Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 174




Chương 174

“Ngài thử vận khí xem đan điền còn bị…đau nhói không”.

Chỉ một câu ngắn ngủi, gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của Cố Thanh Hy.

Nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng tím tái, có thể ngạt thở mà chết bất cứ lúc nào, Dạ Mặc Uyên kìm lòng không đậu khẽ thả lỏng ra một chút.

Hắn thử vận khí, đan điền quả nhiên không bị đau như lúc trước nữa.

Lúc trước cho dù độc của hắn không phát tác, cả người hắn cũng như rơi vào hầm băng, khiến người ta run lẩy bẩy.

Hiện tại…

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình dường như không còn lạnh như trước, lờ mờ còn có chút ấm áp, dường như tích tụ trong đan điền của hắn.

Dạ Mặc Uyên kinh ngạc.

Bỏ bàn tay đang khống chế nàng ra.

Lẽ nào người phụ nữ này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho hắn sao?

“Khụ khụ…”

Cố Thanh Hy hít sâu một hơi luồng không khí trong lành, oán hận nói: “Người tốt không được báo đáp”.

“Ai bảo cô đùa bỡn bản vương”, lớn như vậy, chưa bao giờ hắn bị nhục nhã như vậy.

“Ai đùa bỡn ngài chứ, ngài nên nhìn những con vật có nọc độc trong vạc đó xem”.

Dạ Mặc Uyên cùng Thanh Phong, Giáng Tuyết lần lượt nhìn qua, lại thấy tất cả những con vật có nọc độc trong vạc đều đã chết, xác chết nổi trên mặt nước, chi chít khiến người ta khiếp sợ.

Cố Thanh Hy lẩm bẩm nói: “Chất độc trên người ngài, ngay cả những con vật cực độc này cũng sợ, ngài nghĩ chúng có thể làm gì ngài”.

Sao lại không thể làm gì được?

Không phải đã cắn hắn rồi sao?

Còn cắn cả phần thân dưới của hắn.

Đáng ghét nhất là Cố Thanh Hy còn lấy bát thuốc cho hắn che chắn.

Tổn thương không lớn, nhưng vô cùng nhục nhã.

Thanh Phong nuốt nước bọt, cậu ta biết độc của chủ tử rất đáng sợ, nhưng cậu ta không ngờ nhiều những con vật cực độc như vậy chỉ cắn chủ tử một cái, liền bị độc chết. Và cả…

Vạc thuốc mà chủ tử đang ngâm mình chuyển từ màu trắng sang màu đen nhánh, đen như mực.

Cái này…

Cái này xem như đã loại bỏ rất nhiều chất cực độc trong cơ thể chủ tử sao?

Cậu ta chậm chạp hỏi: “Xác chết của những con vật đó làm thế nào?”

“Sao nào, ngươi muốn giữ lại làm nồi lẩu sao, đương nhiên là phải vớt ra”.

“Được…”

Thanh Phong nghe theo lệnh, vớt toàn bộ những con vật đang nổi lềnh bềnh ra.

“Vậy chủ tử có thể đi ra được chưa?”

“Tiếp tục ngâm, một giờ sau sẽ giác hơi để thải máu độc trong cơ thể”.

“Giác hơi? Đó là gì?”, là một phương pháp trị liệu sao? Sao bọn họ chưa từng nghe nói qua về nó.

“Đi chặt vài khúc trúc về đây, vót thành ống nhỏ, để rỗng một đầu, một đầu để lại đáy”, y học thời đại này thật lạc hậu, đến giác hơi cũng không có.