Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1087




Chương 1087

Lọt vào tầm mắt là một vùng bao phủ trong cảnh tượng màu trắng bạc, ngoài tuyết lớn tung bay thì không thấy bất kỳ sự sống nào, càng đừng nói đến thảm thực vật xanh biếc.

Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Cửu Nhi đã biến lại thành một con rắn nhỏ, liếm láp khuôn mặt Cố Thanh Hy, chảy nước miếng, nũng nịu nói: “Chủ nhân, mười con heo nướng của Tiểu Cửu Nhi đâu?”

“Nơi này trời băng đất tuyết, lấy đâu ra heo nướng, rắn nướng thì có một con đấy”.

“Ngươi đã đồng ý cho ta mười con heo nướng”.

Nếu không phải vì mười con heo này, nó có thể chở bọn họ bay không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm sao?

“Tìm được viên Long châu thứ sáu thì nướng cho ngươi”.

“Tiểu Cửu Nhi mặc kệ, nếu chủ nhân không cho Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Cửu Nhi quẳng gánh không làm”.

“Ha ha, mấy ngày không dạy dỗ, rắn ngươi cũng biết cáu kỉnh rồi sao?”

Cố Thanh Hy giơ tay định gõ nó một phát, nhưng nhìn thấy ánh mắt ấm ức của nó, nghĩ đến ba ngày ba đêm này nó quả thật đã dốc hết lòng hết sức, trở tay đổi thành nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nó.

“Ôn Thiếu Nghi, ngươi đi tìm xem có động vật như heo rừng thỏ rừng gì không, bắt một ít nướng cho Tiểu Cửu Nhi ăn”.

Ôn Thiếu Nghi mệt mỏi dựa vào một gốc cây đã khô héo, suy yếu nói: “Ngươi cảm thấy nơi như thế này sẽ có thịt rừng sao?”

“Không có thịt rừng thì tháo hai tay hai chân ngươi xuống, trông ngươi da mịn thịt mềm, chắc hẳn Tiểu Cửu Nhi cũng rất thích”.

Ánh mắt Tiểu Cửu Nhi sáng lên, gật mạnh một cái.

Hắn ta đã từng là cao thủ cấp sáu, ăn máu thịt của hắn ta, không chỉ thơm ngon mà còn trợ giúp nó nâng cao công lực.

Vẫn là chủ nhân đối xử tốt với nó, không uổng công nó vất vả nhọc nhằn bôn ba ba ngày.

Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi hơi giật giật: “Ngươi không thấy ta bị thương nặng như vậy sao?”

Vốn đã bị thương nặng, còn ba ngày ba đêm không ăn không uống, không ngủ không nghỉ bôn ba xóc nảy, hắn ta đều đã nghi ngờ cơ thể này không còn là của hắn ta nữa rồi.

“Ta chỉ thấy ngươi là tù nhân của ta”.

Ôn Thiếu Nghi kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác.

Cố Thanh Hy cầm Tiểu Cửu Nhi lên, lắc lắc nơi thân dưới của hắn ta: “Ôi, Tiểu Cửu Nhi à, người ta không muốn đi tìm thịt rừng, không bằng ngươi ăn cái chân thứ ba của hắn ta trước, nơi đó mềm nhất, ngon miệng nhất, nhai giòn sần sật, đợi ăn xong cái chân thứ ba rồi ăn hai tay hai chân hắn ta cũng không muộn”.

Tiểu Cửu Nhi cho nàng một ánh mắt ghét bỏ.

Nếu cái chân thứ ba của hắn ta nhai giòn sần sật, ngon miệng như vậy, vì sao nàng lại không ăn?

Cố Thanh Hy cười nói: “Không phải là vì ta muốn để lại đồ ăn ngon nhất cho ngươi sao!”

“Thôi đi, món ngon này thì bản xà vương không có phúc hưởng thụ, cái chân thứ ba này để lại cho cô, ta ăn cái khác”.

“Chậc chậc chậc, cái chân thứ ba tươi ngon như vậy mà ngươi lại ghét bỏ. Được rồi, hay là ta làm thành thịt khô cho ngươi từ từ thưởng thức, hôm nào đói bụng có thể lấy ra gặm làm đồ ăn vặt”.

Ôn Thiếu Nghi nghe không hiểu tiếng của Tiểu Cửu Nhi, nhưng thông qua lời nói của Cố Thanh Hy, hắn ta vẫn hiểu được phần nào ý tứ trong đó.