Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 35-3




Đợi Đại Tần Chiến thần ăn uống no đủ, ăn tức phụ đến khớp xương cũng chẳng còn, Lãnh Hạ cả người vô lực nằm trên giường, khuôn mặt mệt mỏi chôn trong ngực hắn, chớp mắt một cái đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Một giây trước khi ngủ, trong đầu Lãnh đại sát thủ chỉ còn lại có một ý niệm duy nhất: loại việc này, thật sự không cần phải tích cực…………

Chiến Bắc Liệt thần thanh khí sảng xuống giường, giờ mới có thời gian quan sát gian phòng này.

(Thần thanh khí sảng: hình dung sự khoan khái, thoải mái.)

Sương phòng có cửa sổ nhưng không có tia sáng nào chiếu vào, mọi thứ trong phòng đều đầy đủ, chất liệu thượng thừa, nhưng lại có vài phần tang thương.

Hắn nhặt y phục bị xé rách ở dưới lên, mặc vào rồi đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là đại điện to lớn.

Chiến Bắc Liệt nhớ mang máng bọn họ đang bò trong đường hầm nhỏ, sau đó thương thế trầm trọng hơn, phun ra một búng máu, ý thức trở nên mơ hồ, lúc này lại thấy đang ở nơi này…………

Trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ, nhìn Lãnh Hạ đang ngủ say trên giường, khóe môi chậm rãi cong lên, có một cảm giác chua xót không nói nên lời dâng lên trong lòng.

Chiến Bắc Liệt ra ngoài, xem xét khắp nơi một lượt rồi lại quay về phòng.

Thiết thủ duỗi ra, ôm lấy Lãnh Hạ rồi đi về phía ôn tuyền.

Lãnh Hạ nhẹ vô cùng, lúc này đang ngủ rất say, giống như một con mèo lười nằm trên tay hắn, an tĩnh và nhu thuận.

Chiến Bắc Liệt lắc lắc đầu để xua đi ý nghĩ trong đầu, coi mẫu sư tử là mèo, hậu quả rất nghiêm trọng…………..

Tức phụ hắn không biết lúc nào sẽ liếm liếm lông mao, khua khua móng vuốt, biến hóa nhanh chóng, hung hãn đánh về phía con mồi!

Ngẫm lại chiến trường này không biết đã giằng co bao nhiêu hiệp!

Mặc dù hắn không có kinh nghiệm nhưng cũng biết thưởng thức, có cô nương nào mà không đỏ mặt, ngượng ngùng, nhắm mắt, lúng ta lúng túng không nói nên lời?

Chỉ có tức phụ hắn, lúc ân ái cũng phải tranh trên dưới, khí thế bưu hãn bá đạo tàn nhẫn, như sóng gào, như chớp giật, tung hoành ngang dọc, trước giờ chưa từng có!

Sức lực kia, tốc độ kia………..

Chiến Bắc Liệt đập vào miệng, lắc đầu, gương mặt vô cùng cảm thán.

Ôn tuyền ấm nóng bốc lên đầy hơi nước, nước chảy ồ ạt, trong không gian yên tĩnh này nghe thật rõ ràng tiếng nước chảy.

Chiến Bắc Liệt ôm Lãnh Hạ như ôm trân bảo, tỉ mỉ lau rửa khắp người nàng, phục vụ đầy đủ ba trăm sáu mươi độ, tuyệt không có góc chết!

Đương nhiên, trong quá trình này, Đại Tần Chiến thần khó tránh tâm thần nhộn nhạo, cố gắng chịu đựng làm xong mọi thứ, rồi lau khô cho tức phụ và quay về phòng, đắp chăn thật kín.

Đã mấy ngày chưa ăn gì rồi nhưng hắn vẫn có cảm giác, lúc hôn mê, tức phụ đã cho hắn ăn, bằng không làm gì có khả năng sinh long hoạt hổ như bây giờ.

Vừa rồi hắn tìm khắp nơi nhưng không thấy chút thức ăn nào, thật thương cảm cho Đại Tần Chiến thần luyện tập nấu nướng lâu như vậy, không bột sao gột nên hồ, làm sao thể hiện tài năng khi không có nguyên liệu.

Chiến Bắc Liệt không khỏi cảm thán tức phụ mình thật là bưu hãn, dù chuyện khó khăn đến mức nào mẫu sư tử đều có thể hoàn thành!

Hắn hôn nhẹ một cái lên chóp mũi Lãnh Hạ, rồi kéo ghế ngồi trước giường nhìn dung nhan đang say ngủ kia, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

==

Sau khi Lãnh Hạ tỉnh lại, nghe thấy Chiến Bắc Liệt cảm thán, ngạc nhiên nói: “Ngươi không thấy trong bếp có rắn sao?”

Đương nhiên là hắn có thấy, nhưng không thể nào coi đó là thức ăn, trong đường hầm Lãnh Hạ đã từng nói qua, ăn thịt rắn có vẻ tốt hơn, nhưng hắn chỉ coi đó là một câu đùa vui, nào ngờ………….

Nào ngờ………

Dạ dày Chiến Bắc Liệt cuộn trào mãnh liệt, nước chua dâng lên tận cổ họng.

Hắn cố gắng trấn tĩnh, cứng ngắc nhếch miệng, cười so với khóc còn khó coi hơn, gật đầu nói: “Thì ra là thế.”

Lãnh Hạ liếc mắt, nhìn người này, là không thể tiếp nhận sao, thế giới này không thấy nơi nào ăn rắn, mấy loại có thể ăn cũng chỉ có, gà vịt ngỗng lợn thôi.

Hơn nữa rắn luôn bị coi là động vật âm lãnh, không ai muốn ăn.

Thật ra không phải là ăn, chuyện nàng nuôi một con mãng xà cũng đã là một việc cực quái dị.

Nàng quyết tâm bổ sung kiến thức cho người này.

Lãnh Hạ ngủ nghê đầy đủ, đang ấm áp, ngồi dậy liền thấy lạnh, nàng phải kéo y phục mà Chiến Bắc Liệt đã xé rách lên cho ấm, đi nhanh ra ngoài.

Bất đắc dĩ, Chiến Bắc Liệt không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Lãnh Hạ đi được nửa đường, liền xoay người lại cầm kiếm của hắn lên, giơ lên cao, giải thích cho Chiến Bắc Liệt: “Nướng rắn.”

Đại Tần Chiến thần quả thật là không thể tiêu hóa!

Nam nhân đều rất coi trọng vũ khí của mình, trọng kiếm này đã theo hắn nhiều năm, vượt mọi chông gai, chinh chiến sa trường, luôn có nó làm bạn.

Thậm chí có thể nói là chiến thần huynh đệ!

Bây giờ lại bị Lãnh Hạ đem đi nướng rắn, Chiến Bắc Liệt thật tình nghĩ, nếu như kiếm cũng có hồn, lúc này chỉ sợ muốn khóc cũng không khóc được.

Đến phòng bếp, nhìn động tác thành thạo của Lãnh Hạ, liền biết việc này không phải nàng mới làm lần đầu, Chiến Bắc Liệt khóc không ra nước mắt, thế nhưng Lãnh Hạ hăng hái bừng bừng, hắn cũng chỉ có thể nhỏ một giọt lệ chua xót cho ‘ Huynh đệ’.

Lúc thịt rắn bị Lãnh Hạ cắm trên mũi kiếm, khô vàng giòn tan, mùi hương thơm phức, Chiến Bắc Liệt lập tức đạp cái gì huynh đệ chó má sang chỗ khác, ưng mâu tỏa sáng, nuốt nước miếng một cái.

Lãnh Hạ nhìn hắn như chó hoang thấy thức ăn, cười kiêu ngạo, đưa thịt rắn cho hắn.

Cánh tay vươn ra làm y phục trước ngực nàng vốn đã bị Chiến Bắc Liệt xé rách, lại hở ra.

Chiến Bắc Liệt nhận miếng thịt rắn, mày kiếm nhíu lại, trầm giọng nói: “Sao hình xăm này còn chưa biến mất?”

Lãnh Hạ cúi đầu nhìn một chút, thuận miệng nói: “Sau này sẽ không biến mất nữa.”

Chiến Bắc Liệt gặm một miếng thịt rắn, quả nhiên là rất ngon, rồi lại khó hiểu quay sang nhìn Lãnh Hạ.

Bọn họ hầu như ngày nào cũng ở cạnh nhau, không lý nào chuyện này mẫu sư tử biết mà hắn lại không biết.

Lãnh Hạ vui vẻ nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Mộ Nhị nói cho ta biết.”

Vừa dứt lời, mặt của Đại Tần Chiến thần nhất thời đen lại, hắn bắt đầu ngứa răng………

Chẳng lẽ hình xăm này là do Mộ Nhị vẽ?

Chiến Bắc Liệt cố nén nội tâm đang rít gào, hít sâu một cái, rồi hỏi: “À……sao hắn biết?”

Lãnh Hạ nín cười, nghiêm mặt nói: “Nguyên câu của Mộ Nhị là: sư phụ, chuyển lời, phù dung, mẫu thân, đồ cưới.”

Chiến Bắc Liệt dùng tốc độ cực nhanh để lý giải mấy từ kia, tạo ra câu hoàn chỉnh: Sư phụ bảo ta chuyển lời cho ngươi, phù dung là đồ cưới mẫu thân ngươi để lại cho ngươi.”

Nếu là đồ cưới lại còn là do mẫu thân nàng để lại, vậy thì đương nhiên là không có hại gì cho cơ thể, chỉ lúc động tình mới hiện ra, sao khi động phòng thì sẽ không biến mất nữa.

Đã biết hình xăm chó má này không ảnh hưởng gì đến thân thể Lãnh Hạ, đồng thời không liêng quan gì đến Mộ Nhị, Chiến Bắc Liệt thở phào một hơi, ngay sau đó hung hăng phỉ nhổ Mộ Nhị ở trong lòng một phen, kẻ lỗ mãng chết tiệt này, nói cũng không chịu nói đầy đủ.

Không đúng!

Chiến Bắc Liệt chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt đen kịt nhưng lại nở nụ cười, nụ cười âm trầm………..

Hắn gằn từng chữ: “Tức phụ, ngươi đã sớm biết?”

Khí tức nguy hiểm xuyên thấu qua ngôn ngữ thẳng tiến về phía Lãnh Hạ!

Lãnh đại sát thủ chợt cảm thấy rợn tóc gáy, ném tương đạo qua một bên, lôi Mộ Nhị làm bia đỡ đạn: “Lúc đến quân doanh Đông Sở ta mới biết chuyện này, nhưng sao có thể làm chuyện này ở đó, trên đường về cũng không thể, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện sao có thời gian được, ta gạt ngươi cũng vì muốn cho ngươi một sự ngạc nhiên, hơn nữa nếu Mộ Nhị nói sớm một chút thì đã làm sớm rồi, không thể trách ta!”

Lãnh Hạ nói hết một hơi, cực nghiêm túc gật đầu, tăng sức thuyết phục.

Chiến Bắc Liệt trầm ngâm một lát, thấy thật sự là đúng.

Hắn cũng không thật sự nguôi giận, lúc này có cớ liền quay mũi giáo chỉ vào Mộ Nhị.

Hay cho ngươi một kẻ lỗ mãng, cố ý lừa gạt chuyện này, không cho lão tử viên phòng!

Nghĩ như vậy, không tự chủ liền nghiến răng nghiến lợi.

Rốt cục lương tâm Lãnh Hạ cũng nổi lên, giúp đỡ Mộ Nhị giải thích một câu: “Không phải hắn cố ý, hắn quên mất!”

Trước mắt Đại Tần Chiến thần tối sầm, suýt thì…….. bộc phát………..

Tính phúc của hắn lại bị người ta quên mất!

Chỉ cảm thấy lửa giận trong ngực càng bốc cao!

Quên mất?

Quên mất!

Con mẹ nó, ngươi lại quên mất!

Chiến Bắc Liệt biết lý do này, như muốn nổ tung, gương mặt đen như đáy nồi, trên đầu bốc lên khói xanh, tóc cũng cháy cả rồi.

Không thể nhịn nổi dục vọng muốn từng đao từng đao chặt Mộ Nhị ra làm trăm mảnh, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào bi phẫn, làm chấn động cả tòa cung điện.

“Trời giết kẻ lỗ mãng, ngươi chờ lão tử.”