Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 11-1: Ba nam nhân!




Edit: Kiri

Trong dịch quán, ba người Cuồng Phong không tự chủ mà liếc trộm Chiến Bắc Liệt, nhìn gia kìa, khuôn mặt oán phu ngàn năm.

Trước mặt họ, người nào đó đang ngồi trước một bàn đầy thức ăn, mặt mày xám xịt chờ tức phụ về nhà, trên đầu tản ra lãnh khí, tiểu tử kia đúng là bỉ ổi, dám dùng chiêu như thế.

“Hắt xì!”

Diệp Nhất Hoàng vừa vào cửa thì tai đã nóng lên, hắt xì một cái thật mạnh, nghi ngờ sờ sờ cánh tay, hôm nay, càng ngày càng lạnh!

Chiến Bắc Liệt thu hồi oán niệm, cười một cái rõ tươi với Lãnh Hạ.

Mới cười được một nửa, đột nhiên cứng lại, khuôn mặt nửa cười nửa không, cực kỳ vặn vẹo.

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên những tiếng nghiến răng oán hận của Đại Tần Chiến thần, kẻ lỗ mãng!

Một kẻ chưa đi, một tên lại đến.

Lãnh Hạ phải ngăn lại trước khi hắn nổi giận, bước nhanh lên phía trước, ngồi cạnh người hắn, chậm rì rì nói ra hai chữ: “Đói bụng!”

Quả nhiên, Chiến Bắc Liệt lập tức chuyển đổi trọng tâm suy nghĩ, tức phụ đói bụng, không tốt!

Là đại sự, đại sự a!

Hắn lập tức gắp mấy đũa đồ ăn mà Lãnh Hạ vẫn thích vào bát nàng, săn sóc tỉ mỉ, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Sao về muộn vậy, nhanh ăn đi.”

Lãnh Hạ cầm một đôi đũa rồi ăn luôn, Chiến Bắc Liệt mặt mày hớn hở, lông mi suýt thì bị hắn cười nhiều mà bay cả ra.

Diệp Nhất Hoàng đau lòng nhìn hai người, một người cười cực kỳ hạnh phúc, một người vẻ mặt thản nhiên nhưng trong mắt lại ẩn chứa lo lắng.

Hắn tự động chạy đến bên cạnh Lãnh Hạ, lôi ghế ra một cách mạnh bạo để gây sự chú ý.

Sự chú ý quả thật là đã tăng nhưng không phải Lãnh Hạ mà là Chiến Bắc Liệt, hắn đá một cước dưới bàn, trừng mắt, cách tức phụ của lão tử ra xa một chút!

Diệp Nhất Hoàng nhe răng nhếch miệng bị đã một cước, như là tiểu thê tử kéo ghế cách xa Lãnh Hạ một chút, lão tiền bối a, ngươi ở đâu?

Huynh đệ ta bị người khi dễ a!

Mộ Nhị đứng một lát nhưng không có ai tiếp đón hắn, rất tự nhiên ngồi xuống bàn, cầm một đôi đũa, tao nhã mà cứng nhắc bắt đầu ăn cơm.

Chiến Bắc Liệt liếc mắt về phía hắn một cái, ý tứ: Sao kẻ lỗ mãng lại ở đây?

Lãnh Hạ nghiêng đầu suy nghĩ, ngẩng mặt lên dùng ánh mắt trả lời hắn: Gặp trên đường.

Chiến Bắc Liệt trừng mắt: tiểu tử này, âm hồn không tiêu tan!

Lãnh Hạ phải nhận nhiệm vụ cao cả là làm người này bớt giận: Có lẽ cần trên chiến trường.

Chiến Bắc Liệt vui vẻ, khắp người ngập tràn hạnh phúc, thì ra mẫu sư tử là vì ta!

Hai người trao đổi ánh mắt ở bên này làm Diệp Nhất Hoàng rất ngạc nhiên, xong rồi xong rồi, ăn ý đến mức này rồi.

Tuy rằng không biết hai người bọn họ nói gì nhưng hắn rất nhạy cảm mà cho rằng, nhất định có liên quan tới người vừa tới, hình như Chiến thần không thích người kia!

Diệp Nhất Hoàng vuốt cằm, cân nhắc hồi lâu rồi cho ra một kết luận: Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu!

Hắn ném cho Mộ Nhị một ánh mắt, ý tứ: Huynh đệ, xưng hô như thế nào?

Mộ Nhị cầm đũa, chuyên tâm ăn cơm………….

Diệp Nhất Hoàng chớp mắt mấy cái, cũng không nổi giận, không ngừng cố gắng: Huynh đệ, tiểu đệ Diệp Nhất Hoàng.

Mộ Nhị cầm đũa, chuyên tâm ăn cơm…………..

Trong lúc Diệp Nhất Hoàng suýt thì rơi cả tròng mắt, rốt cục Mộ Nhị cũng có phản ứng.

Hắn buông đôi đũa, chậm rãi chuyển động cổ, ánh mắt ngơ ngác dừng lại trên mặt Diệp Nhất Hoàng, nghiêng đầu, suy tư.

Bằng khả năng uốn ba tấc lưỡi của ta nhất định có thể lừa ngươi về cùng một phe. Diệp Nhất Hoàng được cổ vũ, tươi cười cực kỳ thân thiết với hắn, tiếp tục cố gắng: Không biết huynh đệ xưng hô như thế nào?

Mộ Nhị hơi hơi nhíu mày, ngay tại lúc Diệp Nhất Hoàng đang cảm thấy hưng phấn, lại chuyển động cổ về chỗ cũ, ánh mắt dừng ở bát cà muối.

Cầm đôi đũa lên, chuyên tâm ăn cơm………….

Diệp Nhất Hoàng trái tim vỡ nát rơi đầy đất, ngửa đầu thở dài, trao đổi ánh mắt kiểu này, quả nhiên là cần ăn ý!

Không sợ kẻ địch toàn thần, mà chỉ sợ bằng hữu toàn heo a!

Chiến Bắc Liệt vừa ăn vừa xem xem kịch vui, ăn ăn cắn cắn, xem kịch vô cùng vui vẻ.

Lãnh Hạ nhìn thấy bộ dáng trẻ con này của hắn, bật cười lắc đầu, người này, làm gì còn phong độ của Đại Tần Chiến thần.

Diệp Nhất Hoàng bắt đầu thay đổi phương pháp, nếu đã không có người giúp đỡ, huynh đệ ta đánh không lại ngươi, vậy thì phiền chết ngươi.

Vì thế hắn bắt đầu nói luôn mồm, trong phòng vốn yên tĩnh, nay trở nên vô cùng ồn ào, như tiếng của một vạn con muỗi ong ong ở bên tai.

Diệp Nhất Hoàng thành công, lúc đầu Chiến Bắc Liệt không nhìn, sau đó thấy rất phiền phức, đến lúc này, hắn cau mày, hạ lệnh: “Quăng ra ngoài.”

Ba người Cuồng Phong bi ai một giây cho huynh đệ mới quen biết này, rồi kiên quyết nghe theo lệnh của chủ tử, túm lấy tay hắn ném ra ngoài.

Ba giây đồng hồ sau, Diệp Nhất Hoàng lại kiên cường nhảy vào phòng, thành thành thật thật câm miệng im lặng.

Lúc này, Chiến Bắc Liệt bày ra phong độ của Đại Tần Chiến thần, không thèm so đo với hắn, chuyên tâm gắp đồ ăn cho Lãnh Hạ.

Lãnh Hạ luôn ăn đồ ăn hắn gắp cho nàng, trong bát lại có một miếng thịt bò được bỏ vào, đang định gắp lên ăn thì liền cảm giác được người bên cạnh âm trầm hẳn đi.

Nàng sửng sốt, bỏ miếng thịt bò xuống, quả nhiên nhìn thấy Chiến Bắc Liệt đang đen mặt còn Diệp Nhất Hoàng đang cười một cách hèn hạ.

Chiến Bắc Liệt luôn gắp đồ ăn cho nàng không ngừng nên nàng cũng không chú ý là miếng thịt này không phải do hắn gắp.

Đại Tần Chiến thần nghiến răng, trừng mắt nhìn Diệp Nhất Hoàng rồi lại gắp đồ ăn cho Lãnh Hạ, cái tay kia, phải chặt.

Hắn cũng gắp một miếng thịt bò vào bát của Lãnh Hạ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.

Lãnh Hạ thở dài, tiếp tục sự nghiệp vuốt giận cho người này, bỏ miếng thịt bò của Diệp Nhất Hoàng về đĩa, rồi gắp miếng thịt bò của Chiến Bắc Liệt bỏ vào miệng, nhai nhai.

Đại Tần Chiến thần nhất thời vừa lòng, nhìn Diệp Nhất Hoàng thương tâm, nheo mắt lại, càng vừa lòng.

Lại quay sang cười ngọt ngào với Lãnh Hạ, muốn có bao nhiêu ngụ ý thì có bấy nhiêu ngụ ý, chỉ thiếu chưa viết lên mặt hai chữ muốn đuổi người, lắc lắc cái đuôi.

Đừng nhìn Diệp Nhất Hoàng có vẻ sợ hãi, nhát gan, con thỏ nóng nảy còn cắn người cơ mà, cho nên lúc này, hắn nổi giận.

Lãnh Hạ nhìn thấy Diệp Nhất Hoàng  lại gắp đồ ăn cho mình, nhíu nhíu mày, bên này Chiến Bắc Liệt cũng gắp một đũa thức ăn tới, bên kia Diệp Nhất Hoàng không cam lòng yếu thế, bên này Chiến Bắc Liệt kiên nhẫn gắp.

Cứ liên tục như thế, hai người hung hăng nhìn chằm chằm nhau, cắn răng gắp đồ ăn liên tục vào bát nàng.

Trong chớp mắt, đồ ăn trong bát đã chất lên cao ngất ngưởng.

Chiến Bắc Liệt trừng mắt: ngươi còn dám bám lấy tức phụ ta thì ta cho ngươi vĩnh viễn không tìm được tức phụ!

Diệp Nhất Hoàng cắn răng: huynh đệ ta không cần tức phụ, cần ân nhân!

Cảm phiền là Mộ Nhị vẫn ngẩn ngơ như cũ, với chỉ số tình cảm của hắn thì không thể nhìn ra sự biến hoá kỳ lạ trên bàn cơm, ánh mắt vẫn ngơ ngác nhìn đồ ăn trên bàn bị hai đôi đũa gắp đi liên tục, vô cùng mờ mịt.

Trong phòng câm như hến, ba người Cuồng Phong thành thành thật thật lui xuống, thở cũng không dám thở mạnh.

Lãnh Hạ nhịn không được liếc mắt một cái, cực kỳ xem thường, ánh mắt âm lãnh đảo qua Chiến Bắc Liệt và Diệp Nhất Hoàng, làm hai người sợ run lên, trong đầu bay ra hai chữ to: Xong rồi!

Nàng lạnh lùng nhếch miệng một cái, lập tức đi ra ngoài.

Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, đáng thương gọi một tiếng: “Tức phụ.”

Cùng lúc đó, Diệp Nhất Hoàng co đầu rụt cổ gọi to: “Ân nhân.”

Lãnh Hạ không ngừng bước, cũng không quay đầu lại, nhưng bóng dáng âm trầm kia như thông báo cho hai người một câu: Đi đâu thì đi, cút hết cho ta!

Không khí đọng lại, trong thời gian một chén trà nhỏ, rốt cục Mộ Nhị cũng có phản ứng, ánh mắt hắn rời khỏi mấy cái đĩa trống không, chậm rãi ngẩng đầu, trong giọng nói lại mang theo mùi vị đáng thương: “Chưa ăn no.”

Ba người Cuồng Phong nuốt nuốt nước miếng, lấy tốc độ nhanh nhất trốn khỏi phòng, chạy xa là tốt nhất, tránh bị giận cá chém thớt.

Đến lúc trong phòng chỉ còn lại có ba nam nhân, tạo thành hình tam giác im lặng mà ngồi, một người đen mặt sát khí ngút trời, một người run rẩy ngửa mặt nhìn trời, một người cứng nhắc ánh mắt mê man.

Sau thời gian một nén nhang, Chiến Bắc Liệt đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, bực tức với hai kẻ này, thật mất mặt.

Đại Tần Chiến thần trong lòng hung hăng phỉ nhổ chính mình một phen, khẽ điểm mũi chân bay ra khỏi phòng, cảm thấy lo lắng không yên, dỗ tức phụ quan trọng hơn!

Mộ Nhị chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, hung hăng nhíu nhíu mày, không nghĩ ra, ăn no trước đã……..

==

Lãnh Hạ thường dùng hai cách để đối phó với Chiến Bắc Liệt.

Thứ nhất, trực tiếp đánh, trực tiếp dùng bạo lực, đây là cách được dùng trước khi xác định quan hệ với Chiến Bắc Liệt.

Thứ hai, là giống như bây giờ, không dùng bạo lực mà hoàn toàn coi hắn là không khí.

Chiến Bắc Liệt nói chuyện, nàng không nghe thấy.

Chiến Bắc Liệt đi lại trước mắt, nàng không nhìn thấy.

Nàng tựa vào thành giường đọc sách, lật từng tờ từng tờ, mí mắt cũng không nâng lên chút nào.

Chiến Bắc Liệt đau khổ, không ổn, tức phụ tức giận!

Sau khi hắn dạo quanh phòng hai lần, lập tức lao về phía giường, âm mưu muốn dùng phương pháp mặt dày mày dạn để nàng nguôi giận.

Đột nhiên, Đại Tần Chiến thần bất động trên giường, một cử động nhỏ cũng không dám động.

Cổ tay Lãnh Hạ chỉ cách chỗ giữa hai chân của hắn một chút xíu, bao cổ tay trên tay lẳng lặng nằm đó, chỉ cần hơi động một chút là có thể phóng ra một ám tiễn………..

Phế hắn!

Mặc dù Chiến Bắc Liệt biết là mẫu sư tử chắc chắn sẽ không làm vậy nhưng cái này có liên quan đến tính phúc nửa đời sau của hắn, thật sự là ……….. một chút cũng không dám mạo hiểm.  (tính phúc: là hạnh phúc có được dựa trên việc xxoo…. mong mọi người tự suy diễn, ta chong xáng:3)

Tách!

Trong ban đêm lành lạnh của mùa thu, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống đất, thanh âm thanh thúy.

Chiến Bắc Liệt nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận lui lại, tránh xa bao cổ tay kia, trong mắt hiện ra sự chờ mong, tội nghiệp nói: “Tức phụ….”

Lãnh Hạ liếc hắn một cái, thu tay lại, nàng không thể chịu nổi cái ánh mắt này của hắn.

Nàng cũng không giận thật, nhưng Chiến Bắc Liệt ghen tuông mọi nơi, ngay cả Diệp Nhất Hoàng cũng ghen, không còn cách nào khác nên nàng phải rời đi, ngăn hắn lại.

Người này, khả năng ghen quá lớn!

Đại Tần Chiến thần nhìn chằm chằm nàng thật lâu, vừa thấy nguy hiểm được giải trừ, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhảy lên giường.

Một tay ôm eo Lãnh Hạ, một tay ném cuốn sách mà nàng đang cầm ra ngoài, búng tay một cái, tắt đèn.

Ôm tức phụ ngủ!

==

Sáng sớm hôm sau, đám người Cuồng Phong đã chuẩn bị hành lý thật tốt, mọi người chuẩn bị lên đường.

Vừa ra khỏi dịch quán liền thấy vô số dân chúng, tất cả đều mặc quần áo tả tơi, quỳ trên mặt đất, chính là những lưu dân đã được sắp xếp tốt hôm qua.

Thành thủ Cừ thành cung kính thi lễ, trong lời nói có vài phần tranh công lấy lòng nói: “Vương gia, đêm qua hạ quan thông báo những điều Vương gia ra lệnh với họ, từ rạng sáng hôm nay, họ đã tự phát đến dịch quán tạ ơn.”

Thành thủ cảm thấy đắc ý, làm gì có người nắm quyền nào mà không muốn công lao và thành tích của mình được dân chúng ca tụng?