Tiêu Phượng chạy nhanh về phía Bắc, nghe tiếng vó ngựa ầm ầm phía sau, liền vung roi nhanh mạnh hơn để tăng tốc độ. Lúc qua một ngã ba, nàng thấy tiếng vó ngựa phía sau ít bớt liền đoán là có một lượng lớn người ngựa đã chia ra hai đường kia để đuổi. Trong mắt Tiêu Phượng lóe ra tia hưng phấn, thật kích thích! Ngựa càng chạy càng nhanh, tốc độ vung roi của nàng cũng càng lúc càng lớn, thân thể nghiêng ngả trên lưng ngựa, đột nhiên, giữa hai đùi có cảm giác dính dính…………….. Nàng thử sờ xuống bắp đùi, ướt hết rồi! Trong lòng thầm than không ổn, không rõ tại sao nhưng nàng cảm thấy sắp sinh rồi! Nàng nuốt nước miếng một cái, cố chịu gió lạnh gào thét đập vào mặt, một tay siết chặt cương ngựa, một tay đặt trên bụng, liên tục thì thầm: “Con a, ngàn vạn lần đừng ra a, lão nương sống hay chết đều nhờ vào ngươi!” Hài tử trong bụng liền ra hiệu cho nàng ngay lập tức, bụng bỗng nhiên quặn đau! Bụng của nàng lập tức giống như bị đè ép, cơn đau bắt đầu từ bụng lan ra toàn thân………. Sắc mặt Tiêu Phượng tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm, nàng ôm bụng nằm trên lưng ngựa, dần dần toàn thân đều mất sức, thân thể mềm nhũn ra, ngả nghiêng trên lưng ngựa. Ta mang thai ngươi chín tháng dễ lắm sao? Lão nương là mẫu thân ruột của ngươi đó! Tiêu Phượng đau đến mức muốn mắng người nhưng lại không nói nên lời. Truy binh sau lưng càng lúc càng nhanh, cách càng ngày càng gần, nàng thở mạnh, dùng hết sức lực ôm lấy cổ ngựa để mình ngã xuống. Tiêu Phượng ngã xuống đất liền cố gắng không để bụng bị nguy hiểm, lăn vài vòng trên cỏ, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Nàng đang mơ hồ thì có thể cảm nhận được người giống như bị cái gì đó lăn qua, ngay cả xương khớp cũng có cảm giác vỡ nát. Nàng nghe được tiếng ngựa hí vang, vô số tiếng bước chân hỗn loạn, nghe được tiếng của một nam nhân đang nhìn nàng, trong giọng nói đầy sự ác ý: “Đại ca, ả đàn bà này có phải là sắp sinh không?” Trong cảm giác đau đớn ấy, không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là mấy nhịp thở, cũng có lẽ đã qua một nén hương hoặc là lâu hơn nữa, cảm giác đau đớn tận xương tủy ấy mới qua đi, nàng thở phào một hơi, tỉnh lại. “Chiến Bắc Diễn, Vương bát đản nhà ngươi, lúc gieo giống thì thật chịu khó, giờ thì…….. những khổ cực này đều nhường cho lão nương hưởng thụ!” Tiêu Phượng ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, làm những người xung quanh bị hoảng sợ. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này số người đuổi theo chỉ còn hơn mười người. Tiêu Phượng rất muốn chỉ tay lên trời nói một câu: “Có giỏi thì lại đây!” Nếu là trước lúc mang thai thì những kẻ này nàng đối phó rất đơn giản, tới một đánh một, tới hai đánh hai! Nhưng mà bây giờ………. Tiêu Phượng nhíu nhíu mày, quyết định thức thời. Nàng giơ hai tay lên, đặc biệt thành khẩn cười với bọn họ, chân chó nói: “Lúc nãy, tuyệt đối là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, nào nào nào, mau bắt ta về đi!” Không đợi bọn hắn đáp lời, nàng đã bồi thêm một câu: “Các ngươi……. sẽ tìm đại phu cho ta chứ?” Nam nhân cầm đầu vẻ mặt hung ác, nhìn nàng làm nàng cả kinh, chợt nghe hắn bật cười một tiếng, giọng nói lạnh lùng: “Đàn bà thối, mạng ngươi không tốt rồi, Thác Bạt Nhung mà lại coi trọng ngươi, chỉ cần là người hắn vừa ý, lão tử nhất định khiến hắn mất đi, cũng nếm thử mùi vị thống khổ cực hạn này!” Tiêu Phượng âm thầm kêu hỏng bét, vội vàng giải thích: “Lão nương và hắn không có chút quan hệ nào! Ngươi cũng biết, chẳng qua ta chỉ ăn quỵt một bữa cơm thôi, nam nhân kia hỉ nộ vô thường…….” Nàng chỉ chỉ đầu nói: “Đầu óc có bệnh!” Nam nhân hừ lạnh một tiếng, gương mặt cực kỳ dữ tợn, hắn giơ tay ra, người bên cạnh lập tức mang một chiếc loan đao tới, nam nhân nắm chặt loan đao, nhìn Tiêu Phượng cười hung tợn. Tiêu Phượng nắm chặt hai đấm, lo lắng đến mức toát đầy mồ hôi, mẹ nó, giết lão nương thì không sao cả, nhưng lão nương còn có đứa bé!” Lúc này nhất định không thể loạn, phải kéo dài thời gian, đúng, kéo dài thời gian! Nhóm người này là của hắn, còn hai nhóm khác nếu biết đuổi sai đường thì nhất định sẽ quay lại đây tụ họp. Tiêu Phượng cố gắng trấn tĩnh, hạnh mâu tò mò hỏi: “Này, ngươi và hắn có thù oán gì?” Nhắc tới cái này, nam nhân kia liền biến sắc ngay tức khắc, sát khí tỏa ra mãnh liệt, cắn răng nghiến lợi tiến về phí nàng, loan đao trong tay lóe lên hàn quang: “Người bị giết là đệ đệ ta! Đó là đệ đệ ruột của ta! Hắn chỉ phạm phải một lỗi nhỏ, vậy mà Thác Bạt Nhung lại quyết xử tử hắn!” “Thì ra là như vậy!” Một giọng nam trầm đột nhiên vang lên. Thác Bạt Nhung! Tiêu Phượng nghiến nghiến răng, có hóa thành tro nàng cũng không thể quên được giọng nói này, nếu không phải tại hắn thì có lẽ giờ nàng đã tìm được Lãnh Hạ rồi, cũng sẽ không thảm như bây giờ! Một nam nhân cao lớn nhảy từ trên cây xuống, lông mày rậm, mắt to, sóng mũi cao, là nam tử Bắc Yến điển hình, ngũ quan cũng không tinh xảo nhưng đôi mắt lại có phong thái phi phàm, khiến người đối diện lập tức quên đi tất cả, chỉ đắm chìm trong đôi mắt ấy. Thác Bạt Nhung ghét bỏ nhìn Tiêu Phượng đang chật vật dưới đất, rồi lại đưa mắt nhìn sang kẻ cầm đầu kia, khóe môi cong lên một nụ cười ngạo mạn mà khinh miệt: “Trát Tây, đệ đệ ngươi không chỉ phạm một lỗi nhỏ, hắn cường bạo Mạch Đóa!” Mạch Đóa chính là nữ tử đang mang thai kia. Từ lúc Thác Bạt Nhung xuất hiện, Trát Tây luôn hoảng hốt, đó là một loại sợ hãi cùng cực, hai chân đều đang run không ngừng. Thác Bạt Nhung tiến lên phía trước một bước, thấy Trát Tây bỗng nhiên lui về phía sau, cười nhạo nói: “Nhu nhược.” Tay của Trát Tây run rẩy, loan đao trong tay suýt thì đã không cầm nổi, hắn lập tức lui về phía sau, đè loan đao lên cổ Tiêu Phượng, hét lớn: “Ngươi đứng lại, nếu ngươi còn cử động tiếp thì ta sẽ giết nữ nhân này!” Vào lúc ấy, Tiêu Phượng còn có thời gian rỗi mà liếc mắt. Thực sự là phong thuỷ luân chuyển a, vừa rồi lão nương còn diễu võ dương oai bóp cổ nữ nhân kia, giờ liền tới lượt mình. Thác Bạt Nhung nghiêng đầu nhìn hắn, bước nhanh lên phía trước thuận miệng nói: “Chẳng qua là ta thấy thương cảm cho nữ nhân này nên giữ nàng lại mà thôi, cũng chỉ là một người xa lạ, Trát Tây, ngươi đừng có dùng nữ nhân không biết tốt xấu này để uy hiếp ta?” Tiêu Phượng rất tức giận muốn bùng phát nhưng nghĩ tới tình huống hiện tại liền ngậm miệng. Người thông minh không ăn thua thiệt trước mắt, nam nhân đầu óc có bệnh này là người duy nhất có thể cứu mình và con! Trời ạ, sao bụng lại bắt đầu co rút thế này! Nàng lấy tay chống đất, giật mình, loan đao kia ngày càng kề sát vào cổ nàng, lưỡi dao sắc lạnh làm nàng nổi da gà. Nhưng…… điều này so với cơn đau hiện giờ thì chẳng là gì cả. Tiêu Phượng mồ hôi đầm đìa ướt đẫm áo choàng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, rất nhiều thanh âm ầm ầm bên tai, loáng thoáng thấy Thác Bạt Nhung thật sự là không thèm để ý tới lời cảnh cáo của Trát Tây, sải bước đi tới, Trát Tây hét lớn lên: “Đứng lại, ngươi đứng lại, nếu không ta sẽ giết nàng ta thật đấy!” Thanh đao kia ngày càng ép chặt vào cổ nàng! Tiêu Phượng cảm giác được giữa hai chân lại ẩm ướt, chất lỏng dính dính kia lại chảy ra, tâm trạng chợt trầm xuống………… Sắp chết phải không? Đứa con này cũng không giữ được sao? Sẽ không còn được gặp lại Chiến Bắc Diễn nữa ư? Lãnh Hạ còn đang trong đường hầm phải không? Nàng vẫn bình an chứ? Những người nàng quý trọng nhất, cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa sao? Một đống vấn đề hiện lên trong đầu, một số hình ảnh bỗng nhiên hiện lên, thời gian lúc này dường như rất dài, Tiêu Phượng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại. Thác Bạt Nhung thấy nàng bỗng nhiên ngã về phía sau, thấy Trát Tây kinh hãi sắp vung loan đao xuống, đang định di chuyển, đột nhiên……….. “Tiêu Phượng!” Kèm theo một tiếng hét thê lương, một trận gió phất qua bên cạnh. Một bóng dáng màu trắng nhanh như chớp lao tới bên cạnh Trát Tây. Ngay sau đó, thậm chí hắn cũng không thể nhìn rõ động tác của nữ tử này, loan đao trong tay Trát Tây đã chuyển tới tay nàng ấy. Sau đó, hắn thề đây là hình ảnh tàn nhẫn nhất trong đời mà hắn từng thấy, Trát Tây bị nữ tử ấy dùng loan đoan cắt ra từng đoạn từng đoạn, đúng vậy, chính là cắt ra, cắt một người sống ra, tứ chi giống như bay hết lên không trung, Trát Tây bị chia thành năm phần trong nháy mắt! Chỉ giữ lại thân mình, lăn lộn gào thét trên mặt đất……….. Ngay sau đó, nữ tử kia quay sang đám thuộc hạ của Trát Tây, hắn không khỏi nuốt nước miếng một cái, chỉ dùng một chiêu, một chiêu giải quyết hết mọi người. Những chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, đến lúc mắt nhắm vào rồi mở ra xong thì trong đây chỉ còn hắn và nữ tử kia, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng không độ ấm nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua hắn. Ánh mắt ấy bao gồm hàn ý và tàn độc, làm hắn không khỏi tê dại sống lưng, hình như có một miếng băng mỏng ùa vào trái tim, dần dần tan chảy thấm vào máu thịt. Lãnh Hạ không để ý đến Thác Bạt Nhung, dù người này dùng cách gì thì ý định ban đầu cũng là tốt. Nàng mau chóng nâng Tiêu Phượng dậy ôm vào lòng. Trên mặt của Tiêu Phượng hiện ra vẻ thống khổ, hai tay ôm lấy bụng, miệng giống như đang nỉ non cái gì đó, Lãnh Hạ ghé tai lại gần nghe nàng nói. Hài tử, Bắc Diễn, Lãnh Hạ…………. Lãnh Hạ ôm nàng thật chặt, lấy tay lau mồ hôi trên trán nàng, phượng mâu ẩm ướt. Cô nương ngốc này, may mắn, may mắn! May mắn không tới muộn! |