Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 522




Chương 522

“Mười vạn năm trăm nghìn lượng”.

Shh…

Phòng đấu giá lại bùng nổ.

Mặc dù phòng đấu giá Phong Tương đã hoạt động rất lâu ở đế đô, nhưng từ trước đến nay rất ít khi có người nâng giá đến mười vạn năm nghìn vạn lượng.

Lần này…

Lần này quá kinh khủng.

Đương Đương công chúa trợn tròn cả mắt.

Nữ nhân này có chắc mình không báo giá nhầm không?

Mười vạn năm nghìn vạn lượng…

Sao nàng không đi cướp luôn đi?

Miệng Trạch Vương co giật, hắn ta rất muốn biết nàng lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?

Tay cầm chén trà của Thượng Quan Sở khẽ run, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt hắn ta, sau đó nhanh chóng biến mất.

Dịch Thần Phi suýt chút nữa phun ra một ngụm nước.

Tiểu nha đầu này, dù Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan rất quan trọng, nhưng nó cũng đâu đáng bỏ ra mười vạn năm nghìn vạn lượng để đấu giá?

Nàng biết hắn ta sẽ trả tiền cho nàng nên mới nâng giá tuỳ thích sao?

“Dịch tiên sinh, chúng ta… có cần trả tiền giúp nàng ấy nữa không ạ?”, người hầu của Dịch Thần Phi không nhịn được run rẩy, khi nói răng cũng run cầm cập.

Ngón tay thon dài của Dịch Thần Phi gõ lên mặt bàn, một tia sáng u ám chợt loé qua trong đôi mắt dịu dàng ấm áp. Đôi mắt ấy tựa động không đáy, bất kỳ ai cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì.

“Trả, chỉ cần nàng thích, bất kể bao nhiêu cũng trả”.

“Nhưng mười vạn năm nghìn vạn lượng nhiều lắm ạ, lỡ như nàng ấy còn tiếp tục đấu giá, chúng ta…”

“Cho dù tán gia bại sản cũng phải khiến nàng ấy hài lòng”.

“Đúng…”

Trong sảnh đấu giá, đôi mắt sóng nước diễm lệ của Tiểu Lộ nở rộ nét cười đầy mê hoặc.

“Số 28 đấu giá mười vạn năm nghìn vạn lượng bạc. Còn có ai muốn tiếp tục tăng giá không? Nếu không còn thì Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan sẽ thuộc về quý khách số 28 rồi”.

Đùa gì vậy.

Còn ai dám nâng giá nữa?

Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan chỉ là phần sót lại cũng không phải là bản hoàn chỉnh, hơn nữa đã có niên đại hơn 2000 năm, cho dù cuốn bách khoa đó lợi hại tới đâu thì trải qua quãng thời gian đằng đẵng như vậy, ai biết được có bao nhiêu dược thảo đã tuyệt chủng hay chưa?

Và ai biết được cuốn bách khoa đó có thực sự là tốt như trong lời đồn đại hay không?

Phong đại sư muốn tăng giá nhưng mười vạn năm nghìn vạn lượng bạc quả thực khiến ông phải chùn bước.

Nhìn tới Cố Thanh Hy khi thét ra con số mười vạn năm nghìn vạn lượng kia, mặt không đỏ thở không gấp, bình tĩnh không một gợn sóng, đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng càng thêm sáng rỡ tia giảo hoạt.

Người như vậy nếu có thể thu làm đồ đệ, cùng ông ta học tập luyện đan có lẽ sẽ trò giỏi hơn thầy.