Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 8: 8: Máu





Buổi tối, tầng ba mươi của tòa Loyal được bao trọn để tổ chức bữa tiệc hằng năm.

Gần như sau mỗi mùa thi đấu thì nơi này lại trở thành địa điểm tụ tập của các tay đua nổi tiếng, bên cạnh đó còn có những thiếu gia, tiểu thư nhà giàu đam mê “chiến cơ” ghé qua để mở mang tầm mắt.
Trước cổng của Loyal lần lượt xuất hiện các loại xe xịn, từ BMW, Honda, đến Tamburini nổi tiếng đắt đỏ, đủ màu sắc và kiểu dáng làm Nam Cung Cảnh muốn lé cả mắt.

Hắn cũng có vài em trong số đó rồi, nhưng bởi vì ra ngoài lăn lộn không tiện mang theo, cho nên chỉ lái Ducati mà thôi.

Nếu tính ra thì cục cưng của hắn không hề đắt chút nào, còn thua cả nhữnm emmô tô đang tụ tập trước lối vào nhiều.
Chưa dừng lại ở đó, từng chiếc siêu xe bốn bánh cũng đang nhẹ nhàng tiến tới bãi đỗ làm mọi người được một phen thích thú.

Không phải lúc nào cũng có cơ hội ngắm nhiều chiến mã đồng thời xuất trận như vậy.


Nhưng mà Nam Cung Cảnh nhìn mấy chiếc ô tô thì mất hết cả hứng, hắn chỉ thích xe hai bánh và Đường Tiểu Nhu mà thôi.
Nhắc Đường Tiểu Nhu, hôm nay không biết khi nào cô mới đến, hắn đã cố tình đi sớm ba mươi phút rồi ngồi tạm một góc cổng để chờ nhưng mãi vẫn chưa thấy cô đâu.
Đúng lúc Nam Cung Cảnh đang chán chường ấy, một cô gái thẹn thùng đi tới chỗ hắn, sau đó thấp giọng hỏi:
“Xin chào, cậu đến tham dự tiệc đúng không?”
“Đúng vậy.” Hỏi thừa, chẳng lẽ hắn đến đây đi dạo rồi về sao? Hắn còn đang mặc một bộ vest đen vô cùng lịch lãm mà!
Cô gái kia quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi đưa tay ra, nói:
“Tôi là Châu Ly, cũng đến tham dự nhưng giờ đang chờ anh trai của mình, rất vui được làm quen.”
Châu Ly xinh xắn đáng yêu, mái tóc ngắn đến vai uốn cụp vào trong, hai mắt trang điểm có chút đậm, lấp la lấp lánh.

Cũng may ở trước cổng không có nhiều đèn, nếu không Nam Cung Cảnh nghĩ mình có thể bị thứ ánh sáng chói mắt từ lớp trang điểm mắt của cô làm đui mù.

Tuy rằng dùng kim tuyến quẹt lên mắt rất đẹp, nhưng hắn nghĩ nên ở mức độ vừa phải thôi, còn cô nàng này hình như hơi quá tay.
Xuất phát từ lòng tốt, Nam Cung Cảnh nói:
“Tôi thấy hình như có thứ gì đó dính trên mắt cô.”
“À? Tôi tự trang điểm đó.” Châu Ly chủ động ngồi xuống bên cạnh hắn, thẹn thùng cúi đầu.
Nam Cung Cảnh không phải một người tinh tế, hắn loay hoay mãi cũng chưa tìm được lời nào nhẹ nhàng để nói cho cô biết lớp trang điểm của cô hơi đậm, không phù hợp.

Mà thôi, người ta thấy thoải mái là được, không phải việc của hắn.
Sự im lặng kéo dài giữa họ khiến Châu Ly thấy hơi xấu hổ, cô nàng lén lút nâng mắt nhìn góc mặt của Nam Cung Cảnh, sau đó gò má bất giác đỏ lên.

Vẫn là thiếu nữ chưa trải sự đời, cho nên vừa liếc mắt liền bị Nam Cung Cảnh hớp hồn.
Bộ vest đen được may đo cẩn thận ôm lấy thân hinh cao lớn của Nam Cung Cảnh, mái tóc màu rượu và ba chiếc bông tai leng keng gõ vào nhau khi hắn quay đầu, âm thanh rất nhỏ, vừa đủ lọt vào tai Châu Ly và đánh thẳng tới trái tim của cô nàng.
Nam Cung Cảnh không chú ý tới Châu Ly, bởi vì hắn đã trông thấy người mà mình đang chờ.


Khiến cho hắn há hốc mồm là Đường Tiểu Nhu vậy mà đi cùng với người đàn ông ban sáng, cái gã trông vô cùng đáng ghét kia cũng tới!
Chiếc xe bốn chỗ mui trần dừng lại trước cổng, Châu Kha bước xuống, ném chìa khóa cho cậu trai đang đứng bên cạnh rồi nói:
“Lát nữa đỗ xe giúp tôi.”
“Vâng, thưa anh.”
Nơi này tất nhiên có rất nhiều dịch vụ để làm hài lòng khách hàng, tòa Loyal xa hoa chào đón từng vị khách quý bằng cả sự chân thành, khiến cho bên ngoài có ấn tượng rất tốt về nhân viên ở đây.
Đường Tiểu Nhu mặc một chiếc váy màu đen bó sát người, cô vốn cao mét bảy, ngực nở, eo thon, chân dài miên man, còn đi đôi giày cao gót năm phân, thoáng cái biến thành đại mỹ nữ vô cùng quyến rũ và gợi cảm.
Tròng mắt Nam Cung Cảnh đã sắp rơi ra.

Hắn từng nhìn thấy ảnh Đường Tiểu Nhu mặc váy trong nhóm fan của cô, nhưng mà quan sát trực tiếp vẫn thật khác biệt.

Những tấm ảnh đâu thể nào phơi bày được hết khí chất của một người, điển hình là Đường Tiểu Nhu.
Váy đen hai dây đơn giản để lộ bờ vai xinh, cùng với đó là phần xẻ tà bên đùi phải, bước chân của cô làm bắp chân thon và trắng mịn lúc ẩn lúc hiện.

Hình ảnh quá đỗi kích thích, Nam Cung Cảnh nhìn ngây người, sau đó bất giác thấy nóng mặt, nóng mũi.
Nam Cung Cảnh còn chưa kịp hoàn hồn, Châu Ly ở bên cạnh đã sợ hãi kêu hắn:

“Này, cậu, cậu… cậu chảy máu kìa!”
Cô nàng vội vàng thò tay vào trong túi xách tìm khăn giấy, lúng túng kéo ra mấy tờ rồi đưa về phía Nam Cung Cảnh.

Đến tận khi ấy Nam Cung Cảnh mới nhận thức được bản thân chảy máu mũi, hắn nhăn mày, đưa tay lên sờ thử thì thấy ấm ấm dính dính.
“Mau lau đi! Trời ạ!” Châu Ly hoảng sợ, không hiểu sao đang yên đang lành thì mũi của người bên cạnh lại phun máu!
Nam Cung Cảnh xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái nắp cống để cạy ra rồi cắm đầu vào đó, mất mặt quá.

May mà hắn đang ngồi ở một góc trước cổng của tòa nhà, nếu vào trong rồi mới nhìn Đường Tiểu Nhu sau đó xịt máu mũi, vậy hắn trực tiếp đội quần đi về cho xong.
Hắn cầm lấy khăn giấy từ tay Châu Ly, cố gắng bình tĩnh nói:
“Cảm ơn.”