Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 6: 6: Không Cho





Lời mời ấy khiến cho Nam Cung Cảnh có một ngày tuyệt đẹp, dẫu bên ngoài nắng gắt cháy da cháy thịt thì đối với hắn, bây giờ cái sự bỏng rát kia cũng giống như những tia sáng ấm áp dễ chịu.

Hắn hít sâu vài lần, không giấu được sự sung sướng, còn cười ngu làm mấy người bạn tức giận mắng:
“Nhắn cái gì với Tiểu Nhu mà cứ như phát điên vậy?”
“Cậu đừng mừng vội, cô ấy mời cậu đi dự tiệc chung phải không?” Một người khinh bỉ nói: “Tôi nói cho cậu biết một chuyện, cậu đừng buồn nhé! Năm ngoái Tiểu Nhu cũng vì muốn nâng đỡ và giới thiệu những người trẻ vào trong giới mà mời vài tay đua trẻ đến chơi đấy, hầu như năm nào cũng vậy.”
Có câu tre già măng mọc, những người đi trước luôn vận dụng các mối quan hệ để hỗ trợ cho lứa mới để tìm ra các tiềm năng xuất sắc hơn.

Trước đây Đường Tiểu Nhu cũng từng được bên tổ chức lén lút nhờ vả và bảo cô mang một vài người mới đến tham dự, để làm lớn mạnh cộng đồng đam mê mô tô gì gì đó.
Đường Tiểu Nhu tiện tay nhắn tin mời, nhưng lại khiến Nam Cung Cảnh hạnh phúc phát điên lên.

Hắn bật cười, trên khuôn mặt tuấn tú là sự hãnh diện:
“Dù vậy thì các người cũng đâu được mời? Tôi được mời này!”
Dứt lời, hắn lập tức bị một đám bạn nhào vào đè xuống đấm tới tấp.
“Khốn kiếp! Tên khoe mẽ! Chết đi!”
“Tôi phải đánh hắn bầm mắt, cho buổi tối nay hắn không thể ngẩng mặt nhìn đời!”
Bọn họ tuy rằng lớn miệng như vậy nhưng chủ yếu cũng chỉ muốn trêu Nam Cung Cảnh một chút, ghen tỵ thì ghen tỵ, họ ra tay vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Hôm đó, Nam Cung Cảnh hiếm khi chạy trở về nhà mình một phen.

Là một trong những cậu ấm của gia đình giàu có, phải nói Nam Cung Cảnh có hơi kỳ lạ.

Gia đình của hắn gốc gác không phải dạng vừa, ba hắn làm mafia thâu tóm cả khu vực phía Bắc, có hai người anh ai cũng thông minh tài giỏi, còn một cô em lém lỉnh xinh đẹp nữa.

Ai cũng được khen, mỗi mình hắn lông bông bên ngoài nhiều nên bị cảnh cáo không biết bao lần.
Nam Cung Cảnh lén lút trở về dinh thự.
Tòa dinh thự tọa lạc ngay giữa trung tâm thành phố, chiếm lĩnh cả một khu vực rộng lớn không khác gì một lâu đài.
Lần này hắn trở về là để xin anh trai chút tiền đi mua đồ mặc.

Hắn bình thường luôn chê người khác mặc vest quá màu mè, già cả không thoải mái, nhưng nghe nói đến bữa tiệc tối quan trọng, hắn lập tức mặt dày chạy trở về.
Vừa vào nhà, hắn liền trông thấy anh trai song sinh của mình ngồi trên sofa, tựa lưng vào sau ghế và xem ti vi.
“Cuối cùng cũng chịu vác mặt về rồi à?” Nam Cung Lân ngẩng đầu lên, nhếch mày nhìn hắn.
Nam Cung Cảnh nhìn khuôn mặt giống mình như đúc kia mà khó hiểu, không thể tưởng tượng nếu một ngày hắn cũng để tóc đen sẽ thế nào.

Người trước mắt là anh trai ruột của hắn, anh trai song sinh, từ chiều cao, mắt mũi miệng cho đến cả răng đều giống như đúc, chỉ có tính cách trái ngược.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, Nam Cung Cảnh hắng giọng:
“Có chuyện quan trọng, anh, giúp em một việc!”
Nam Cung Lân cầm remote điều chỉnh âm lượng lớn hơn một chút, sau đó phũ phàng từ chối:
“Không rảnh.”
“Dù gì cũng là anh em ruột, có cần phải như vậy không?”
“Anh em?” Nam Cung Lân cong môi cười, trông hết sức vô hại và hiền lành.

“Em còn biết mình là người của Nam Cung gia à?”
“Khụ khụ…” Nam Cung Cảnh xấu hổ.

“Anh nói gì thế?”
Nam Cung Lân liếc mắt nhìn đứa em trai ngỗ nghịch của mình, bất lực lắc đầu:

“Em xem trong nhà có ai giống em không?”
Từ nhỏ đến lớn Nam Cung Cảnh luôn rất nghịch, hắn thường xuyên trèo rào ra ngoài chơi, còn dụ dỗ em gái út làm mấy trò quậy tung cả dinh thự lên, sau đó bị giáo huấn vô số lần.

Cứ nghĩ trưởng thành một chút hắn sẽ đổi khác, nào ngờ không có, so với trước kia còn khó kiểm soát hơn.
Cả nhà đều cho rằng hắn không đỗ đại học được, nhưng hắn đã may mắn vượt qua.

Chỉ là ngôi trường hắn chọn nằm trong top những ngôi trường học phí đắt đỏ mà chất lượng thì tầm trung.
Nam Cung Cảnh vui vẻ khoe với cả nhà, cầm lấy giấy báo nhập học chạy khoe khắp nơi với những người làm bên trong Nam Cung gia, sau đó cuốn gói rời khỏi nhà.

Trước khi đi hắn dõng dạc tuyên bố sẽ tự lập, nhưng tay thì cầm cái thẻ trị giá tám chữ số theo.
Nam Cung gia không có ai như Nam Cung Cảnh cả, mỗi một người đều biết giới hạn ở đâu, không chọc giận phụ huynh.

Nhưng hắn thì khác!
Thoát khỏi sự quản thúc của gia đình, Nam Cung Cảnh lập tức ôm một chiếc mô tô chạy đi nhuộm tóc, bấm lỗ tai, một lần ba lỗ, kế tiếp thuê một căn phòng rộng rãi để sống.

Và cũng vì hắn làm mấy trò này còn lớn giọng tuyên bố có thể tự lập, ngày thứ ba hắn ra khỏi nhà, bố đã tức giận mà khóa thẻ của hắn.
Thời điểm ấy thật sự là một bước ngoặt cực lớn trong cuộc đời của Nam Cung Cảnh.

Hắn khóc thét cả đêm, cố gắng nghĩ cách liên lạc cho gia đình, kết quả anh cả Nam Cung Tử Thiêm dặn dò:
“Bán chiếc mô tô em mang đi rồi chi tiêu tiết kiệm thì có thể giúp em cầm cự khoảng mấy tháng, với điều kiện em đổi sang một phòng trọ nhỏ hơn.”

Nam Cung Lân thì cười trên nỗi đau của hắn:
“Tự lập đi, em trai.”
Nhớ lại những gì đã trải qua vào một năm trước, Nam Cung Cảnh thật sự muốn khóc.

Đến giờ hắn vẫn hối hận xanh cả ruột gan.

Nhưng mà khoan nói đến chuyện cũ, hắn đang rất nghiêm túc cầu khẩn anh trai:
“Lân ca, như vậy đi, có thể cho em mượn một bộ vest của anh không?”
“Vest?” Nam Cung Lân tưởng lỗ tai mình có vấn đề.

“Đi đâu?”
“Bí mật!”
Nam Cung Cảnh vừa mới làm ra vẻ thần bí thì nghe thấy anh trai cười nói:
“Không cho.”
“...” Khốn kiếp! Hắn khai ra còn không được à?.