Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 1 - Chương 47: Đại Tần cần các ngươi!




Ngoại ô thành Trường An, quân doanh.

Bóng đêm lặng lẽ, trăng sao tỏa ánh sáng dịu nhẹ man mác khắp nơi trên mặt đất..

Ở ngoại ô là quân doanh, bây giờ trong từng lều, từng lều đều vang lên tiếng ngáy, bên ngoài thì tốp năm tốp ba binh lính vây quanh đốt lửa, hoặc ngồi hoặc nằm, chuyện trò vui vẻ.

Lúc này, một trong số các nhóm binh lính, một lão binh vẫy vẫy tay, vẻ mặt thần bí nhỏ giọng nói: “Gần đây trong hậu viện xảy ra một đại sự.”

Nhất thời, một đám người tò mò nghểnh cổ lên nghe ngóng, đôi mắt lóe sáng hỏi: “Là chuyện bồ câu ở hậu viện sao?”

Lão binh ngạc nhiên: “Các ngươi cũng nghe sao?”

Một người trong số đó thở dài, đang định nói thì thấy một thiếu niên ở xa xa đi tới, vẫy tay hô: “Tiểu tử, ngươi cũng không ngủ, đến đây, đến đây.”

Thiếu niên này khoảng mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan thanh nhã, khuôn mặt trái xoan lộ ra vài phần thông minh và kiên nghị, đúng là “người của Lãnh Hạ” bị Đại Tần Chiến thần sung quân cách ly một tháng – Lâm Thanh.

Đợi hắn đi đến, lão binh vỗ vỗ bờ vai hắn, khen: “Càng ngày càng………rắn chắc hơn a! Lúc mới đến nhìn ngươi như con gà bệnh, vừa trắng vừa yếu ớt, tưởng như gió thổi cũng bay, bây giờ ngăm đen rồi, hảo, nam nhân Đại Tần ta phải như vậy mới được.”

Lâm Thanh cũng không để ý lời trêu đùa này, vỗ vỗ ngực, trong lòng còn sợ hãi nói: “Mỗi ngày bị Chung Thương thị vệ đặc biệt quan tâm chăm sóc, muốn không khỏe mạnh cũng khó a!”

Lời vừa nói ra, mọi người đều cười ha ha, nhưng đúng thế thật, thiếu niên này không biết làm sao lại đắc tội Vương gia, mỗi ngày phải huấn luyện gấp mười bọn hắn. Cũng may nhờ thiếu niên này có nghị lực, cứng rắn, quyết tâm, một câu khổ cũng chưa từng kêu, luôn luôn kiên trì, ngay cả bọn họ cũng có vài phần kính trọng đối với hắn.

Nhìn mọi người, Lâm Thanh ngạc nhiên nói: “Lén lút làm gì thế?”

Một người trong đó tinh thần tỉnh táo hẳn, quệt miệng nói: “Chúng ta đang nói chuyện ly kỳ xảy ra ở hậu viện, bồ câu vẫn được nuôi ở hậu viện rất tốt, lại vô duyên vô cớ biến mất không thấy tăm hơi!”

Lão binh nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Cũng thật quái lạ, không mất cùng một lúc, nửa ngày mất một con, đã qua ba ngày, mất bảy con rồi.”

Lâm Thanh vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, cười nói: “Các ngươi đừng tin mấy cái chuyện này, chắc chắn là có người giở trò. Nhưng người kia cũng thật kỳ quái, bồ câu có ích lợi gì chứ?”

Tên còn lại vỗ đùi, lòng đầy căm phẫn nói: “Nếu để cho lão tử biết kẻ nào lấy trộm, lão tử nhất định tụt quần hắn ra đánh. Con mẹ nó, lấy gì không lấy lại lấy bồ câu, rất thiếu đạo đức.”

Mọi người đồng loạt gật đầu, vạn phần đồng ý nói: “Đúng vậy, rất thiếu đạo đức!”

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi tới, mọi người không khỏi nổi da gà run lên, ngẩng đầu nhìn, Đại Tần Chiến thần Liệt vương gia không biết xuất hiện ở phía sau bọn họ từ lúc nào, sắc mặt âm trầm nhìn rồi trầm giọng nói: “Bổn vương thấy các ngươi rất nhàn!”

Mọi người ôm đầu chạy nhanh về doanh trướng, Lâm Thanh đang muốn đi, mới được vài bước, chợt nghe thanh âm Chiến Bắc Liệt ở phía sau vô cùng lạnh lẽo: “Mấy ngày còn lại, huấn luyện gấp bội!”

Lâm Thanh nhất thời lệ rơi đầy mặt, ta đứng giữa chịu trận a!

——

Lều lớn quân doanh.

Chiến Bắc Liệt nhìn người huấn luyện bồ câu ở phía trước trầm giọng nói: “Hiện giờ ngũ quốc thế cục không ổn định, chiến sự chiến sự hết sức căng thẳng, Đại Tần của chúng ta hùng cứ Trung Nguyên, mở mang bản đồ, tài nguyên phong phú, có thể nói là chiếm hết thiên thời địa lợi, mặt khác, tứ quốc như hổ rình mồi, dù Đại Tần ta binh cường, lực mạnh nhưng cũng không đánh lại được dã tâm của thiên hạ……..”

Người huấn luyện vô cùng khó hiểu, Vương gia, ngài nói cho một tiểu binh huấn luyện bồ câu như ta, ta nghe cũng không hiểu a!

Chiến Bắc Liệt ho nhẹ một tiếng, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, tiếp tục nói: “Đại Tần dùng võ lập quốc nên quân sự rất trọng yếu, binh mã chừng trăm vạn, quân lệnh nghiêm ngặt, dũng mãnh thiện chiến, trên chiến trường đều lấy một đọ mười, ………”

Tiểu binh nghe càng không hiểu.

Chiến Bắc Liệt tiếp tục trầm giọng thấm thía nói: “Trên chiến trường ngươi lừa ta gạt, chỉ một thay đổi nhỏ cũng chính là tính mạng của vạn quân, tin tình báo là cực kỳ quan trọng.”

Tiểu binh sắc mặt dại ra, gật đầu.

“Cho nên, việc huấn luyện bồ câu này là vô cùng quan trọng! Nhẹ thì mất đi trăm vạn tính mạng chiến sĩ, nặng thì………” Chiến Bắc Liệt vỗ bàn, thấy tiểu binh tập trung tinh thần liền vừa lòng gật đầu nói tiếp: “Ảnh hưởng đến Đại Tần trăm năm cơ nghiệp.”

Tiểu binh lau mồ hôi chảy đầm đìa, nuốt vào một ngụm nước miếng, thần sắc vui vẻ, thì ra ta……….quan trọng như vậy.

Chiến Bắc Liệt đi tới phía trước tiểu binh, vỗ vỗ vai hắn, kết luận: “Lúc về không ngừng cố gắng, huấn luyện bồ câu cho tốt, Đại Tần cần các ngươi!”

Tiểu binh hít sâu một hơi, tinh thần phấn chấn, cao giọng đáp lời, khí phách hiên ngang đi ra ngoài. Bỗng nhiên Chiến Bắc Liệt giả vờ như vô tình hỏi một câu: “Khụ, bồ câu bay đi xong liệu có thể trở về.

Tiểu binh nghiêm nghị quay đầu lại, hăng hái nói: “Bẩm Vương gia, bồ câu nhất định có thể bay trở về, nhưng thuộc hạ sẽ cố gắng nghiên cứu, không những có thể bay về, còn có thể mang thêm một con về.”

Chiến Bắc Liệt bị lời nói xác thực kia làm phiền lòng, chớp mặt một cái, gật đầu nói: “Tốt lắm, tiếp tục cố gắng!”

Đợi tiểu binh đi rồi, hắn lấy một con bồ câu từ trong ngực ra, biểu tình nghiêm túc nói: “Bồ câu không cần mang thêm về, mang thư về là được rồi.”

“Cô……..cô………”

——

Liệt vương phủ, Thanh Hoan Uyển.

Sáng sớm, mới giờ mẹo, Lãnh Hạ theo thường lệ rời giường chạy bộ, qua một tháng huấn luyện thân thể này, thân thủ cũng khôi phục được bảy tám phần, nếu lúc này đánh nhau với Chiến Bắc Liệt, không nói đánh ngang tay, cũng sẽ tuyệt đối sẽ không giống lúc trước bị hắn dùng nội lực ngăn chặn không kịp đánh lại.

Bước ra khỏi uyển, nhất thời bất đắc dĩ thở dài……..

Trong sân to như vậy, trên cây, giữa không trung, trên nóc nhà, trên cây trên mặt đất,…tổng cộng tám con bồ câu ánh mắt tròn tròn long lanh sáng ngời, không hẹn mà cùng bay tới phía nàng, đột nhiên dừng trước người nàng, xếp cánh đứng thành hàng.

Lãnh Hạ nhìn tám con bồ câu vô lại trước mặt, bật cười lắc đầu, Tiêu Phượng cầm một túi thóc nhỏ nghênh ngang tiêu sái đi ra, vừa hướng mấy con bồ câu vẩy thóc, vừa cười gian nói: “Ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút, vỗ béo các ngươi, lão nương mới ăn ngon miệng.”

Nói xong cướp lấy thư, ôm bụng cười không ngừng được: “Người này, thật sự kỳ quặc, muốn hỏi tốt không thì nói thằng, lại còn ‘Vương phủ toàn bộ đều tốt chứ?’, nhìn lời này xem, muốn có bao nhiêu vặn vẹo có bấy nhiêu vặn vẹo, về sau lão nương thấy hắn một lần cười hắn một lần!”

Lãnh Hạ thong thả cầm lấy giấy viết thư, trở vào phòng, cầm bút vung lên hai chữ: ‘mạnh khỏe’