Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1181




Chương 1181

Hắn ta không muốn nhận nhiệm vụ nấu cơm này nên đẩy sang cho cậu ta, như thế không nghĩa khí tí nào!

Cố Thanh Hy nhếch môi, bất lực lắc đầu.

Mặc dù đang cười nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa vài phần nặng nề, chẳng biết có phải là vì trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện hay không.

Ngày thứ hai sau khi cắt giảm thịt.

Tiểu Cửu Nhi ưỡn cái bụng căng tròn bò vào tẩm cung Cố Thanh Hy, nó phát ra tiếng xì xì phản kháng, tỏ ý bảo Cố Thanh Hy mau cho nó ăn uống lại như thường.

Cố Thanh Hy còn không thèm ngước mắt lên: “Không nhìn thấy thông báo của Vương phủ sao? Vương phủ bị ngươi ăn tới mạt rồi, không có thịt”.

“Dạ Mặc Uyên đã đồng ý cho ta ăn no thỏa thích rồi mà”.

“Hắn từng nói như thế nhưng hắn lại không hứa là cho ngươi no bụng cả đời, càng không nói để đám bạn, cô dì chú bác của ngươi đến ăn chực”.

“Bọn nó không phải là cô dì chú bác của ta”.

“Ngươi còn biết thế à! Ta còn tưởng ngươi ăn tới lú rồi chứ. Vậy ngươi còn nhớ ta là nữ chủ nhân của phủ Dạ Vương không, tài sản của phủ Dạ Vương cũng có một phần của ta”.

“Chủ nhân, ngươi bắt nạt rắn, dầu gì ta cũng cực khổ cứu cô về mà!”

“Nếu ngươi không hài lòng thì bây giờ có thể cút, không ai cản ngươi cả”.

Nghe thấy câu này, Tiểu Cửu Nhi vốn đang nói năng đúng lý hợp tình chợt im bặt.

Nó vặn vẹo cái thân béo ú bò đến cạnh chân Cố Thanh Hy, oan ức nói: “Chủ nhân, cô không thể qua cầu rút ván được”.

“Cút!”

Cố Thanh Hy suýt giơ chân lên đá nó một cái rồi.

“Ta đi rồi, sau này không còn con rắn nào bảo vệ cô đâu!”

“Ta nhớ là hình như trước đây ta là cao thủ cấp bảy, mặc dù bây giờ thực lực yếu hơn một chút nhưng chỉ cần ta mở phong ấn thì bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục tới cấp bậc cao nhất. Khi ta khôi phục được thực lực mạnh nhất, chả nhẽ lại không đánh lại vài con thần thú cấp bốn sao?”

Tiểu Cửu Nhi buồn bực quay đầu đi, tự hào nói: “Lúc ở vùng đất Bắc Cực ta ăn nhiều tinh hạch lắm, hiện giờ đã là cấp năm rồi á”.

Cố Thanh Hy nhấc thẳng nó lên.

Nàng biết ngay không thấy tên nhóc này đâu là do nó đi tìm tinh hạch để ăn mà.

Chẳng biết nó đã ăn bao nhiêu mà lại tăng thêm hẳn một cấp.

“Hiện giờ ta chẳng có bản lĩnh gì, nhưng kỹ năng nướng thịt thì lại đứng đầu, đặc biệt là nướng thịt rắn. Bao nhiêu ngày không ăn mặn, nhớ mùi vị thịt rắn ghê”.

“Xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi bị dọa liền chui ra khỏi tay nàng, giữ một khoảng cách nhất định.

“Ta là thú cưng của chủ nhân mà, sao cô lại nhẫn tâm thế chứ”.

“Ngươi muốn tiếp tục đi theo ta, ăn thịt ta nướng thì phải ngoan ngoãn nghe lời! Đừng có lần nào nhìn thấy đồ ăn là cũng lủi mất, nếu không ta sẽ đổi thú nuôi khác đáng tin hơn đấy”.

“Suy cho cùng, chẳng phải chủ nhân vẫn trách ta đã bỏ hai người đi vì tinh hạch lúc ở vùng đất Cực Bắc đấy sao”.