Mới nhận được điện thoại của Tần ngữ Nghê, biết được cô đã bay đến Đài Loan, nhà họ Tần lại có một vị khách không mời mà đến – Mạnh Vĩ Giác.
“Anh Vĩ Giác, sao anh lại đến đây?” Tần Ngữ Quyên kinh ngạc nhìn Mạnh Vĩ Giác.
“Ngữ Quyên, tôi đến tìm Ngữ Nghê, có thể cho tôi gặp cô ấy không?” Mạnh Vĩ Giác chân thành nói rõ ý định của mình đến đây.
Tần Ngữ Quyên còn chưa trả lời kịp, Tần Y An đã đi đến, “Cậu tới thật đúng lúc, ba mẹ tôi cũng muốn gặp cậu.”
Mạnh Vĩ Giác liếc mắt nhìn liền nhận ra ngay Tần Y An, là người đàn ông hôm đó ôm Ngữ Nghê, chính là người đã hại hắn ăn một bình dấm chua.
“Xin hỏi anh là…………”
“Tôi là anh trai của Ngữ Nghê, Tần Y An.” Tần Y An thân thiện đưa tay phải ra.
Rốt cuộc Mạnh Vĩ Giác đã trở lại bình thường , bắt tay Tần Y An, tự giới thiệu mình, “Mạnh Vĩ Giác.”
“Mời vào.” Tần Y An dẫn Mạnh Vĩ Giác đến phòng khách.
Mặc dù trước khi đến đây, đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, biết có thể sẽ gặp một chút khó khăn. Chỉ là chuyện đã cách đây mười bốn năm, lần nữa thấy Tần Trọng Khải và Từ Văn Nghị, Mạnh Vĩ Giác vẫn luống cuống chân tay.
“Bác trai, bác gái”. Mạnh Vĩ Giác rất lễ phép chào hỏi.
“Cậu tới đây làm gì?” Vừa nhìn thấy Mạnh Vĩ Giác, Tần Trọng Khải rất khó có thể giữ bình tĩnh.
Tạm thời đem ý định hôm nay đến đây gác lại một bên, Mạnh Vĩ Giác chân thành nói: “Bác trai, bác gái, cháu biết rõ trong lòng hai bác đối với cháu vẫn còn oán hận, nhưng cháu thành tâm cầu xin hai bác tha thứ cho cháu. Cháu đối với Ngữ Mạt đã chết cũng giống như hai bác đều rất đau lòng, rất khổ sở, nếu như có thể, cháu hy vọng chiếc xe kia sẽ đụng vào cháu chứ không phải Ngữ Mạt”.
“Bây giờ cậu mới đi xin lỗi chuyện mười bốn năm trước, không thấy quá muốn sao?” Thật ra thấy thái độ của Mạnh Vĩ Giác, trong lòng Tần Trọng Khải cũng mềm đi rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến Mạnh Vĩ Giác làm cho con gái yêu của ông đau lòng, miệng vẫn không chịu nhả ra. (kẹo: Ý là ông này vẫn mạnh miệng ý)
“Thật xin lỗi, bởi vì cháu vẫn không tìm được địa chỉ của mọi người.”
“Lý do! Nếu như cậu có thành ý như lời cậu nói, cậu vẫn có thể tìm được địa chỉ của chúng tôi.”
“Bác trai, bác nói không sai, nhưng khi đó cháu chỉ là học sinh, trong một khoảng thời gian ngắn không biết tìm ở đâu, hơn nữa, cháu nghĩ mọi người sẽ dọn nhà, nhất định sẽ hy vọng có một bắt đầu mới, lúc ấy, cháu nghĩ mọi người chắc chắn không muốn gặp cháu, cháu có thể nào nhẫn tâm đi phá hỏng yên bình của mọi người.”
Nhìn Mạnh Vĩ Giác ăn nói khép nép, rốt cuộc Tần Trọng Khải đã hiểu tại sao con gái Ngữ Nghê của ông lại chung tình với cậu ta như vậy.
“Cậu từ ngàn dặm xa xôi đến Vancouver này là vì ‘Ngữ Mạt’ hay là vì ‘Ngữ Nghê’?”
Mạnh Vĩ Giác ngẩn ra, sau đó thành thật trả lời, “Hôm nay cháu đến đây, là muốn gặp Ngữ Nghê, cháu có một số lời muốn nói với cô ấy.”
“Cậu nghĩ muốn nói cho con bé biết, cậu yêu nó, cậu muốn lấy nó làm vợ sao?”
Đối với câu hỏi của Tần Trọng Khải, Mạnh Vĩ Giác cảm thấy hơi ngoài ý muốn, cũng không biết phải xử trí thế nào, nhưng Mạnh Vĩ Giác vẫn gật đầu một cái, “Nếu như Ngữ Nghê đồng ý.”
“Cậu đối với Ngữ Nghê thật lòng sao?”
“Bác trai, không nói dối bác, cháu đối với Ngữ Mạt vẫn luôn áy náy trong lòng, cho nên cháu vẫn không dám nhận tình cảm của Ngữ Nghê, cho đến khi Ngữ Nghê quay về Canada, cháu mới biết mình rất yêu cô ấy, nhưng trong lòng cháu vẫn còn rất mâu thuẫn, sau đó nghe được bạn tốt nói một câu ‘chuyện đáng buồn nhất trong cuộc sống không phải là chết, mà là không hiểu được quý trọng’ cháu mới hiểu được nên để xuống ám ảnh của Ngữ Mạt, quý trọng Ngữ Nghê.”
Giờ phút này, khúc mắc với Mạnh Vĩ Giác trong lòng Tần Trọng Khải cũng tiêu tan, rốt cuộc ông cũng tán thành lời nói của bà xã.
“Ngữ Nghê quay lại Đài Loan tìm cậu rồi”.
Vừa nghe đến Tần Ngữ Nghê đã quay lại Đài Loan, Mạnh Vĩ Giác không kịp suy nghĩ, nóng lòng muốn đi ngay, “Bác trai, bác gái, vậy cháu xin phép đi trước”.
“Chờ một chút, bây giờ cậu muốn về Đài Loan luôn sao?” Thấy Mạnh Vĩ Giác gật đầu, Tần Trọng Khải nói tiếp: “Trời cũng đã tối rồi, ngày mai cậu trở về cũng không muộn, tối nay cậu ngủ ở phòng Ngữ Nghê đi”.
Mạnh Vĩ Giác ‘thụ sủng nhược kinh’, không nhịn được hỏi: “Bác trai không phản đối cháu và Ngữ Nghê ở chung một chỗ sao?”
(thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, chỗ này là anh Vĩ Giác không ngờ ông ấy đồng ý như vậy nên sợ ý mà ^^)
“Cậu để ý đến suy nghĩ của chúng tôi sao?”
“Để ý ạ!”.
Tần Trọng Khải hài lòng gật đầu, dặn dò Tần Y An, “Y An, con dẫn Vĩ Giác đến phòng của Ngữ Nghê, còn nữa, lấy nhật ký của em con đưa cho cậu ta xem.”
Nhật ký? Mạnh Vĩ Giác không hiểu, chau mày lại.
Không có thời gian giải đáp thắc mắc của Mạnh Vĩ Giác, Tần Y An làm động tác ‘xin mời’, dẫn Mạnh Vĩ Giác lên lầu.
Mạnh Vĩ giác vừa lên lầu, Từ Văn NGhị mới hỏi, “Ông định nói cho cậu ta biết Ngữ Nghê là Ngữ Mạt sao?”
Tần Trọng Khải cười cười nói: “Cũng nên đến lúc rồi, ban đầu chúng ta vì bảo vệ Ngữ Nghê, vì để cho Mạnh Vĩ Giác hối hận, nên chúng ta mới phải giấu giếm như vậy, chúng ta nợ cậu ta một lời giải thích, không phải sao?”
“Trọng Khải, ông không oán hận cậu ấy nữa sao?”
“Không còn, bà thì sao?”
“Tôi cũng thế.”
Lúc này, Tần Ngữ Quyên đứng ở một bên thấy trên mặt ba mẹ mình lộ ra nụ cười, cô cũng không nhịn được cười vui vẻ, mười bốn năm cố chấp của chị cô, rốt cuộc có thể đổi lấy hạnh phúc.
================
Kỳ quái! Rốt cuộc Vĩ Giác đã đi đâu, tại sao cô đã chờ hai ngày rồi vẫn không gặp được anh ấy?
Tần Ngữ Nghê nhón chân, nhìn quanh bên trong nhà, nhưng không thể nhìn thấy được gì, cuối cùng, cô đành buông tha vậy, thời gian đã muộn rồi, chỉ có thể để ngày mai quay lại.
Đang chuẩn bị rời đi, có một chiếc xe chạy nhanh đến phía trước cô rồi dừng lại.
“Ngữ Nghê!” Đàm Diễm Văn hạ cửa kính xe xuống, goi Tần Ngữ Nghê rồi tiếp tục mở cửa xuống xe.
“Không phải cô trở về Canada rồi sao?” Vừa nhìn thấy Tần Ngữ Nghê, Đàm Diễm Văn kinh ngạc, quên sạch mục đích mình đến tìm Mạnh Vĩ Giác.
“làm sao anh biết?”
“Tôi nghe Blue nói, đúng rồi, cô trở lại Đài Loan khi nào vậy?”
Cô lo lắng hỏi, “Ngày hôm kia, Vĩ Giác, anh ấy….. có tốt không?”
Tưởng là Tần Ngữ Nghê không dám đi vào, Đàm Diễm Văn cười cười khích lệ, “Chẳng phải vào rồi sẽ biết sao?”
“Tôi bấm chuông rất lâu rồi, nhưng không có người ra mở cửa, hình như Vĩ Giác không có ở nhà”.
Đàm Diễm Văn hơi chau đầu lông mày lại, lấy ra cái chìa khóa dự phòng, tự mình mở cửa, “Cô vào nhà trước đi, tôi đỗ xe rồi vào sau.”
Mười phút sau –
“Kỳ quái, Blue chạy đi đâu không biết?” Đi tìm khắp nhà, không thấy Mạnh Vĩ Giác nhếch nhác ngủ ở chỗ xó xỉnh nào, Đàm Diễm Văn nghi ngờ nói.
“Có thể nào anh ấy đến bệnh viện nhưng chưa về không?” Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ nhưng Tần Ngữ Nghê không muốn loại trừ khả năng này.
“Trước khi tới đây, tôi đã gọi điện thoại cho bệnh viện , hôm nay cậu ấy không đi làm…… Đúng rồi, chẳng lẽ cậu ấy nghe tôi nói….nên chạy đi Canada tìm cô rồi?”
Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái, “Anh ấy không biết địa chỉ của tôi ở Canada, anh ấy không thể nào đi tìm tôi được.’
“Tìm địa chỉ của cô rất đơn giản, chỉ cần có Vân Sâm là được rồi.”
“Vân Sâm?”
“Cậu ta là kho tư liệu của ‘Ngục Thiên Minh’, người ta hay gọi cậu ta là ‘Vân Hồ’, không có chuyện gì có thể thoát khỏi ánh mắt của cậu ta.” Đàm Diễm Văn giống như nghĩ đến cái gì, nhíu mày, “Nhưng mà, mấy ngày trước Vân Sâm đã theo Black đến Mỹ, không thể vẫn còn ở trong nước được”.
“Trừ bệnh viện, anh ấy có thể đến chỗ nào nữa không?” Tần Ngữ Nghê không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Có lẽ là tạm thời đi công tác, thi thoảng cậu ấy vẫn được mời đi tham dự hội thảo y học ở nước ngoài.” Thật ra rất ít khi không tìm được Mạnh Vĩ Giác, bình thường nếu cậu ấy không ở bệnh viện, thì sẽ ở nhà, thi thoảng về nhà họ Mạnh ăn bữa cơm, nhưng cho dù ở đâu, ngoại trừ phòng giải phẫu, điện thoại di động của cậu ấy luôn mở. Lần này, điện thoại di động luôn không liên lạc được, thật sự là không bình thường, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Ngữ Nghê, muốn để cho cô yên tâm nên Đàm Diễm Văn cũng chỉ nói qua loa.
“Tôi có thể ở đây đợi anh ấy quay về được không?”
“Dĩ nhiên là được, tôi sẽ để cho cô mượn chiếc chìa khóa dự phòng này, chờ khi nào Blue trở về, thì cô trả lại cho tôi.”
“Cám ơn.”
Từ trong túi áo lấy ra giấy bút, Đàm Diễm Văn nhanh chóng viết xuống một dãy số điện thoại, đưa cho Ngữ Nghê, “Đây là số điện thoại liên lạc của tôi, cô có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi, nếu như Blue trở về, thì gọi cho báo cho tôi biết nhé.”
“Tôi biết rồi, cám ơn anh.”
“Vậy tôi về đây.” Đi được một nửa, Đàm Diễm Văn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: “Ngữ Nghê, tôi nghĩ, có một số chuyện vẫn nên nói cho cô biết.”
“Chuyện gì?”
“Thật ra thì, Blue rất thích cô.” Đàm Diễm Văn đem những lời Mạnh Vĩ Giác đã nói với anh anh ra nói lại cho Tần Ngữ Nghê nghe, tiện thể đem luôn cả những cơn ác mộng của Mạnh Vĩ Giác nói ra luôn.
Nghe Đàm Diễm Văn nói xong, Tần Ngữ Nghê đau lòng đến nỗi nói không nên lời, thì ra mười bốn năm qua, so với cô, Vĩ Giác khổ sở hơn rất nhiều, cô chỉ chìm trong sự si tình của mình, mà anh ấy lại bị lời nói dối của ba mẹ cô hành hạ, anh ấy vô tội mà!
“Ngữ Nghê, tôi nói cho cô nghe những lời này, không phải hy vọng cô dễ dàng buông tha Blue, cậu ấy là người trọng tình cảm, là một người đàn ông đáng để yêu.”
Cô chắc chắn nói: “Tôi sẽ không buông tha, lần này quay lại Đài Loan, chính là tôi đã hạ quyết tâm phải cùng anh ấy dây dưa cả đời.”
Đàm Diễm Văn vui vẻ nhe răng cười. chân thành nói: “Cám ơn cô.”
“Không, phải là tôi nên cám ơn anh mới đúng, cảm ơn anh đã nói những chuyện đó cho tôi biết, đối với tôi mà nói nó có ý nghĩa rất lớn.”
“Tôi về đây, hẹn gặp lại.”
Chờ Đàm Diễm Văn rời đi, Tần Ngữ Nghê bắt đầu động tay vào dọn dẹp lớp bụi bám dính trong phòng. Cô quyết định ngày mai sẽ đem hành lý ở khách sạn chuyển về đây, ở đây chờ đợi, chờ Mạnh Vĩ Giác trở về, cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói cho anh ấy biết.
Vì muốn đọc xong nhật ký mười bốn năm qua của ngữ Nghê, nên Mạnh Vĩ Giác quay về Đài Loan đã chậm mất ba ngày.
Khi hắn bước tới cửa chính, thấy đèn đuốc trong phòng sáng trưng, lập tức đề cao cảnh giác, cẩn thận mở cửa vào nhà.
Ánh mắt nhìn đến Tần Ngữ Nghê đang dựa nửa người trên ghế sa lon, thần kinh căng thẳng của Mạnh Vĩ Giác cũng buông lỏng xuống.
Lặng lẽ đi đến ghế sofa, Mạnh Vĩ Giác ngồi xuống bên cạnhTần ngữ Nghê, nhìn cô ngủ mê mệt, hắn không kiềm chế được bản thân đưa tay vuốt ve ngũ quan khéo léo, dịu dàng của cô.
Hắn không nghĩ đến ‘Tần Ngữ Nghê’ là ‘Tần Ngữ Mạt’, đọc nhật ký của cô, mỗi ngày đều kể lại nỗi nhớ nhung của mình, sự si tình của cô khiến hắn rất cảm động. Hắn rất may mắn nên mới có thể có một cô gái ngốc nghếch yêu hắn như vậy.
Cảm giác được có người đụng chạm, rất dịu dàng, Tần Ngữ Nghê khẳng định được người bên cạnh cô là Mạnh Vĩ Giác, chậm rãi mở mắt, nhẹ giọng gọi: “Vĩ Giác.”
“Tại sao lại ngủ ở đây, nhỡ may bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Tần Ngữ Nghê ôm lấy Mạnh Vĩ Giác, hờ hững nói: “Vĩ Giác, để cho em ở lại bên cạnh anh được không?”
Mạnh Vĩ Giác ôm chặt cô, hít thật sâu mùi hương trên người cô, thâm tình nói: “Đồ ngốc, làm sao anh có thể để em rời khỏi anh được?”
“Anh không gạt em chứ?”
Mạnh Vĩ Giác hôn lên môi cô, bú mút, dây dưa, đây là sự bảo đảm của hắn.
Lúc lâu sau, hắn mới buông cô ra, vuốt ve hai cánh môi đỏ mọng, đôi gò má mềm mại, áy náy nói: “Từ nay về sau, anh sẽ không làm cho em đau lòng nữa”.
Mặc dù cái hiểu cái không, nhưng Tần Ngữ Nghê cũng không quan tâm lời nói của hắn có ý nghĩa gì, cô chỉ muốn đem bí mật vẫn giấu kín trong lòng mình nói ra, “Có một chuyện em chưa nói với anh, thật ra….”
Hắn tiếp lời cô: “Em không phải em gái sinh đôi của Tần Ngữ Mạt, em là Tần Ngữ Mạt, đúng không?”
Hai mắt Tần Ngữ Nghê trợn to, kinh hoảng nói: “Anh……. Sao anh lại biết?”
“Em đi được mấy ngày, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ tình cảm của mình, hiểu rằng anh yêu em rất nhiều. Sau lại nói chuyện với Yellow, khúc mắc trong lòng được tháo gỡ, anh quyết định đi Vancouver tìm em, anh bỏ đi ám ảnh trong lòng mình, đối mặt với sự thật chúng ta yêu nhau, nhưng em lại quay về Đài Loan, ba em lấy nhật ký của em cho anh xem, vì vậy mà anh đã biết được tất cả.”
“Anh…..anh nói……….” Tần Ngữ Nghê lắp ba lắp bắp.
“Anh yêu em.”
Mặc dù Đàm Diễm Văn đã nói cho cô biết Vĩ Giác có tình cảm với mình, nhưng giờ phút này nghe từ miệng Vĩ Giác thổ lộ, Tần Ngữ Nghê kích động nói không nên lời. Trong nháy mắt, cuộc đời của cô đã quay ngược một vòng lớn, từ đau khổ chờ đợi biến thành hạnh phúc, đối với cô mà nói, chuyện này không chỉ là kinh hỉ, còn là một kỳ tích.
“Làm vợ anh được không?”
Hai mắt Tần Ngữ Nghê mở lớn, kinh ngạc hỏi: “Không phải em đang nằm mơ chứ?”
Mạnh Vĩ Giác dùng sức hôn thật mạnh môi Tần Ngữ Nghê, cười hỏi: “Này giống đang nằm mơ sao?”
“Giống.” Tần Ngữ Nghê cười cười, cô biết không phải mơ, tại vì hắn hôn rất nhiệt tình, rất mãnh liệt.
“Không sao, tương lai còn rất dài, anh sẽ chứng minh cho em biết có phải em đang nằm mơ hay không.”
“Vĩ Giác, anh có hận ba mẹ em không, bọn họ đã lừa dối anh, khiến cho mười bốn năm anh qua rất đau lòng?”
Mạnh Vĩ Giác lắc đầu một cái, “Không, anh hiểu được tâm tình của họ, họ yêu thương em như vậy, thiếu chút nữa lại mất đi em, làm sao anh có thể trách cứ họ được? Chỉ có thể nói, đây là số phận đã an bài, để buộc chặt hai chúng ta lại với nhau, cần phải trải trải qua rất nhiều đau khổ, tuy quá trình đau khổ, kết quả lại tốt đẹp, như vậy đáng giá rồi.”
“Em rất yêu anh, rất yêu, rất yêu!” Tần Ngữ Nghê cảm động nói.
“Em vẫn chưa trả lời anh, em có đồng ý làm vợ anh không?”
“Đồng ý, trừ anh ra, ai em cũng không lấy.” Tần Ngữ Nghê nói xong, chủ động hôn lên môi Mạnh Vĩ Giác, mặc kệ trước đây có bao nhiêu khổ, giờ phút này cũng đã gió thổi mây bay.