Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 4: 4: Rác Rưởi





Người đàn ông nhìn thấy có chàng trai trẻ đến tìm Đường Tiểu Nhu thì cười hỏi:
“Bạn em à?”
Đường Tiểu Nhu cũng không tiện giải thích đó là người theo đuổi mình, vì vậy hắng giọng xấu hổ, hơi hơi gật đầu.

Vốn dĩ bọn họ bàn tối nay sẽ mở tiệc ăn mừng chiến thắng cũng như chúc mừng sự tiến bộ của cô, cho nên bây giờ chỉ đành phũ phàng với Nam Cung Cảnh:
“Bây giờ tôi có hơi bận, cậu về trước đi.”
Câu nói ấy của cô làm người đang bừng bừng khí thế là Nam Cung Cảnh nghẹn một hơi trong ngực, hắn còn chưa kịp chúc mừng nữa.

Đây giống như đang đuổi khéo! Hắn biết, mà hắn hiểu bản thân tiếp tục ở lại sẽ làm cô khó xử với bạn bè, vì vậy ấm ức thở dài rồi nói:
“Em hiểu rồi.”
Biểu cảm trên mặt hắn thể hiện rõ tâm tình hiện tại, làm Đường Tiểu Nhu thấy hơi thương.

Hắn theo đuổi cô hai tháng, số lần xuất hiện cũng không nhiều lắm.

Bình thường cô nói gì đều nghe, so với vẻ ngoài ăn chơi thì thái độ của hắn tương đối tốt.

Không hiểu sao cô lại thấy mủi lòng.
Châu Kha ở bên cạnh lên tiếng:
“Chúng tôi còn việc phải làm sau cuộc đua, không phải cố ý đuổi cậu đâu.”

Anh ta trưởng thành hơn so với Nam Cung Cảnh nhiều, dù gì cũng hơn ba mươi, con mắt nhìn người không tệ, đọc hiểu được cả biểu cảm trên mặt Nam Cung Cảnh.
Nam Cung Cảnh gật nhẹ đầu, mái tóc màu đỏ dưới ánh nắng càng thêm nổi bần bật, chói mắt.

Hắn đưa tay về phía trước, tặng cho Đường Tiểu Nhu một thanh socola rồi nói:
“Chúc mừng chị.

Nếu thấy đói, chị có thể ăn cái này bổ sung tạm năng lượng.”
Sau cuộc đua còn phải trải qua một vài buổi phỏng vấn nhỏ và làm lễ bế mạc cùng mọi người, có lẽ tận chiều mới xong.

Nam Cung Cảnh sợ cô đói nên mới định mua gì đó, nhưng mà theo như hắn tìm hiểu thì trong hoàn cảnh này cô không đủ thời gian ăn uống đàng hoàng, vì vậy hắn đã mua một thanh socola dạng kẹo đặc biệt.
Đường Tiểu Nhu không nghĩ đến, trông hắn cà lơ phất phơ vậy mà rất chu đáo.

Cô hiếm khi mỉm cười với hắn, đưa tay nhận rồi nói:
“Cảm ơn cậu.”
Dứt lời, cô cùng Châu Kha gật đầu chào và đi vào phòng chờ cùng quản lý.

Nam Cung Cảnh hơi hụt hẫng một chút, chỉ một chút thôi, bởi vì đây cũng đâu phải lần đầu hắn gặp cảnh này.

Chuyện khiến hắn để tâm và lo lắng là thái độ của Đường Tiểu Nhu đối với người đàn ông kia!
Trong số tất cả những kẻ từng theo đuổi cũng như xuất hiện bên cạnh Đường Tiểu Nhu, Châu Kha tương đối thu hút.

Chiều cao tương đương với Nam Cung Cảnh, nhưng nếu nói về khí chất thì có chút nhỉnh hơn, là loại đàn ông trưởng thành chín chắn, rất dễ đốn tim các chị gái tầm tuổi Đường Tiểu Nhu.
Nam Cung Cảnh cắn răng, đưa tay lên vò vò mái tóc mềm, ba chiếc bông tai hình thập tự giá lắc lư theo động tác của hắn.

So về hình tượng trong mắt Tiểu Nhu thì hắn thua mất rồi! Hắn tò mò không biết mối quan hệ của hai người là gì, càng nghĩ càng tức tối và bất an.
Ở một bên, khi Đường Tiểu Nhu ngồi xuống ghế và lấy thanh socola vừa nhận được ra bóc vỏ, Châu Kha lên tiếng nhắc nhở:
“Thứ này sẽ làm em tăng cân đấy.”
“Ồ? Một thanh socola thôi mà.”
Đường Tiểu Nhu không để tâm lắm, đưa lên miệng thử cắn một miếng nhỏ.

Dù gì bây giờ cô cũng khá mệt, lát nữa còn phải trả lời phỏng vấn.

Loại kẹo này cô chưa ăn bao giờ, không quá ngọt mà thiên về vị đắng, nhưng lại rất vừa miệng cô.


Nhai vài cái, lông mày của cô nhếch lên, nói:
“Cũng ngon lắm.”
Tính cô thật ra cũng có chút xíu cà lơ phất phơ như Nam Cung Cảnh, ít khi chú ý những tiểu tiết từ người bên cạnh, bởi vậy cô cũng không nhận ra Châu Kha đang khó chịu.
Nếu đặt Đường Tiểu Nhu ra ngoài, giữa vô vàn mỹ nữ xinh đẹp như hoa và đủ loại kiểu dáng, cô chưa chắc đã được chú ý đến thế.

Nhưng bởi vì ở bên trong giới đua xe chỉ có cô là nữ mà còn nổi tiếng, nhan sắc nổi bật, không khó hiểu khi nhiều anh chàng nhắm đến cô.
Châu Kha nhìn chằm chằm vào thanh socola trên tay Đường Tiểu Nhu, lúc quản lý vào gọi cô ra ngoài trả lời phỏng vấn, cô tiện tay gói thanh kẹo kia lại đặt lên bàn, nói với Châu Kha:
“Em ra ngoài một chút, chuyện anh nói lát nữa bàn tiếp.”
“Ừ, em đi đi.”
Cạch.
Bóng dáng mạnh mẽ của cô khuất sau cánh cửa, Châu Kha đưa tay ra cầm lấy thanh socola mà cô ăn dở, ánh mắt lạnh lẽo.

Anh ta đi đến góc phòng - nơi đặt sọt rác chuyên dụng, thẳng tay vứt đồ vào trong đó.
Nhìn lướt qua thứ màu nâu kia, Châu Kha cười khẩy:
“Rác rưởi!”
Anh ta có tính chiếm hữu vô cùng mạnh, trong số những người theo đuổi Đường Tiểu Nhu thì anh ta có tiếng là kẻ xứng danh bạn trai cô nhất.

Bởi vậy, thâm tâm anh ta cực kỳ bài xích ruồi bọ suốt ngày ve vãn cô.
Thời điểm Đường Tiểu Nhu trở lại, Châu Kha đang cầm một chai nước lọc đưa tới cho cô:
“Có mệt không?”
“Không mệt lắm.

Đúng rồi, thanh socola ban nãy của em đâu?”
Cô thích cái vị kia, ăn cũng ngon, hơn nữa nghe Nam Cung Cảnh nói còn bổ sung năng lượng.


Châu Kha thấy cô để ý đến thứ mà người khác tặng liền không vui, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn bình tĩnh hỏi:
“Em không sợ tên nhóc kia cho em ăn thứ gì bậy à?”
“Anh nói gì đó?” Đường Tiểu Nhu bật cười.

“Nam Cung Cảnh không phải người như vậy đâu.”
Một tên nhóc con mười chín tuổi mới ra đời, vừa gặp mặt cô đã ngượng ngùng nói lắp thì làm sao dám làm ra loại chuyện như vậy? Hơn nữa, buổi trưa ở trước mặt vô số người, hắn có điên mới hãm hại cô!
Đường Tiểu Nhu đi đến bên bàn tròn, kiểm tra vài lần rồi nói:
“Sao lại không thấy nhỉ?”
“Xin lỗi, vừa rồi anh làm rơi nên đã vứt rồi.

Em muốn ăn à? Anh mua gì đó cho em nhé?”
Nghe đến đây, Đường Tiểu Nhu hơi tiếc nhưng không nghĩ nhiều lắm:
“Không cần đâu.”
Cô mở chai nước lọc ra uống một ngụm rồi ngồi xuống, bộ quần áo bảo hộ trên người còn chưa kịp thay ra, nhưng mà nhà tài trợ mời cô ở lại tham gia một chút hoạt động quảng bá, được kha khá tiền, cô cũng không ngại mệt để kiếm thêm chút.
Châu Kha ngồi bên cạnh rút khăn giấy đưa cho cô lau mồ hôi, mỉm cười hạnh phúc.
Nếu Nam Cung Cảnh biết được đồ hắn mua bị người ta vứt thẳng tay như vậy, chắc chắn sẽ phát rồ lên mất.