Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 924




Chương 924

“Gọi người là phu nhân. Phu nhân, ma chủ nói sau này trên dưới Ma tộc đều phải gọi người là phu nhân. Nếu có ai kháng lệnh, đánh hai trăm gậy to”.

“…”

“Ngươi đi hỏi xem, ma chủ đi đâu rồi, nhanh chóng về bẩm báo cho ta”.

“Vâng thưa phu nhân”.

Bước chân Cố Thanh Hy lảo đảo.

Nàng gần như không dám tưởng tượng, nếu Dạ Mặc Uyên nghe thấy bọn họ gọi nàng là phu nhân thì có phái binh đến san bằng núi Vân Kỳ hay không.

Hạ nhân nhanh chóng quay lại, mang về tin tức là không ai biết ma chủ đã đi đâu, dường như hắn ta đã biến mất.

Lại hỏi thêm một lúc lâu, cuối cùng mới có người trả lời, ma chủ đã đi về phía cấm địa, nhưng tốc độ quá nhanh, không biết có phải ma chủ đã vào cấm địa hay không.

Tròn một ngày một đêm, Tư Mạc Phi vẫn không xuất hiện.

Cố Thanh Hy đứng ngồi không yên.

Không có ma chủ dẫn đường, nàng không thể vào được cấm địa.

Nếu Tư Mạc Phi di chuyển vị trí của chìa khóa hình ngôi sao, nàng muốn tìm sẽ rất khó.

Sáng ngày hôm sau, Cố Thanh Hy không đợi được nữa định xông vào cấm địa thì Tư Mạc Phi lại đột nhiên xuất hiện.

Hắn ta mặc áo rộng tay màu đỏ lửa, lộ ra khuôn ngực rắn chắc gợi cảm, trên khuôn mặt hoàn hảo đến mức không thể soi ra khuyết điểm hiện lên vẻ tái nhợt như bị bệnh không dễ phát hiện.

Hắn ta uể oải dựa vào góc tường, chớp mắt với nàng đầy quyến rũ.

Cố Thanh Hy bực tức.

“Ngươi đã đi đâu?”

Ma chủ cong môi cười, thần bí lấy một chiếc hộp từ trên người ra đưa đến trước mặt Cố Thanh Hy.

Toàn thân chiếc hộp có màu đỏ lửa, khắc hình hoa mẫu đơn sống động như thật, loáng thoáng còn có mùi máu tanh tỏa ra.

“Làm gì?”, nàng hỏi.

“Tặng cho tỷ”, ma chủ cười nói.

Cố Thanh Hy nhận lấy hộp, hơi nghi ngờ mở ra.

Sau khi mở ra, Cố Thanh Hy ngẩn người.

Bên trong đựng một chiếc chìa khóa, chìa khóa có hình ngôi sao, toàn thân xưa cũ không có gì nổi bật, dường như đã trải qua nghìn vạn năm.

“Đây là chìa khóa hình ngôi sao?”

Nàng nhìn về phía hắn ta, tim đập nhanh, niềm vui dâng lên.

“Phải”.

“Tặng cho ta sao?”

“Tỷ không muốn à? Nếu tỷ không muốn, vậy A Mạc…”