ đầy sát khí……..

Ánh mắt của Kim Thụy Vương lóe lên, cũng không có hành động gì, phản kháng là hoàn toàn vô dụng, công phu của Đại Tần Chiến thần sao hắn có thể so sánh được, hắn ngồi ngay ngắn, khuôn mặt hiên ngang lẫm liệt, khẳng khái chịu chết.

Chiến Bắc Liệt giơ trọng kiếm lên, giữa không trung xẹt qua một đường sáng bén nhọn, tốc độ cực nhanh lao tới cổ Kim Thụy Vương, khí tức lạnh lẽo lao tới gần, nhưng khi cách cổ một chút, bỗng dừng lại!

Kim Thụy Vương thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt, trán vã đầy mồ hôi hột.

“Vương gia vẫn còn muốn sống đấy chứ?” Chiến Bắc Liệt thu hồi trọng kiếm, không nhanh không chậm nói: “Ngươi nhận định Tô Cốt không dám giết không dám giết, nhận định tại hạ sẽ không giết ngươi, cho nên không sợ hãi, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi lúc nãy, tính mạng khó giữ, Vương gia cũng sợ chứ? Tại hạ thấy Vương gia cũng không phải là người sợ chết, nhưng trên đời vẫn còn nhiều điều phiền muộn chưa xong, Vương gia cam tâm chịu chết ư? Loạn thần tặc tử còn chưa diệt, giặc ngoài Bắc Yến còn không lùi, bách tính còn không được an bình, Châu Mã còn chưa có nơi gửi gắm, Vương gia có thể từ bỏ mà chết sao?”

Kim Thụy Vương chẳng hề nói một lời nào chỉ nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt.

Chiến Bắc Liệt nhún vai nói tiếp: “Vương gia có từng nghĩ tới, bản thân thích hợp ngồi lên long ỷ?”

Kim Thụy Vương nhíu nhíu mày, chợt nghe hắn nói tiếp: “Bắc Yến đã đổi chủ, dù có đánh lui giặc ngoài, thì đã không còn họ Tiên Vu nữa rồi, Tiên Vu hoàng tộc đã bị Tô Cốt tàn sát hầu như không còn, có còn thì cũng chỉ là ngươi nắm trong tay mười vạn tinh binh, có lẽ Vương gia là tướng tài hợp dùng binh nhưng không hợp làm người thống trị, chắc ngươi cũng rất rõ ràng. Nếu Bắc Yến đã không còn là thiên hạ của họ Tiên Vu, vậy thì đổi ai cũng đâu có gì khác….”

Kim Thụy Vương nhíu nhíu mày, cười lạnh nói: “Sao lại không khác? Tốt xấu gì Tô Cốt cũng là người Bắc Yến!”

Chiến Bắc Liệt lắc đầu, cười khinh miệt: “Nếu Kim Thụy Vương chỉ có chút khí phách như thế, coi như hôm nay Bản vương mất công đi một chuyến!”

Hắn quay người đi ra ngoài, không có mảy may lưu luyến, Kim Thụy Vương đột nhiên gọi lại: “Ngươi có ý gì?”

Chiến Bắc Liệt không quay đầu lại, ngừng bước, trong giọng nói có ý trào phúng: “Bản vương vốn coi ngươi là một Vương gia yêu dân như con, không ngờ cũng chỉ thế thôi, trong khoảng thời gian này Tô Cốt đã làm những gì, mặc kệ giặc ngoại xâm mà tiến hành cung biến, khiến cho triều đình Bắc Yến nội loạn, tru diệt Tiên Vu hoàng tộc, diệt sạch, để một kẻ chỉ muốn tư lợi cá nhân như thế thống trị, có thể cho bách tính Bắc Yến cái gì? Lẽ nào trăm vạn bách tính Bắc Yến, lại không bằng một dòng họ sao?”

Chiến Bắc Liệt thoải mái cười to, trong tiếng cười ẩn chứa sự khinh thường: “Thì ra Kim Thụy Vương người người ca tụng cũng chỉ thế thôi!”

“Làm sao Bản vương có thể tin tưởng, Đại Tần sẽ đối xử tử tế với bách tính Bắc Yến ta?” Kim Thụy Vương hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bàn tay đang run rẩy, không để Chiến Bắc Liệt nhìn ra chút nào.

“Mặt khác, Vương gia sủng ái nữ nhi như mạng, lẽ nào thà để Châu Mã và Chung Trì hai bên thù hận chứ không nguyện thân thuộc một nhà? Không muốn nữ nhi có một nơi chốn tốt?” Hắn lắc đầu, ngăn vẻ khinh bỉ của Kim Thụy Vương, nói tiếp: “Đừng hỏi tại sao ta có thể đảm bảo Chung Trì là một nơi chốn tốt, hắn là người như thế nào chắc chắn trong lòng Vương gia đã sớm có phán đoán, chuyện nữ nhi như thế này dù ta có đảm bảo cũng không đảm bảo được, điều ta có thể đảm bảo, chỉ có bách tính Bắc Yến dưới sự thống trị của Đại Tần………”

Hắn giơ tay lên, vẻ mặt trịnh trọng, từng chữ từng chữ nói: “Một khi Bắc Yến thuộc về Đại Tần, Bản vương Đại Tần Liệt Vương Chiến Bắc Liệt xin thề, nhất định sẽ đối xử tử tế với bách tính Bắc Yến như con dân Đại Tần, nếu như trái lời, tuyệt tự tuyệt tôn!”

Chiến Bắc Liệt nói xong, ưng mâu thản nhiên nhìn Kim Thụy Vương, trong mắt chứa vô vàn tự tin và khí phách.

Kim Thụy Vương hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cũng đang nhìn hắn, lát sau liền cười ha ha: “Được! Được! Đại Tần Chiến thần danh bất hư truyền, Bản vương đã già rồi, sau này sẽ là thiên hạ của thế hệ các ngươi, Bản vương chịu thua!”

==

Ba ngày sau, móng ngựa phá tan sự yên lặng nơi Tắc Nạp, gió to mưa tuyết khắp đất trời, mười vạn đại quân mặc khôi giáp, đứng thành hàng nghiêm chỉnh, vây chặt quanh phía nam Tắc Nạp.

Lúc quân đội Đại Tần ở dưới thành, Đông Phương Nhuận bên kia cũng dẫn đại quân đóng ở phía đông Tắc Nạp.

Đại địch trước mặt, trong một đêm, Tô Cốt đã ra vào địa lao bảy lần, cuối cùng cũng thuyết phục được Kim Thụy Vương, đồng ý tạm thời giúp Bắc Yến một tay.

Một hồi đại chiến sắp sửa xảy ra!