Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1126




Chương 1126

Người ôm nàng trần trụi cơ thể, quần áo của đối phương đang đắp trên người nàng.

Cố Thanh Hy ngạc nhiên, ngẩng đầu lên.

Nhưng người trước mặt lại đang đeo một cái mặt nạ hình con bướm.

Đối phương nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt, đôi môi hồng hào cũng trở nên trắng bệch không còn chút màu máu.

Trên người hắn ta có vết chém và một lỗ máu, không biết là do thứ gì làm bị thương, máu chảy ròng ròng, thân thể lạnh ngắt, trông mà ghê người.

Lại nhìn sang nàng, vết thương trên người đã được xử lý từ bao giờ, không còn đóng băng nữa, nội thương cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Cố Thanh Hy lấy quần áo xuống đắp lên người Ôn Thiếu Nghi, rồi bắt mạch cho hắn ta.

Nội thương của hắn ta nghiêm trọng hơn lúc trước, còn bị tổn thương khá nhiều, tu vi cũng bất ổn.

Cố Thanh Hy có ảo giác nếu còn giảm xuống nữa, võ công của Ôn Thiếu Nghi sẽ bằng cấp bậc với nàng.

Sự phòng bị của Cố Thanh Hy lập tức sụp đổ.

Nàng không biết nên dùng cảm xúc gì đối mặt với Ôn Thiếu Nghi.

Vốn dĩ nàng nên hận hắn ta nhưng lúc này lại không thể làm thế.

Một ngàn năm trước, lúc Thiên Phần tộc hạ nguyền rủa cho Ngọc tộc, hắn ta không biết còn đang trong bụng người mẹ nào.

Từ khi quen biết Ôn Thiếu Nghi đến nay, nàng cũng chưa từng thấy hắn ta làm việc gì xấu, ngược lại đối phương còn năm lần bảy lượt không tiếc mạng cứu nàng.

Tâm trạng của Cố Thanh Hy cực kỳ phức tạp, mặc dù rất biết ơn Ôn Thiếu Nghi, mặc dù biết hắn ta không xấu xa nhưng nàng vẫn không thể buông bỏ khúc mắc.

Lấy thuốc cầm máu và nước sạch từ trong nhẫn không gian ra, nàng cẩn thận xử lý miệng vết thương cho hắn ta.

“Ưm…”

Không biết có phải bị đau hay không mà Ôn Thiếu Nghi phát ra tiếng rên.

“Chịu đựng một chút, sắp xong rồi”.

Từng giây từng phút trôi qua, dưới chóp mũi là mùi hương nhàn nhạt của riêng Ôn Thiếu Nghi, mùi hương khiến cả người cảm thấy thoải mái.

Cố Thanh Hy thở ra một hơi, cất đống bình bình lọ lọ đi.

“Cũng may vết thương đã được xử lý kịp thời, nếu muộn một chút nữa, vết thương sẽ sưng và chảy mủ”.

Khi Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, nàng thấy Ôn Thiếu Nghi đã tỉnh, đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.

“Tỉnh rồi à? Có đau không?”

“Ngươi không sao là tốt rồi”.

Ôn Thiếu Nghi nói thế khiến tâm trạng vốn đã phức tạp của Cố Thanh Hy trở nên ảm đạm.

“Ta có sao hay không thì liên quan gì đến ngươi”.

Ôn Thiếu Nghi thở dài, nụ cười trên môi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là sự ưu thương.

“Đúng thế, chuyện của ngươi thì liên quan gì đến ta”.