Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 941




Chương 941

Cố Thanh Hy đang cười nhưng nụ cười này lại khiến lông tơ của Tư Mạc Phi dựng ngược cả lên.

Nói vậy, nếu hắn ta không cách nào mang nàng đi vào, thế chẳng phải rất mất mặt sao?

“Đi thôi, ta chờ ngươi!”. Cố Thanh Hy chớp chớp mắt, cho đối phương một ánh mắt khích lệ.

Ma chủ bất đắc dĩ mỉm cười, khẽ vung tay áo, một cơn bão cát ập đến, bảy tám đệ tử Đan Hồi cốc bị gió cát thổi tới mức không mở nổi mắt.

Cùng lúc đó, ma chủ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy, vèo một cái, bay vào trong kiệu.

Bão cát đi qua, các đệ tử của Đan Hồi cốc nói: “Kỳ lạ, thời tiết đẹp lắm mà, sao đột nhiên có gió lớn?”

“Đừng nói là sắp mưa nha, chúng ta mau trở về thôi”.

Mọi người khiêng kiệu vội vàng chạy trở về.

Có đệ tử nói: “Kỳ lạ, sao ta cảm thấy cỗ kiệu này nặng hơn rồi”.

“Ta cũng cảm thấy nặng hơn”.

Đệ tử dẫn đầu không nhịn được mà gõ cho mỗi tên một cú.

“Bảo các ngươi khiêng một cỗ kiệu trống thôi mà dọc đường các ngươi đã kêu ca bao nhiêu lần rồi, đi nhanh lên cho ta, bớt bày ra cái vẻ này đi”.

Mấy người khiêng kiệu khổ mà không có chỗ nói.

Trước đó là bọn họ thật sự lười biếng nên than là nặng, nhưng bây giờ nó nặng thật mà.

Trong kiệu, ma chủ kề sát, tham lam hít hà mùi thảo dược trên người Cố Thanh Hy rồi cười nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi có cảm thấy đây giống như kiệu hoa của chúng ta không”.

Cố Thanh Hy trợn mắt lườm hắn ta một cái.

“Thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu này của ngươi lại”.

Cỗ kiệu chòng chành cả đoạn đường dài.

Đi gần hai canh giờ mới đến kết giới trước cửa Đan Hồi cốc.

Liên tục mấy ngày mấy đêm bôn ba gian khổ, Cố Thanh Hy mệt mỏi gần như không chịu nổi.

Nàng biết chắc chắn sau khi vào Đan Hồi cốc thì còn phải đánh một trận ác liệt nên dứt khoát chợp mắt trong kiệu, giao tất cả mọi chuyện khó giải quyết khi xông vào trong cốc cho ma chủ.

Nếu hắn ta không vào nổi Đan Hồi cốc, vậy cũng không xứng làm chức ma chủ này.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, Cố Thanh Hy đã vào trong Đan Hồi cốc.

Ma chủ vẫn ngồi trong kiệu, mải mê ngắm nhan sắc khi ngủ say của nàng, khóe môi thỉnh thoảng cong lên.

Cố Thanh Hy xoa mắt: “Đây là đâu?”

“Đan Hồi cốc”.

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Hai canh giờ thôi”.

Cố Thanh Hy ra khỏi kiệu, đập vào mắt là một căn phòng lộn xộn, có mười mấy cái kiệu được xếp ở đó theo thứ tự.

Bên ngoài căn phòng đèn đuốc sáng choang, từng nhóm đệ tử Đan Hồi cốc đi qua đi lại tuần tra.

Đan Hồi cốc rất lớn, tòa cung điện này nối tiếp tòa cung điện khác, trên nóc mỗi tòa đều có hình âm dương thái cực.